"Chắc chắn là không thể đồng ý được rồi." Đội trưởng Quách kiên quyết từ chối. 

Buổi trưa trước khi đi làm, Lý Xuân Hoa đưa con gái đến gặp đội trưởng Quách. Ban đầu còn định dẫn Tô Mạn đi cùng nhưng bị cô từ chối với lý do phải chuẩn bị bài. Sau đó Lý Xuân Hoa đành tự đưa con gái tới.

Kết quả là vừa nói đã bị đội trưởng Quách từ chối. 

Tô Thu Nguyệt không phục: "Đội trưởng, cháu là học sinh cấp ba! Nhị Nha là học sinh tiểu học còn có thể dạy được thì sao cháu lại không được?"

"Khác nhau mà." Đội trưởng Quách nói: "Cho dù cô Tô không dạy đi chăng nữa, buổi tối giúp mọi người xóa nạn mù chữ thì mọi người vẫn vui vẻ chấp nhận cho cô Tô lấy công điểm mà không cần làm việc. Nói trắng ra là cô Tô được mọi người công nhận, thế cháu có được không?" 

"Cháu cũng có thể làm được. Những gì Nhị Nha làm được, cháu cũng có thể làm." 

Tô Thu Nguyệt nói rất tự tin.

Đội trưởng Quách thầm nghĩ, nếu không nghe được lời chủ nhiệm La nói thì ông ấy đã tin cô ta rồi. Nhưng bây giờ thì ông ấy không thể tin được.

"Cháu biết kể chuyện xưa không? Nào, kể cho chúng tôi nghe thử xem. Kể hay thì mọi người sẽ đồng ý, cũng không phải không thể đồng ý." 

"Chuyện xưa?" 

Đội trưởng Quách nói: “Vậy thử kể một câu chuyện gắn liền với tên của cháu đi.”

Tô Thu Nguyệt bối rối.

Tên của cô ta thì có câu chuyện gì chứ? 

Cô ta sinh ra là vào mùa thu, ngay lúc trăng tròn nên cô ta được đặt tên như thế, kể kiểu gì đây?

Lý Xuân Hoa lo lắng nói: "Con gái, con thật sự không biết làm, nhưng em gái con có thể làm được. Bất kỳ cái tên nào cũng có thể kể ra nguồn gốc. Mọi người rất thích nghe những câu chuyện đó." 

Tô Thu Nguyệt thực sự không biết làm thế nào. Vì cô ta rất ít khi đọc sách giáo khoa, thỉnh thoảng nghe bài giảng của giáo viên về những thành tựu tiến bộ của giai cấp nông dân và giai cấp công nhân, ngoài ra thì cô ta thực sự không biết nhiều về bất cứ điều gì khác. Truyện tranh thì có thể nhưng nó chẳng liên quan gì đến tên của cô ta cả. 

Nhị Nha có thể làm được như thế từ khi nào?

Nhìn thấy Tô Thu Nguyệt không nói nên lời, đội trưởng Quách biết rằng cô gái này thực sự không có năng lực như cô giáo Tô.

Vì thế ông ấy xua tay và nói: "Đấy, dù cho cháu có bằng cấp ba thì cháu vẫn không biết gì cả, nên chắc chắn không nhận được đãi ngộ như cô Tô rồi. Cố lên, công điểm của cháu năm nay cũng không nhiều. Năm nay ráng làm kiếm công điểm, không thể ăn của cha mẹ mãi được."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tô Thu Nguyệt không muốn nhượng bộ. Cô ta có thể đi học trung học vì cô ta là người không chịu thừa nhận thất bại, cô ta có tài ăn nói và có thể thu phục mọi người.

Thế mà giờ cô ta lại chẳng đủ tư cách để dạy những đứa nhóc trong đội. 

Điều này khiến Tô Thu Nguyệt bị sốc: “Cháu không biết kể chuyện nhưng có thể giảng bài. Nói thật, nhiều giáo viên ở trường của cháu cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thôi."

Đội trưởng Quách nói: "Người đó có năng lực. Có rất nhiều học sinh trung học, nhưng không phải ai cũng có có năng lực."

Từ Tô Thu Nguyệt nên ông ấy mới biết được đạo lý này. 

Tô Thu Nguyệt đang nhạy cảm nên luôn cảm thấy lời nói của đội trưởng Quách có gì đó khiến cô ta không thể phục.

Cô ta là học sinh cấp ba duy nhất trong đội nhưng lại bị đối xử như thế này. 

"Cho cháu một cơ hội đi đội trưởng, để cháu thử giảng bài xem, có lẽ bọn trẻ sẽ thích."

Lý Xuân Hoa cũng diễn trò phụ con gái và bắt đầu lau nước mắt: "Chúng tôi là nông dân nghèo. Con gái tôi là người có học trong số những nông dân nghèo, đội không thể bắt nạt chúng tôi như thế này. Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho con bé." 

Đội trưởng Quách thực sự thiếu kiên nhẫn khi đứng cãi vã với hai mẹ con họ. 

Trước giờ ông ấy chẳng có ấn tượng tốt gì mấy với một gia đình tạm bợ như nhà ông Tô, nếu không nhờ có cô Tô thì họ đã bị đưa đi làm từ lâu rồi. 

"Hay thế này đi, lát nữa vào giờ làm việc thì cháu đi với tôi đến phòng họp, thử giảng cho bọn trẻ nghe thử. Nếu giảng được thật thì tôi sẽ để cháu làm việc giúp cô giáo Tô. Nhưng cho dù đã giảng dạy cho bọn nhỏ, nếu không có giờ học thì vẫn phải xuống đồng." 

Sau khi nghe lời của đội trưởng Quách, Tô Thu Nguyệt lập tức vui vẻ đồng ý, cô ta rất tự tin. Chỉ cần đi giảng bài trước, sau đó cô ta sẽ thương lượng với em gái để cô ta giảng bài cả ngày là được chứ gì? 

Cô ta không tin một học sinh tiểu học như em gái có thể giảng mà học sinh cấp ba như mình thì lại không. 

Vì vậy lúc Tô Mạn dẫn hai đứa cháu song sinh của mình đến phòng họp đoàn đội để lên lớp thì đội trưởng Quách cũng dẫn Tô Thu Nguyệt đi tới.

Khuôn mặt của Tô Thu Nguyệt rất phấn chấn và tràn đầy năng lượng.

Đội trưởng Quách chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô giáo Tô, đồng chí Tô Thu Nguyệt thấy mình cũng có thể giảng bài nên tôi để cô ấy thử. Nếu cô ấy dạy tốt thì tôi sẽ để cô ấy chia sẻ một phần công việc với cháu."

Tô Mạn gật đầu, tất nhiên là cô sẽ không từ chối.

Cô cảm thấy một người kiêu ngạo như Tô Thu Nguyệt phải chịu một chút thiệt thòi thì mới có thể đối mặt với hoàn cảnh của chính mình. 

Vì vậy trong buổi học đầu tiên, Tô Mạn đã giao sách giáo khoa cho Tô Thu Nguyệt.

Bọn trẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Thu Nguyệt.

Họ biết Tô Thu Nguyệt vì cô ta là học sinh cấp ba duy nhất trong đội. Nhưng bình thường ít tiếp xúc, với cả nhìn cô chị này chẳng dễ gần gì mấy. 

Trần Nhị Đản giơ tay lên hỏi: "Chị là giáo viên của bọn em à? Thế cô giáo Tô có giảng cho chúng em nữa không?" 

Những đứa trẻ khác cũng quan tâm đến vấn đề này.

Tô Thu Nguyệt cười nói: "Cô giáo Tô cũng sẽ giảng bài cho các em, chị cũng sẽ giảng bài cho các em, cùng nhau chia sẻ gánh nặng."

"Cô biết những gì?" Lý Hổ Tử hỏi.

"Cô biết rất nhiều, nhưng sau này sẽ nói cho các em nghe, giờ chúng ta học bài trước." 

Sau khi nghe Tô Thu Nguyệt nói cô ta biết rất nhiều thì bọn trẻ không nói gì nữa. Dù sao đây cũng là chị gái của cô giáo Tô, chị em thì chắc sẽ không khác nhau mấy. 

Nên lúc Tô Thu Nguyệt giảng, bọn chúng vẫn nghiêm túc lắng nghe. 

Hai mươi phút sau, có rất nhiều học sinh ngủ gật trong lớp.

Không ngủ thì ngồi chơi. 

Sắc mặt của đội trưởng Quách tối sầm khi nhìn thấy tình huống này ngoài cửa sổ.

Trước đây ông ấy cũng đã đến gặp cô giáo Tô khi cô đang ngồi trong lớp. Các em rất năng động, ai cũng chăm chú lắng nghe bài giảng và lao vào trả lời các câu hỏi. Chưa kể còn rất có tinh thần học tập.

Nếu trong lớp học mà như này thì tốt nhất là đừng học. 

Tô Thu Nguyệt còn chưa giảng xong thì ông ấy đã vẫy gọi cô ta ra ngoài. 

Tô Thu Nguyệt nói: "Đội trưởng, cháu giảng như nào, những gì có trong sách cháu cũng hiểu hết." 

Đội trưởng Quách gần như thở không ra hơi: "Tất nhiên là cháu hiểu, nhưng bọn trẻ có hiểu không? Cháu không thấy chúng đang ngủ à?"

"Cháu có hét, nhưng chúng vẫn ngủ. Cháu không biết làm như nào cả, bọn nhỏ này rất bướng." 

Tô Thu Nguyệt không cảm thấy mình giảng không tốt. Thái độ học tập là rất quan trọng, và nguyên nhân là do thái độ học tập của những đứa trẻ này không tốt. 

Nghe vậy, đội trưởng Quách càng tức giận hơn.

Tất nhiên ông ấy biết rằng những đứa trẻ trong đội rất bướng bỉnh, nghịch ngợm và khó quản. Nếu không nhờ cô giáo Tô từng giảng bài thì ông ấy cũng không trách Tô Thu Nguyệt không có năng lực. 

Nhưng sau khi so sánh, có vẻ như những lời nói của Tô Thu Nguyệt đều là lời bào chữa cho sự kém cỏi của cô ta.

Ông ấy nghiêm túc nói: “Không cần nói nhiều nữa, cháu không thích hợp với việc này, đi làm đồng đi.”

Sau đó ông ấy chắp tay và đến văn phòng tìm Tô Mạn. 

Chẳng bao lâu, Tô Mạn đã lên lớp.

Tô Thu Nguyệt nhìn em gái mình bước vào lớp, cô vỗ tay vài cái, sau đó chẳng nói năng gì mà chỉ yêu cầu cả lớp bắt đầu hát. Tiếng hát lớn bất ngờ đánh thức lũ trẻ đang ngủ.

Sau khi bọn trẻ thức dậy, Tô Mạn mỉm cười và yêu cầu mọi người: "Nào chúng ta cùng nhau vỗ tay ca hát, dậy đi nào ."

Sau vài phút, âm thanh kết thúc, bọn trẻ đều tỉnh ngủ và Tô Mạn bắt đầu giảng bài.

Trong bài giảng, Tô Mạn thỉnh thoảng dừng lại để đặt một câu hỏi. Cô còn xen kẽ với một câu chuyện ngụ ngôn ngắn hoặc một trò chơi chữ để những đứa trẻ này không bao giờ có giây phút rảnh rỗi. Sau giờ học, đứa nào cũng tích cực lắng nghe bài giảng.

Tô Thu Nguyệt: "..."

Sau khi bị học sinh phân biệt đối xử, Tô Thu Nguyệt mất hồn mất vía quay đi làm đồng.

Dưới ánh nắng mặt trời, da đầu của ai cũng sẽ bị tổn thương.

Lý Xuân Hoa nhìn thấy con gái mình đến nên sót con, quấn vải quanh đầu cho cô ta: "Sao con lại ở đây? Con không giảng bài à?"

Tô Thu Nguyệt gật đầu. Bây giờ cô ta vẫn không biết tại sao mình không làm tốt bằng Tô Mạn.

"Mẹ, mẹ cho rằng con thực sự không có năng lực bằng Nhị Nha sao?"

"...Hai đứa đều có năng lực. Đương nhiên là Nhị Nha có bản lĩnh hơn." Đều là con gái mình hết nên Lý Xuân Hoa phải nói thật.

Khi Tô Thu Nguyệt nghe thế thì chua chát.

Ngay cả mẹ cũng nhấn mạnh rằng Nhị Nha có bản lĩnh, chẳng phải thế có nghĩa là cô ta không giỏi bằng Nhị Nha sao?

Làm việc một thời gian dài, Tô Thu Nguyệt mệt mỏi đến mức da bong tróc.

Cô ta càng quyết tâm với mục tiêu lớn rời quê lên thành phố.

Cơm chiều vẫn là cháo ngô với rau dại. 

Như này không đủ để no bụng. 

Vì cô ta thường ở trường nên hay ăn ở căng tin của trường, ngon hơn những gì có ở đội. ( truyện trên app tyt )

Ở trường có thể ăn no 70% nhưng ở đây chỉ được ăn no khoảng 50% mà vẫn phải đi làm.

Ăn xong, Tô Thu Nguyệt đi tắm và chuẩn bị tâm sự với gia đình về tương lai tươi sáng của mình, sau đó xem gia đình có thể hỗ trợ cô ta điều gì không. Suy cho cùng, một người được tôn vinh thì cả gia đình đều được tôn vinh. Nhưng cô ta không ngờ là mọi người đều ra khỏi nhà.

Ngay cả cháu gái một tuổi Tiểu Mễ cũng bị chị dâu thứ Tống Ngọc Hoa ôm đi. 

“Chị thứ, chị đang làm gì vậy?”

Tống Ngọc Hoa vội vàng nói: "Tụi chị đi dành chỗ ngồi, em gái đang dạy để xóa nạn mù chữ, nếu đến muộn sẽ không có chỗ ngồi tốt."

Vừa nói, cô ấy vừa cầm chiếc ghế đẩu nhỏ chạy đi, Tiểu Mễ còn cười khúc khích.

Quảng trường đã chật kín người. Ai không biết còn tưởng họ đến xem phim hay xem tuồng. 

Trước khi trời tối, Tô Mạn bắt đầu nói ra những chữ cô sẽ giảng hôm nay. 

Sau đó bắt đầu kể về con chữ đó cho mọi người.

Mặc dù đã vào cuối mùa hè nhưng sắc trời ngày càng tối. Đến khi Tô Mạn nói xong và yêu cầu mọi người học chữ thì họ không còn nhìn rõ các chữ cái trông như thế nào nữa.

May mắn thay, mọi người đến đây không thực sự để xóa nạn mù chữ mà chỉ để nghe những câu chuyện. Tô Mạn cũng không đến đây để dạy mọi người mà chỉ để đối phó nhằm kiếm điểm Thánh Mẫu.

Vô tình thế mà hai bên lại ăn khớp với nhau, dù không đọc rõ chữ nhưng ai cũng vỗ tay hoan hô. 

Tô Thu Nguyệt im lặng đứng trong đám đông, nhìn Tô Mạn đang thu hút sự chú ý của mọi người trên sân khấu.

Cô ta cảm thấy có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng một tháng qua.

Nhiều đến mức khiến cô ta tưởng chừng như hư ảo, giống như một giấc mơ.

Trở về nhà vào buổi tối. Tô Mạn vừa mới tắm xong, chị dâu Lâm Tuyết Cúc đã giúp cô giặt quần áo. Sau đó cô ta còn nhắc nhở Tống Ngọc Hoa đang ôm đứa bé: “Ngọc Hoa, ngày mai đến lượt em.”

Tống Ngọc Hoa nhẹ nhàng nói: "Em nhớ rồi."

Tô Thu Nguyệt: "..."

Ban đêm lúc về phòng, Tô Thu Nguyệt nằm trên giường nhìn Tô Mạn đã ngủ, giọng nói có chút chua chát: "Nhị Nha, em thay đổi nhiều quá, chị cũng không nhận ra em nữa. Chị nhớ em từng là người chẳng quan tâm gì đến người khác."

Tô Mạn mở to mắt: "Là do em thay đổi quá nhiều hay là do chị không hề thay đổi?" 

Tô Thu Nguyệt cau mày và nói: "Em nói thế là sao?" 

"Ý trên mặt chữ. Ai rồi cũng phải trưởng thành, nếu chị không tiến bộ thì người khác sẽ vượt mặt chị." 

Tô Thu Nguyệt hơi kích động nói: "Ý em là em sẽ vượt qua chị? Nhị Nha, chị là chị gái của em! Dù có gì đi chăng nữa thì chị cũng dựa vào sức mình để vào trường cấp ba, sau này chị sẽ vào thành phố. Đúng vậy, bây giờ em có thể thoải mái, nhưng cứ chờ sau này mà xem."

Đúng, Nhị Nha giờ không xuống đồng thì có sao, chỉ cần cô ta vào thành phố thì sẽ không còn giống cô nữa. 

Tô Thu Nguyệt cảm thấy không cần phải nản lòng. Cô ta vẫn là đứa con ưu tú nhất trong nhà, sau này người nhà vẫn sẽ vây quanh cô ta. 

Tô Mạn không thèm tranh cãi với cô ta. Tô Thu Nguyệt có thể không vĩ đại, nhưng so với những thành viên khác của nhà họ Tô thì cô ta lại cao hơn trong số những người lùn nên rất nổi bật. Nhưng vấn đề ở đây là, vì sự xuất sắc giả tạo nên sâu trong nội tâm cô ta âm thầm tham vọng nhiều hơn. Đây chính là những gì Tô Mạn nhìn thấy sau khi tiếp xúc với Tô Thu Nguyệt.

Để Tô Thu Nguyệt có thể nhận ra đầy đủ khuyết điểm của mình, tất nhiên phải để cô ta chấp nhận sự rửa tội của thực tế.

Tô Mạn lấy quạt lá cọ của mình, phẩy phẩy vài cái rồi híp mắt ngủ. Thật không may là tiếng muỗi vo ve liên tục bên tai khiến cô không tài nào ngủ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play