Đại hội trao thưởng được đẩy lên đến cao trào sau bài diễn thuyết của Tô Mạn. 

Những người mềm lòng đều phải lau nước mắt, người khác thì vỗ tay tấm tắc khen ngợi. 

Đúng là người có học thức nên cách nói chuyện cũng khác bọt. Gì mà hai tay nắm giữ sinh mệnh, sống động vô cùng, khiến người ta cảm thấy lâng lâng.

Đội trưởng Quách trao bằng khen cho Tô Mạn, gồm một giấy khen, một chiếc cốc tráng men và một chiếc khăn lông.

Thời này, những thứ này đã là tốt lắm rồi. 

Chẳng được mấy nhà có cốc tráng men. 

Tô Mạn cũng rất hài lòng với chiếc cốc nên đã mỉm cười và nhận lấy.

"Và sau nay, tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng làm nhiều việc tốt hơn cho đội. Chỉ cần mọi người yêu cầu, tôi sẵn sàng vươn tay ra giúp." 

Đội trưởng Quách mỉm cười và vỗ tay đầu tiên.

Đại hội khen thưởng đã kết thúc trong sự thành công tốt đẹp.

Sau khi mọi người rời đi, nhà họ Tô vội vàng chạy đến bên Tô Mạn. Lý Xuân Hoa nhìn tấm bằng của Tô Mạn từ trái qua phải, sau đó ôm nó như bảo bối: “Khi về mẹ sẽ dán nó lên.”

"Dán ở nhà chính." Tô Thiết Sơn nói. 

Ông ta sợ dán trong phòng thì không ai thấy được. 

Lý Xuân Hoa: "Vâng ông xã." Sau đó, bà ta quay sang nói với mấy đứa con trai và con dâu của mình: "Mọi người phải để ý thật kỹ, đừng để ai làm hỏng nó. Nhất là hai đứa nhỏ Thạch Đầu với Tiểu Thảo, hai đứa nhóc còn đang tuổi nghịch ngợm. Mọi người đều phải giữ gìn cẩn thận."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lâm Tuyết Cúc khó chịu vô cùng. 

Cô ta sinh được cặp sinh đôi long phượng mà chẳng lẽ không quý bằng một tờ giấy khen tồi tàn à? 

Có gì ghê gớm đâu. 

Trong lòng cô ta thấy chua xót nhưng chẳng nói ra được. 

Người nhà họ Tô đang định quay về lấy nồi đi nhận cơm thì thấy Tô Thu Nguyệt đang đứng ở ngã tư đợi họ. 

"Đại Nha, về rồi à!" Lý Xuân Hoa vui vẻ bước đến.

Đã lâu rồi bà ta không gặp cô con gái lớn đầy triển vọng này.

Những người khác trong nhà họ Tô cũng đến kêu cô ta một tiếng "em lớn".

Tô Tam Trụ khá thân thiết với cô em lớn này nên đã cười hì hì nói: "Em lớn về lúc nào đấy? Vừa nãy có thấy buổi khen thưởng của nhà ta không? Em gái mình được nhận giấy khen đấy." 

"Không thấy." Tô Thu Nguyệt đáp. 

Đương nhiên là cô ta có thấy, vừa rồi cô ta vẫn luôn đứng bên cạnh họ. 

Kết quả là, sau khi nhìn em gái kết thúc bài phát biểu của mình, các thành viên trong gia đình thậm chí còn không nhận ra cô ta đang đứng cạnh mà lại chạy ùa về phía em gái.

Điều này khiến đứa con luôn là trung tâm của cả nhà chợt thấy khó chịu, chua xót. 

Vậy nên cô ta mới không đến nói chuyện cùng họ mà đứng đợi ở ngã tư để vờ như tình cờ gặp. 

Lý Xuân Hoa nghe con gái nói không nhìn thấy thì tỏ ra tiếc nuối: “Ôi, sao lại không thấy? Đây là lần đầu tiên nhà họ Tô của chúng ta được khen ngợi, đúng là chuyện tốt. Chúng ta còn được thưởng một cái cốc tráng men với khăn lông. Đã thế còn có giấy khen, nè con nhìn xem, em gái con là anh hùng của đội đấy." 

Tô Tam Trụ nói: "Em gái phát biểu cũng rất được lòng người nghe, nghe xong ai cũng khóc." 

"Đúng đúng, nói rất hay." Tô Đại Trụ chêm vào. 

Tô Nhị Trụ nói: “Người có học có khác.”

Tô Thu Nguyệt lập tức nhướng mày, người có học? Em gái cô ta chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi mà!

Tô Mạn không muốn phơi nắng nên khẽ nhắc nhở: "Mẹ, về rồi hẳn nói, nóng quá, buổi chiều con còn bận."

"Đúng đúng, vừa đi vừa nói. Đại Nha, để mẹ kể con nghe bữa giờ em gái con đã làm được những gì."

Sau khi nghe quá nhiều câu chuyện, Lý Xuân Hoa đã trở thành một người giỏi kể chuyện. Biết đưa câu chuyện lên đến cao trào, khiến người nghe tưởng chừng như mình đã tận mắt chứng kiến. 

Tô Thu Nguyệt nghe xong thì trợn mắt há mồm.

Em gái nhà cô ta mà cũng làm được chuyện anh dũng như vậy sao? 

"Nhị Nha, em đã thay đổi rất nhiều." Tô Thu Nguyệt ngạc nhiên nói.

Tô Mạn đáp: "Lớn rồi thì phải thay đổi thôi. Không thể cứ thế mãi được." 

Tô Thu Nguyệt lại càng thêm mất bình tĩnh.

Cách nói chuyện khác hẳn, như một làn gió mới. Hoàn toàn khác cách nói chuyện của Nhị Nha trước đây. Trước đây, cô ta nói, Nhị Nha nghe. Không biết có đồng ý hay không, chỉ biết là cô rất ít khi mở miệng nói chuyện. 

Mà chỉ cần cô ta nói thì ai cũng nghe theo.

Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình chỉ mới không về nhà được hơn một tháng mà em gái đã thay đổi nhiều đến vậy. 

Kết quả là trên đường trở về, cô ta gặp một vài người mang nồi đến nhà ăn của đoàn đội để ăn trưa, khi họ nhìn thấy Tô Mạn thì đã gọi cô là cô giáo Tô.

Cô ta ngạc nhiên vô cùng, đợi đến khi người ta đi hết thì mới hỏi: "Cô giáo Tô... đừng bảo là gọi Nhị Nha đấy nhé?" 

Nghe Tô Thu Nguyệt nói vậy khiến Lâm Tuyết Cúc thầm cảm thấy khó chịu nên lập tức trả lời: "Không phải Nhị Nha của chúng ta thì còn ai vào đây nữa? Bây giờ Nhị Nha rất có triển vọng, em ấy không cần phải làm việc ngoài đồng nữa. Ngày nào cũng dắt bọn trẻ đi học, buổi tối lại giúp mọi người xóa nạn mù chữ để lấy công điểm. Em cả, em về nghỉ hè còn phải đi làm ruộng nữa đấy." 

Tô Thu Nguyệt: "..."

Đứa em gái chỉ mới tốt nghiệp tiểu học sao có thể làm được chuyện này? 

"Đã lâu em không về, nhà mình xảy ra nhiều chuyện quá." 

Lý Xuân Hoa vui vẻ nói: "Cũng chẳng sao, đều là chuyện tốt cả. Bây giờ cả hai chị em con đều có triển vọng. Nhị Nha không cần phải làm ruộng nữa. Còn con sau khi tốt nghiệp có thể vào thành phố. Chẳng có nhà nào có hai cô con gái khá như nhà chúng ta vậy đâu." 

Tô Thu Nguyệt: "..."

Sau khi trở về nhà, Lý Xuân Hoa lại dẫn Tô Tam Trụ đi lấy đồ ăn. Lần này khi bước ra ngoài, bà ta vẫn thẳng lưng và cảm thấy mình khác đến lạ kỳ. Dù sao giờ họ cũng là người nhà của anh hùng nên đương nhiên phải thể hiện khí thế của mình.

Giờ bà ta còn chẳng muốn xếp hàng nữa, người nhà anh hùng nào mà lại phải xếp hàng, xấu hổ vậy? 

Nhưng những người khác không biết được những suy nghĩ dằn xéo trong lòng Lý Xuân Hoa, họ chỉ thấy bà ta đến lấy cơm không hề làm ầm ĩ mà chỉ yên lặng đứng sau xếp hàng, sau khi ngạc nhiên một hồi, họ lại thấy đó là điều hiển nhiên. 

Dù gì thì một người có phẩm đức như cô giáo Tô, ít nhiều người nhà cũng chịu ảnh hưởng theo.

Có vẻ như đồng chí Lý Xuân Hoa đã bị ảnh hưởng bởi cô Tô, đã thay đổi suy nghĩ và bắt đầu làm lại.

Vì vậy mọi người không khỏi nhìn bà ta nhiều hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lý Xuân Hoa cảm thấy đó là ánh mắt ghen tị mà bà ta nhận được với tư cách là người nhà anh hùng, vì thế nên bà ta ngẩng đầu cao hơn, ưỡn ngực để đón nhận sự ngưỡng mộ của mọi người.

Về phía nhà họ Tô, Tô Thu Nguyệt trở về nhà và thấy mọi chuyện đúng là đã khác trước. 

Trong phòng có thêm một chiếc bàn, là cái dùng để đặt cốc nước của cha mẹ. 

Trên đó còn có một số tập viết và bút chì được sắp xếp ngay ngắn. Thoạt nhìn có vẻ giống người có học hay ngồi.

Ngay khi Tô Mạn đặt chiếc cốc tráng men và chiếc khăn lên bàn, nó trông càng khác hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tô Thu Nguyệt nhìn em gái mình và nói: "Nhị Nha, em bị sao vậy? Tại sao đột nhiên em lại dạy mọi người xóa nạn mù chữ? Đã thế còn để trẻ em đến lớp." 

Cô ta sắp chết vì tò mò rồi.

Không rõ vì sao mà cô em gái mới tốt nghiệp tiểu học lại được cán bộ cho phép làm đều đó. 

Tô Mạn nói: "Em chỉ muốn làm một vài điều tốt cho đoàn đội thôi."

“…Tại sao cán bộ đoàn đội lại cho phép em? Em mới tốt nghiệp tiểu học thôi mà.”

Tô Mạn nói: "Có lẽ là bởi vì những người có trình độ học vấn cao khác không sẵn sàng làm những việc này. Dù sao thì để kiếm được một người vị tha như em cũng giống mò kim đáy biển."

Tô Thu Nguyệt: "..."

Hỏi hồi lâu nhưng cô ta vẫn không biết tại sao.

Tưởng rằng em gái này đã thay đổi nhiều đến mức sẽ khác xưa, nhưng hóa ra tính tình của cô vẫn như trước, kiệm lời và ngột ngạt.

Nhưng sao lúc nãy đứng trên sân khấu cô lại nói nhiều thế? 

Hai chị em chưa nói được mấy câu thì Lý Xuân Hoa đã réo gọi mọi người ra ăn tối. 

"Đều nhờ Nhị Nha đó nha, lúc ra ngoài ai cũng nhìn mẹ ghen tỵ không thôi. Nhị Nha, con đúng là bộ mặt của cả nhà ta." 

Tô Thiết Sơn nghe thế thì nhướng mày. 

Sau khi Lý Xuân Hoa đưa cho ông ta một bát cháo rau dại, ông ta lại đứng dậy, cầm bát và đi ra ngoài: “Trong nhà nóng quá, tôi ra ngoài đi dạo.”

Lý Xuân Hoa: “…” Không phải bên ngoài còn nóng hơn sao?

Kết quả là sau khi chia đồ ăn cho mấy đứa con trai, chúng đều bưng bát lớn đi ra ngoài: “Con cũng ra đi dạo với cha."

“……”

Trong nhà chỉ còn lại bà vợ và con gái. Nhìn hai cô con gái, Lý Xuân Hoa chẳng thèm quan tâm chồng con gì nữa, chỉ vừa ăn vừa nhìn hai đứa con rồi cười. 

"Đủ không Nhị Nha? Không đủ thì lấy thêm." 

Tô Mạn lắc đầu, nghĩ đến chuyện bây giờ Tô Thu Nguyệt đã về, sau này cô không nên ăn thêm nữa. Vấn đề nhà ở vẫn cần được giải quyết. Không thể lúc nào cũng chen chúc trong cùng một phòng với người khác. Hơn nữa, môi trường ngôi nhà đang ở hiện tại quá tồi tệ. Căn nhà gỗ âm u ẩm ướt, không hợp để ở lâu dài. 

Sau khi Lý Xuân Hoa hỏi Tô Mạn thì lại quay sang hỏi cô con gái lớn.

"Đại Nha thì sao? Ở trường chắc chịu khổ lắm phải không, ăn nhiều thêm chút." 

Tô Thu Nguyệt mím môi, trong lòng chua chát vì cảm thấy mẹ mình cũng đã thay đổi. Cô ta lắc đầu: “Con không cần.”

Lâm Tuyết Cúc nói: "Mẹ ơi, họ không cần, con cần."

Lý Xuân Hoa không vui: "Sao con ăn nhiều thế? Không phải đã cho con nhiều lắm rồi à? Hai đứa vất vả mà không đòi hỏi gì, còn con sao lại đòi hỏi nhiều vậy? Lúc nãy Đại Trụ còn chia cho con, đàn bà con gái mà ăn nhiều thế thì chồng con lấy gì ăn?" 

Lâm Tuyết Cúc giận dữ giậm chân dưới bàn.

Không thể đánh bại mẹ chồng, Lâm Tuyết Cúc quay sang em chồng: "Em cả đã về rồi. Chiều nay phải đi làm chứ nếu không là không đủ đồ ăn đâu." 

Mặc dù không làm việc cũng có thể nhận sáu phần thức ăn dựa trên bốn công làm, nhưng với một người lớn như Tô Thu Nguyệt thì sáu phần thức ăn là không đủ. 

Vì thế nên ngày nghỉ cũng phải xuống đồng. 

Cuối tuần không về phụ giúp, mọi người cũng không nói gì. Giờ nghỉ dài ngày ở nhà thì phải ra đồng.

Nếu không thì đội trưởng sẽ không đồng ý. 

Không thể có người lười biếng trong đội.

Nghe Lâm Tuyết Cúc nói thế, sắc mặt Tô Thu Nguyệt đột nhiên tối sầm.

Nắng gắt như này, ra ngoài đứng thôi còn chết chứ nói gì đến làm việc. 

Sau khi đi học một thời gian dài và thường xuyên lên huyện, Tô Thu Nguyệt đã tự coi mình là một nửa công dân thành phố.

Cô ta ghen tị với cuộc sống của người dân thành phố. Cô ta thích khoảng thời gian ngồi trong lớp học, không thích những ngày đối mặt với đất, quay lưng với trời. 

Hơn nữa, giờ em gái cô ta không cần xuống ruộng, thế mà một học sinh cấp ba như cô ta vẫn phải làm....

“Mẹ, con muốn học ở nhà, sang năm con sẽ tốt nghiệp, có lẽ con có thể vào đại học.”

Lâm Tuyết Cúc không tin: "Không phải ai cũng có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học."

Tô Thu Nguyệt chế nhạo: "Chị dâu, chị không tin vào đầu óc của nhà họ Tô chúng ta à? Nếu em thông minh thì người khác ghen tỵ với em. Còn nếu em đậu đại học thì chẳng phải là vinh quang của cả nhà à?"

Tất nhiên đây chỉ là lời nói suông, trong lòng cô ta thừa biết rằng việc vào đại học là không thể. Đừng nói là cô ta, ngay cả những người học trung học ở hợp tác xã cũng chưa chắc có thể đậu đại học.

Lý Xuân Hoa nghe thế thì động lòng. Bà ta nghe nói sinh viên đại học đều trở thành cán bộ lớn ngay khi ra trường. Và được đi làm ở các đơn vị lớn rồi được hưởng đãi ngộ tốt.

Nếu trong nhà có người như vậy thì vinh dự biết mấy, bà ta sẽ được người ta ngưỡng mộ suốt đời. 

...Nhưng không, cán bộ trong đoàn đội và tiểu đội sẽ không đồng ý.

Có người rảnh rỗi ngồi không ở nhà thì sẽ có người trong đội học thôi, đến lúc đó cóc có gì ăn. 

Ba ngày có thể nghỉ một ngày, hoặc ra đồng có thể lười biếng, nhưng không thể không xuống ruộng quá lâu được. Đặc biệt là bây giờ khi đang trong vụ mùa. 

"Con gái, mẹ đồng ý, nhưng cán bộ đoàn đội không đồng ý. Tốt nhất con nên xuống ruộng đi. Lát nữa mẹ sẽ mang đèn dầu qua, con và Nhị Nha cùng nhau học buổi tối. Bình thường Nhị Nha đều học bài vào buổi tối."

Lâm Tuyết Cúc mỉm cười đắc thắng: "Đúng vậy, em gái phải học buổi tối. Đấy mới là dáng vẻ của một học giả."

Tô Thu Nguyệt ngay lập tức nghẹn họng.

Cô ta liếc nhìn Tô Mạn đang cúi đầu ăn chậm rãi: “Dù sao thì con cũng là học sinh cấp ba. Chốc nữa con phải đến nói với đội, tại sao con và Nhị Nha không thể cùng dạy học? Chắc chắn con sẽ là giáo viên tốt."

Lý Xuân Hoa thấy ý này cũng hay. Họ đều là con gái của bà ta và có trình độ để không cần phải xuống ruộng, bà ta vui vẻ nhìn Tô Mạn: "Nhị Nha nghĩ sao?" 

Tô Mạn nhìn họ và nói: "Đại đội bảo sao thì cứ làm thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play