"Chị còn muốn đưa phiếu điểm cho nhà mình xem không?" Tô Mạn nghiêm túc hỏi.
"...Không không, tốt nhất là nên để chị tự đưa." Tô Thu Nguyệt lấy lại phiếu điểm và nhét vào cặp sách. Trên trán cô ta giờ đã đổ mồ hôi, không biết vì nóng hay vì đang lo, ngón tay còn hơi run run.
Không chỉ riêng cô ta mà những nữ sinh khác nom cũng hơi xấu hổ.
Tô Mạn cười cười với bọn họ, bọn họ cười lại càng lộ rõ sự gượng gạo hơn, sau đó vì ngại nên đành quay sang hỏi Tô Thu Nguyệt: "Thế còn lên trấn không?"
Tô Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn em gái mình.
Thấy vẻ mặt lạnh tanh của cô thì lập tức lắc đầu: "Không không, giờ tớ phải về làm ruộng. Sau này có cơ hội thì sẽ đi."
Nghe Tô Thu Nguyệt không đi, mấy nữ sinh kia càng thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay người đã chạy vọt đi.
Họ cũng có sửa bảng điểm của mình nên sợ bị Tô Mạn phát hiện, đến lúc đó chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Thu Nguyệt định dùng tiền để Tô Mạn che giấu thành tích giúp cô ta: "Dù gì thì mình cũng là chị em, em sẽ không tàn nhẫn đến vậy chứ."
Tô Mạn hỏi: "Tàn nhẫn gì cơ?"
Tô Thu Nguyệt tuyệt vọng: “Em có biết không, nếu để chị dâu lớn phát hiện thì chắc chắn chuyện này sẽ bị đem ra làm chủ đề để bàn tán, đến lúc đó chị không thể sống nổi trong cái nhà ấy nữa. Đã thế còn trở thành trò cười của mọi người. Dù gì mình cũng là chị em ruột, em sẽ không nhẫn tâm đến mức nhìn chị bị chị dâu đàn áp phải không?"
"Trong mắt em, ai cũng như ai. Dù sao cũng là người một nhà hết. Mà người một nhà thì phải hòa thuận, chị đừng có suy nghĩ xem ai là người ngoài."
"..."
Tô Thu Nguyệt thấy em gái mình rất thiện lương, nhưng cũng thấy cô rất giống chị dâu cả của mình.
"Vậy giờ em muốn như nào?"
Cô ta bắt đầu thấy nhụt chí trước một người cứng đầu cứng cổ như Tô Mạn.
Tô Mạn đáp: "Không muốn gì cả, chỉ cần chị thành thật là được, đừng có lúc nào cũng suy nghĩ nhỏ nhen.”
Thật ra Tô Thu Nguyệt có thể trốn làm việc bằng chính thực lực của mình, Tô Mạn cũng chẳng quan tâm gì mấy. Nhưng nếu Tô Thu Nguyệt lợi dụng cả nhà họ thì lại không được. Cho dù Tô Mạn không sống bằng chút khẩu phần đó thì cô cũng không muốn chiều theo Tô Thu Nguyệt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Việc này sẽ gây bất lợi trong việc xây dựng gia đình hòa thuận của cô.
Bị tóm đuôi lần nữa khiến Tô Thu Nguyệt giận đến mức mím chặt môi, không dám phản bác, chỉ đành đi theo Tô Mạn về nhà.
Nhưng trên đường về, cô ta vẫn bỏ xa cô.
Tô Mạn cũng chẳng vội, cô đi đường vòng sang hợp tác xã bên để xem phần thông báo của xã.
Bình thường nếu hợp tác xã có tin tức gì thì sẽ được dán trên phần thông báo, một số văn kiện cũng được dán trên đó.
Tô Mạn thấy nếu giờ cô muốn cải thiện cuộc sống của mình thì buộc phải bắt kịp thời đại và đi theo trào lưu.
Các văn kiện đều nói đến việc tăng dân số, đề cao sản lượng. Mấy thứ này thì cô chịu, cô đâu phải nhà nghiên cứu khoa học.
Nhưng cô vẫn tò mò hỏi hệ thống: "Nếu tôi có đủ điểm Thánh Mẫu thì có thể mua được những món trong tương lai của cậu thật à? Không sợ tôi phá vỡ mạch phát triển của thời không à?"
789 thành thật trả lời: “Mua thì mua được, nhưng phục chế thì không được."
Tô Mạn cũng không thất vọng, cô không có ý định can thiệp vào sự phát triển của thời không.
Bị hệ thống đưa đến thời kỳ khó khăn này, giờ cô còn không biết phải sống như thế nào chứ đừng nói đến ước mơ lớn lao nào khác.
Sau khi xem xét phần bố cáo kỹ lưỡng, Tô Mạn miễn cường tìm được vài thông tin hữu ích trên đó.
Đó là một trang báo rất nhỏ, một văn bản của hội phụ nữ trong xã về bảo vệ quyền và lợi ích của phụ nữ và trẻ em.
Giáo dục hợp tác xã luôn hướng đến đối xử tốt với trẻ em, tôn trọng phụ nữ, xóa bỏ tàn dư của chế độ phong kiến ở xã hội cũ.
Mặc dù bây giờ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại về việc phụ nữ có thể thâu tóm nửa bầu trời, nhưng họ vẫn không được coi trọng. Nên văn kiện do Hội Liên hiệp Phụ nữ ban hành cũng chỉ được dán ở một chỗ rất hẻo lánh, không được chú ý nhiều. Thoạt nhìn chắc chỉ để đối phó mà thôi.
Sau khi về đội, Tô Mạn trực tiếp đến trụ sở để cảm ơn sự giúp đỡ của đội trưởng Quách. Đương nhiên cũng nhân cơ hội nói cho ông ấy biết rằng giờ cô đã là học sinh trung học và có thể đảm nhiệm những trọng trách lớn lao hơn.
Đội trưởng Quách cười sang sảng khi thấy thành tích và xếp hạng của Tô Mạn.
Dù gì thì ông ấy cũng đã cất công giới thiệu cô với chủ nhiệm La. Giờ cô đạt được thành tích như thế thì cũng chứng tỏ ông ấy biết nhìn người, không đề cử sai người, vô tình giúp ông ấy tăng thể diện.
"Tốt lắm, cô giáo Tô, tôi biết là cháu sẽ làm bài tốt. Nếu không bị trì hoãn do công việc thì chắc cháu sẽ đạt hạng nhất cũng không chừng."
“Tất cả là nhờ sự giúp đỡ, hỗ trợ của đoàn, nếu không cháu đã không có cơ hội đi thi. Để cảm ơn đội, cháu dự định sẽ làm một hoạt động tuyên truyền cho đội về việc quan tâm đến cộng đồng phụ nữ và trẻ em."
Nghe cô nói thế, đội trưởng Quách tò mò hỏi: "Để làm gì?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Hôm nay lúc đi ngang qua phần thông báo của xã, vì tò mò nên cháu nhìn thử thì thấy trên đó có những tài liệu về phụ nữ và trẻ em, cháu nghĩ lại thấy đội mình hình như không có hoạt động gì ở lĩnh vực này nên cân nhắc đến việc sẽ làm một cái. Nếu làm tốt thì không phải đội có thể báo cáo với hợp tác xã sao? Bây giờ cháu đã nhận được sự giúp đỡ của đội nên cháu cũng muốn làm thêm việc cho đội. Đây là lao động tự nguyện và cháu không đòi hỏi bất cứ điều gì.”
789 lập tức xuất hiện: "Ký chủ, đây là chuyện tốt. Hệ thống tôi sẽ ban thưởng hậu hĩnh."
Tô Mạn: "..."
Đội trưởng Quách không ngờ Tô Mạn lại suy nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra ông ấy cũng có nghe qua về tài liệu đó, nhưng không chú ý nhiều đến nó.
Là một đội trưởng thô kệch, đội trưởng Quách thấy việc để từng người trong đội no bụng là đã quá khó, chẳng còn ai đủ sức để cung cấp giáo dục cho mọi người nữa.
Ngay cả những gì Tô Mạn đang làm hiện nay cũng được sắp xếp nhằm đáp ứng nhu cầu của người dân, coi như món ăn tinh thần của họ.
Nhưng sau khi nghe được đề nghị của Tô Man, đội trưởng Quách cảm thấy có thể làm được.
Dù sao thì bây giờ Tô Mạn vẫn kể chuyện mỗi ngày và mọi người tụ tập lại để nghe kể chuyện. Nhân tiện có thể dùng để đề cập đến chuyện này và tuyên truyền một chút. Sau này khi lên xã báo cáo công việc, ông ấy cũng có thể giải trình với Hội phụ nữ ở hợp tác xã.
"Được rồi, tiện thể thì cứ làm đi."
Đội trưởng Quách nói tiện thể làm, nhưng Tô Mạn không chuẩn bị làm điều đó một cách tùy tiện. Cô đã làm thì phải làm thật tốt và phải khiến mọi người sáng mắt.
Chưa kể là lần này cô không định kể chuyện mà sẽ diễn xuất.
Cô đã tìm được vài người cho vai diễn rồi.
Khi cô trở về từ đại đội cũng tầm giữa trưa, người nhà họ Tô đã tan làm về nhà và vây quanh Tô Thu Nguyệt để xem phiếu điểm. Thấy phiếu điểm của con gái, Lý Xuân Hoa cười tít mắt: "Con gái mẹ thông minh quá, thi giỏi quá đi."
Tô Thu Nguyệt nở nụ cười kiêu hãnh, khi quay lại thì chợt nhìn thấy Tô Mạn đang đứng ở cửa với vẻ mặt vô cảm, cô ta không cười nổi nữa: "Nhị....em gái về rồi à. Sao bây giờ mới về?"
Tô Mạn bước vào: "Em vừa đến đại đội."
Nghe tin cô đến đó, sự chú ý của người nhà họ Tô lại bắt đầu đổ dồn về cô.
Dù sao thì trong đại đội cũng toàn là cán bộ, mà đối với họ thì cán bộ là rất ghê gớm nên họ tò mò không biết Tô Mạn qua đó làm gì.
"Làm gì vậy? À đúng rồi, hôm nay em với Đại Nha đi lấy phiếu điểm phải không? Sao rồi?"
Tô Mạn lấy bằng tốt nghiệp ra cho mọi người xem.
Thấy chứng chỉ tốt nghiệp của Tô Mạn, người nhà họ Tô ngạc nhiên không ngớt, hết người này lại truyền cho người kia để xem. Nom còn ngạc nhiên hơn khi thấy phiếu điểm của Tô Thu Nguyệt.
Vì em gái chưa từng học trung học mà lại lấy được bằng tốt nghiệp thì phải giỏi đến nhường nào.
Tô Mạn lại lấy phiếu điểm cho họ xem, Lý Xuân Hoa càng phấn khích hơn khi thấy cái tên Tô Mạn xếp hạng ba: "Chao ơi, Nhị Nha của mẹ, đáng ra lúc trước mẹ phải gửi con đến trường trung học mới phải. Con đi để anh ba của con cõng đến là được."
Lý Xuân Hoa không phải kiểu trọng nam khinh nữ, dù là nam hay nữ thì triển vọng cũng như nhau.
Con trai không có triển vọng, khó lắm con gái mới có được nhưng lại bị chậm trễ khiến bà ta hối hận không thôi.
Tô Tam Trụ cũng lắc đầu thở dài thườn thượt: "Em gái, lẽ ra lúc trước anh nên cõng em đi học mới phải. Với điểm số này của em thì giờ nhà ta chắc cú có sinh viên đại học rồi."
Lâm Tuyết Cúc nhân cơ hội này nói: "Đúng vậy, em lớn của chúng ta trước đây học cấp hai còn chưa bao giờ có kết quả thi tốt như vậy."
Tô Thu Nguyệt: "..."
Dù đã sửa điểm số nhưng ánh đèn sân khấu vẫn không thuộc về cô ta, nếu không sửa điểm thì chẳng phải sẽ bị giẫm dưới chân luôn à?
Tô Thiết Sơn vừa hút thuốc vừa cầm phiếu điểm của Tô Mạn rồi thở dài.
Tô Mạn đợi bọn họ bộc lộ tâm tình mới cất bảng điểm và bằng đi: "Tạm thời gác chuyện này sang một bên. Hối hận cũng chẳng ích gì. Hiện tại con có việc cần sự giúp đỡ của gia đình."
Lý Xuân Hoa lập tức nói: "Con gái, việc ở nhà mẹ sẽ giúp con."
Lâm Tuyết Cúc nhanh chóng né sang một bên, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tô Mạn cũng chẳng thèm đoái hoài tới cô ta mà chỉ nhìn Tống Ngọc Hoa: "Em cần chị dâu thứ giúp em."
"Chị á?" Tống Ngọc Hoa ngạc nhiên, nhưng cô ấy chẳng có ích gì cả, sao có thể giúp em chồng đây.
Tô Mạn gật đầu: "Chị dâu thứ là hợp nhất, với anh thứ luôn, với cả thêm mẹ nữa."
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ nghe thế thì ngạc nhiên, Tô Nhị Trụ hỏi: "Chuyện gì vậy em gái? Anh cả với anh ba không làm được à?" Tuy là người nhà nhưng có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.
"Không, anh hợp nhất." Tô Mạn thầm nghĩ, diễn vai ác thì còn ai hợp hơn ngoài đồng chí Tô Nhị Trụ hay gắt gỏng với đồng chí Lý Xuân Hoa hay gây rối nữa đây?
Còn về phần đồng chí Tống Ngọc Hoa, cô ấy là người diễn vai con dâu nhỏ bị áp bức là hợp nhất.
Những người còn lại thấy mình không cần giúp đỡ thì thở phào nhẹ nhõm.
Lý Xuân Hoa tò mò hỏi: "Con gái, con có thể nhờ mẹ giúp, nhưng chị dâu thứ của con thì làm được gì? Nó có biết gì đâu mà."
Tô Mạn nói: "Đội trưởng Quách yêu cầu tổ chức một hoạt động tuyên truyền về bảo vệ phụ nữ với trẻ em, con định tổ chức diễn xuất. Cho mọi người làm diễn viễn để lên sân khấu biểu diễn."
"Biểu diễn?" Lý Xuân Hoa hào hứng: "Diễn như nào?"
"Xem trong phim ấy, chẳng khác phim lắm đâu. Chúng ta diễn trực tiếp cho người khác xem. Không hiểu nữa thì cứ xem như nó tựa tựa diễn tuồng, trước đây mẹ có xem rồi nên chắc sẽ biết."
Cô vừa nói ra, ai nghe cũng ngây người.
Họ có thể biểu diễn cho người khác xem?
Nhất là Lý Xuân Hoa, Tô Nhị Trụ và Tống Ngọc Hoa được xướng tên còn đỏ gây cả mặt.
Dù sao Lý Xuân Hoa cũng từng tham gia gánh hát nên có thể lấy lại tinh thần, bà ta đỏ mặt hỏi: "Nhị Nha, thế mẹ diễn vai gì?"
Tô Mạn nói: "Con còn phải viết kịch bản, nhưng chị dâu diễn vai chính diện, còn mẹ với anh thứ diễn... phản diện."
Lý Xuân Hoa và Tô Nhị Trụ: "..."
Mấy người còn lại chẳng thèm để ý phản diện hay chính diện gì sất, Lâm Tuyết Cúc hỏi ngay: "Em chồng, em có cần chị cả giúp gì không?"
Tô Mạn nhìn cô ta rồi lắc đầu: "Không ạ, không hợp, không đặc sắc."
Lâm Tuyết Cúc: "..."
Tô Đại Trụ với Tô Tam Trụ còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tô Mạn lắc đầu, ai cũng thấy tiếc.
Tô Thu Nguyệt đẩy chị dâu sang một bên, bước tới hỏi: "Em gái, thế hình tượng tốt của chị thì như nào?"
Tô Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ban đầu em không có vai cho chị, nhưng em có thể thêm một vai, nhưng… em cần chị diễn đúng bản chất của mình và thể hiện tất cả những gì chị đã làm, chị làm được không?" Nếu Tô Thu Nguyệt dám diễn thì cô dám viết kịch bản, cô rất thích việc để Tô Thu Nguyệt thành một phản diện chuyên dạy những điều tiêu cực cho bọn nhỏ trong thôn.
"...Thôi, chị đang định ôn bài, sau còn thi đại học."
Thế là ba diễn viên đã nằm trong nhà họ Tô, Tô Mạn định đến khi viết xong kịch bản thì sắp xếp cho họ diễn.
Nhưng chỉ ba người này thôi thì chưa đủ. Tô Mạn đã chuẩn bị ba chủ đề. Một là yêu mến phụ nữ, một là yêu mến trẻ em, và một về yêu mến người già.
Nhà họ Tô chỉ đủ cho chủ đề yêu mến phụ nữ, giờ cần tìm thêm trẻ em và người già.
Xét thấy những người này không thể diễn xuất, Tô Mạn sẵn sàng tìm kiếm những người có thể thể hiện đúng bản chất của họ. Và không khó để tìm thấy những người như thế này trong đội.
Tô Mạn phải mất một tuần để nghĩ ra ba kịch bản riêng lẻ.
Kịch bản drama như vậy rất dễ viết. Mặc dù không phải là người viết truyện chuyên nghiệp nhưng cô vẫn có thể bắt chước, trông mèo vẽ hổ.
Không cần lời thoại quá chuyên nghiệp, chỉ cần làm như lời ăn tiếng nói hằng ngày là được.
Sau khi viết xong ba kịch bản, Tô Mạn đi tìm hai hộ gia đình khác.
Một là nhà bà Lưu Tam.
Bà Lưu Tam là một người rất đáng thương. Là một góa phụ, ngậm đắng nuốt cay nuôi con mình khôn lớn, sau này còn tìm vợ cho nó nhưng ngặt nỗi, cô con dâu này lại không chịu được bà ấy. Lúc ăn cơm còn phải chia ra mỗi người một nơi. Bà Tam mặc dù có con trai nhưng lại là góa phụ cô độc neo đơn. Nhất là hai năm mất mùa này, lương thực được phân cho mỗi người không nhiều. Bà ấy tiếc thân già nên không chịu ăn, để dành cho cháu nên đói đến ngất nhiều lần. Mặc dù thế nhưng cô con dâu vẫn không chịu gặp bà ấy, không cho bà ấy đến nhà xem cháu. Nghe nói là vì nhà mẹ đẻ của con dâu nói bà là góa phụ, điềm xấu, đến nhiều lần sẽ gây họa cho gia đình.
Có điều hai vợ chồng nhà này chỉ đối xử tệ với bà Tam, nhưng lại rất biết đối nhân xử thế với những người còn lại trong đội nên chẳng ai nói thẳng mặt điều gì.
Tô Mạn cũng chẳng thích quản chuyện nhà người ta, nhưng giờ thiếu diễn viên với cả tư liệu nên cái gì dùng được cứ dùng.
Cháu trai nhà bà Lưu hiện cũng theo học ở lớp của Tô Mạn nên con dâu Tiêu Quế Hoa khi thấy Tô Mạn đến nhà cũng rất khiêm nhường.
Tô Mạn cười cười khen Kim Đản nhà họ vài câu, sau đó giải thích lý do đến đây: “Kim Đản thông minh lanh lợi, anh Xuân Sơn và chị dâu cũng là những người hiểu chuyện. Điều quan trọng nhất là gia đình mọi người rất đơn giản, không phức tạp như những gia đình khác khiến việc sắp xếp các cảnh diễn rườm rà và khó khăn. Vì gia đình mọi người đơn giản dễ sắp xếp nên tôi đến chọn gia đình của mọi người. Việc làm này rất có ý nghĩa, tôi định để chị dâu, anh trai với mẹ tôi diễn vở kịch thứ nhất. Còn chị, bà Tam với anh Xuân Sơn diễn vở thứ hai."
Nghe tin người nhà Tô Mạn cũng lên sân khấu, Tiêu Quế Hoa chợt thấy có lẽ cô sẽ không hại nhà họ, nhưng vẫn hơi e dè: "Nếu diễn không tốt thì làm sao?"
“Dưới sự hướng dẫn của tôi, chắc chắn sẽ tốt.” Tô Mạn mỉm cười: “Nhưng chị dâu, diễn xuất thì luôn có vai chính diện phản diện. Mẹ và anh trai tôi đều đóng vai phản diện, còn chị dâu tôi thì đóng chính diện. Bây giờ như này, chị với anh Xuân Sơn diễn phản diện, còn bà Tam diễn chính diện. Dù sao trong mắt mọi người thì người già và phụ nữ vẫn thuộc lớp người dễ bị tổn thương, thích hợp với vai chính diện hơn. Hy vọng mọi người hiểu cho."
Thấy anh trai với mẹ ruột người ta còn cho diễn phản diện nên Tiêu Quế Hoa không từ chối, cô ta cười nói: “Nhất định sẽ thành công. Trước đây chúng tôi cũng có xem người ta diễn nên có biết chút ít. Cô yên tâm, chắc chắn sẽ diễn rất hay."
Sau khi rời khỏi nhà Tiêu Quế Hoa, Tô Mạn lại đến một nhà khác.