Dung Chi ngủ cả buổi chiều trong phòng làm việc của bộ phận nghệ sĩ.
Đến khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã đèn đuốc sáng trưng.
Cố Hiểu Hải cô độc canh giữ bên ngoài văn phòng, bóng lưng tiêu điều.
Anh ta lo lắng đề phòng, luôn cảm thấy Việt Tranh sẽ tách Dung Chi ra, ăn sạch sẽ.
Nhưng trên thực tế, khi cửa phòng làm việc mở ra, Dung Chi đi ra vẫn là dáng vẻ ban ngày, không có chút biến hóa nào.
Cố Hiểu Hải vội đỡ lấy Dung Chi: "Em thật giỏi, nói chuyện trước mặt ông chủ mà cũng ngủ được."
Hiện tại trong đầu Cố Hiểu Hải vẫn là tình cảnh ba giờ trước.
Vốn dĩ một tay Dung Chi chống má, nghe Lương Nhạc Tân nói về quy trình và hình thức của chương trình thực tế. Nhưng nghe xong, cả khuôn mặt Dung Chi liền gục xuống.
Cậu đang ngủ!
Cố Hiểu Hải còn chưa kịp phản ứng, Việt Tranh đã giơ tay cắt đứt Lương Nhạc Tân đang thao thao bất tuyệt, sau đó tất cả bọn họ đều bị đuổi ra ngoài.
Cứ như vậy, tạm thời văn phòng này bị trưng dụng làm nơi Dung Chi ngủ.
À, điều hòa còn điều chỉnh thành nhiệt độ thích hợp nhất để ngủ.
"Mệt quá." Dung Chi nói xong, còn ngửa đầu ngáp một cái, "Thời gian trước quay phim ở phim trường, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn ngủ không đủ."
Cố Hiểu Hải đau lòng thở dài: "Sau này sẽ không......"
Dung Chi dựa vào Cố Hiểu Hải, giãn gân cốt hai cái, sau đó theo anh ta đi vào thang máy.
Việt Tranh không đi theo, ngược lại khiến Cố Hiểu Hải thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm, không cần phải phòng sói nữa.
Kết quả vừa mới ra cửa, một người đàn ông có dáng người cao ngất thon dài đi ra từ bên trong chiếc xe Lincoln màu đen.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Dung Chi, tôi tới đón cậu."
Sau lưng Cố Hiểu Hải căng thẳng, đứng nghiêm: "Ảnh đế Nghiêm!"
Chỉ cảm thấy, tiếp tục giao tiếp với các ông chủ lớn như vậy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hói như Lương Nhạc Tân.
Trái lại là Dung Chi đang mở to hai mắt quan sát Nghiêm Thế Hàn và chiếc xe sau lưng anh ta, hai mắt mờ ảo, bên trong không có cảm xúc đặc biệt gì, giống như nhìn thấy một cây cải trắng.
"Đừng ở tòa nhà cũ đó nữa." Giọng Nghiêm Thế Hàn ôn hòa, nhưng mang theo mùi vị không thể phản bác.
"Nơi đó ngay cả bảo vệ cũng không có, càng miễn bàn khu dân cư cũ như vậy đa số đường dây điện bị lão hóa, dễ dàng gây ra vấn đề chập mạch. Căn bản không bảo đảm được an toàn của cậu. Tôi không yên lòng." Mấy chữ cuối cùng, Nghiêm Thế Hàn nói càng thâm trầm.
Trong đầu Dung Chi thoáng qua bộ dáng của Nghiêm Thế Hàn, sau đó gật đầu: "Được."
Nghiêm Thế Hàn ngây người.
Bởi vì anh ta không nghĩ tới Dung Chi lại dễ nói chuyện như vậy.
"Nhưng là, ngài không cân nhắc trước tiên mang tôi đi làm kiểm tra DNA sao?" Dung Chi bổ sung nửa câu sau.
Nghiêm Thế Hàn mím môi dưới: "Từ trước khi về nước, tôi đã lấy được tóc và máu của cậu."
Dung Chi gật đầu, chờ anh ta tiếp tục nói.
Không có gì ngạc nhiên.
Nghiêm Thế Hàn muốn lấy được tóc và máu của cậu, chỉ cần động một ngón tay mà thôi.
"Nhưng mà... " Nghiêm Thế Hàn mím chặt môi, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khó chịu, "Không có biện pháp so sánh."
Môi Dung Chi hơi nhếch lên bởi vì kinh ngạc.
Nghiêm Thế Hàn cũng có thể thoáng nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng phấn của cậu.
Trong nháy mắt đáy lòng không vui kia tiêu tan một nửa.
"Tất cả dụng cụ đều không thể kiểm tra DNA của cậu, đương nhiên cũng không thể so sánh được." Nghiêm Thế Hàn thản nhiên nói.
Miệng Dung Chi càng há to hơn.
Nghiêm Thế Hàn cố gắng kiềm chế dục vọng muốn xoa mặt cậu của mình, thấp giọng nói: "Nhưng không sao, tôi có thể khẳng định, cậu chính là con trai tôi."
Mặc dù có thêm một Việt Tranh.
Nhưng làm sao Nghiêm Thế Hàn có thể thừa nhận tinh trùng của mình không chạy nhanh bằng Việt Tranh, cho nên gien của mình bị đào thải, mà Việt Tranh chiếm được dung hợp, vì thế tạo ra một Dung Chi?
Đương nhiên chỉ có gen ưu tú của anh ta được giữ lại, mới có thể tạo ra Dung Chi đẹp mắt như vậy.
Đột nhiên khuôn mặt Nghiêm Thế Hàn dịu dàng: "Không gọi ba sao?"
Dung Chi: "......"
Thấy Dung Chi đứng yên, Nghiêm Thế Hàn cũng bất giác xấu hổ, nhanh chóng tìm cho mình bậc thang xuống: "Lên xe, đưa cậu về nhà."
Lúc này Dung Chi mới xê dịch bước chân, đi theo chiếc Lincoln màu đen kia.
Dọc theo đường đi, vì muốn kéo gần quan hệ mà Nghiêm Thế Hàn cũng không nhàn rỗi.
Anh ta thấp giọng nói: "Tôi bảo trợ lý sàng lọc ra một kịch bản cho cậu."
Dung Chi nghiêng đầu nhìn anh ta, cũng không nói gì.
Nghiêm Thế Hàn vội nói: "Một bình hoa! Một nhân vật không cần diễn xuất!"
Lúc này khóe miệng Dung Chi mới nhếch lên.
Môi của cậu có hình dáng cực đẹp, thời điểm khóe miệng nhếch lên giống như là đựng một cân mật ong, rất dễ dàng có thể truyền cho người ta tư vị ngọt ngào.
Nghiêm Thế Hàn bất giác nhếch miệng.
Sự không vui vì phải làm cha đã hoàn toàn bị đè ở sâu trong nội tâm, sẽ không bao giờ thấy lại ánh mặt trời.
"Ảnh đế Nghiêm, có thể hỏi đạo diễn là ai không?" Cố Hiểu Hải quay đầu, cẩn thận hỏi.
"Giang Ngạn."
Cố Hiểu Hải lại hít sâu một hơi. Anh ta liền biết, kịch bản có thể đến dưới mí mắt của ảnh đế Nghiêm, sẽ không phải là kịch bản nhỏ gì.
Giang Ngạn là một đạo diễn phim hài, từng được gọi là thiên tài trăm năm khó gặp trong giới điện ảnh và truyền hình.
Những đoạn hài kịch trong phim của anh ta luôn được xây dựng trên cuộc sống, giàu nghệ thuật sâu sắc, nhưng cũng chưa bao giờ rời xa thực tế. Mỗi bộ phim của anh ta ra đời đều sẽ dẫn tới sự cuồng hoan của những người hâm mộ hài kịch.
"Hình như gần đây anh ta đang quay 'Cửu Vĩ Miêu'......"
"Ừm, chính là bộ phim này." Nghiêm Thế Hàn thản nhiên nói, bình thản như ăn cơm uống nước.
Nghiêm Thế Hàn không có ý muốn nói nhiều về vấn đề này, anh ta chuyển sang một chuyện khác, đối với Nghiêm Thế Hàn mà nói là càng quan trọng hơn: "Ngày mai tôi bảo trợ lý đi thu dọn đồ đạc của cậu, đem chúng đến đây."
Dung Chi gật đầu.
"Nếu cậu không yên tâm, ngày mai tôi chở cậu cùng đi."
"Ừm."
Nghiêm Thế Hàn vươn tay, thong dong lướt qua người Dung Chi, mở cửa xe: "Tới rồi."
Lần trước Dung Chi đã tới, đương nhiên lần này là ngựa quen đường cũ.
Chỉ là đợi đến khi ra khỏi cửa, Nghiêm Thế Hàn ấn cậu ghi lại dấu vân tay mở cửa, sau đó mới dẫn Dung Chi đi vào.
Lúc Cố Hiểu Hải đang định đi theo, trợ lý túm lấy anh ta: "Này, Cố tiên sinh chờ ở bên ngoài đi."
Cố Hiểu Hải tức giận một trận.
Làm sao tới chỗ nào, anh ta cũng đều là người giữ cửa.
Căn hộ này chiếm diện tích rất lớn, nhưng phòng lại không nhiều.
Diện tích 600 mét vuông, cũng chỉ có một gian phòng ngủ.
Còn lại đều là phòng thay đồ, phòng tập thể thao, phòng sách, phòng chiếu phim......
Phòng của Dung Chi là phòng hoa cải tạo thành.
Bốn mặt đều là tường kính.
Khi Dung Chi bước vào, ánh mặt trời xuyên thấu qua đỉnh thủy tinh đã chiếu khắp căn phòng.
Trên giường lớn rộng hai mét, chăn mới tinh đang tản ra mùi gỗ tùng.
"Nếu như không quen với tường kính, cảm thấy sợ hãi thì có thể dùng điều khiển từ xa này..." Nghiêm Thế Hàn lấy ra điều khiển từ xa, nhấn xuống, vì vậy một lớp vải được nâng lên, phủ kín cửa kính của tầng cao nhất, thoáng chốc che đi phần lớn ánh mặt trời.
Bên trên tấm vải kia có họa tiết ánh sao.
Nhìn qua giống như bầu trời đêm chân thật.
Dung Chi thu hồi ánh mắt nhìn lên, nhìn chung quanh một vòng.
Trong góc phòng đặt rất nhiều cây cối.
Có lẽ cũng đã sớm trừ trùng, cho nên ngay cả một con kiến Dung Chi cũng không nhìn thấy.
"Cậu có thể dùng chung phòng thay đồ với tôi." Nghiêm Thế Hàn thấp giọng nói, "Ra cửa rẽ trái phòng thứ hai. Không gian rất lớn, có thể để đồ của cậu ở đó."
Dung Chi: "À, quần áo giày dép của tôi cũng không nhiều."
Trong mười bộ, có năm bộ đều là do nhà tài trợ ngày xưa tặng.
"Thích nơi này không?" Đột nhiên giọng Nghiêm Thế Hàn hạ xuống, trở nên ôn hòa, thậm chí là dịu dàng.
"Thích." Từ trước tới nay Dung Chi chưa từng ở nơi như vậy, đương nhiên là thích.
Phong cách trang trí nơi này, không có chỗ nào không phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
Nếu Nghiêm Thế Hàn có thể nghe thấy nội tâm đang hoạt động của Dung Chi, nhất định sẽ không nhịn được mà nghĩ...
Tất nhiên!
Tư liệu lúc trước của Dung Chi, anh ta không có nghiên cứu vô ích!
Nghiêm Thế Hàn đã sớm chuẩn bị tốt để nghênh đón Dung Chi vào ở.
Đương nhiên, kế hoạch sớm nhất là nếu như đứa con trai này không được ưa thích, anh ta có thể cho đối phương ở căn hộ này, chính mình tiếp tục xuất ngoại nghỉ phép.
Nhưng hiện tại, kế hoạch đã hoàn toàn thay đổi.
Đột nhiên Nghiêm Thế Hàn có chút chờ mong ở cùng Dung Chi.
Mặc dù nuôi con trai khó.
Nhưng giàu cảm giác thành tựu.
Ánh mắt Nghiêm Thế Hàn thong dong lướt một vòng trên người Dung Chi, trong đầu đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, tương lai nuôi dưỡng Dung Chi đến trắng trẻo hồng hào như thế nào.
"Bởi vì trước kia chỉ có một mình tôi ở, cho nên nơi này chỉ có một phòng tắm. Nhưng có hai phòng vệ sinh." Nghiêm Thế Hàn xin lỗi nói.
Dung Chi gật đầu: "Không sao."
"Quần áo hằng ngày đã để trong tủ của cậu, là tôi tự mình chọn, hẳn là phù hợp với kích thước của cậu."
Có thể nói là tương đối chu đáo.
Căn bản trước đây Nghiêm Thế Hàn không nghĩ tới, có một ngày anh ta sẽ vì chọn vài bộ quần áo mà trong lòng tràn đầy đắc ý, thậm chí có chút muốn tranh công
"Cảm ơn... " Dung Chi nghiêng đầu nhìn anh ta, cố ý dừng lại: "Nghiêm tiên sinh."
Nghiêm Thế Hàn hơi thất vọng.
Nhưng cũng không sao.
Còn nhiều việc phải làm.
Tên nhóc này luôn sửa miệng không muốn thừa nhận thân phận của anh ta.
"Nghỉ ngơi thật tốt."
"Chờ một chút......"
Nghiêm Thế Hàn lập tức dừng bước, chờ mong nhìn cậu.
"Tôi cần một cái máy tính bảng, buổi tối không chơi game tôi không thể ngủ được." Dung Chi chớp mắt, nhìn qua vô tội lại ngây thơ như vậy.
Làm cho ai cũng sẽ không nỡ cự tuyệt thỉnh cầu của cậu.
Nhưng Nghiêm Thế Hàn lại lập tức nghĩ tới, thiếu niên nghiện internet là không được.
Nhưng lại nghĩ, vừa mới ở cùng một chỗ với Dung Chi, nếu cứng nhắc nghiêm khắc, chỉ sợ sáng mai Dung Chi sẽ phủi mông chạy.
"Được. Còn cần gì nữa không?" Nghiêm Thế Hàn mỉm cười.
"Một phần bữa ăn khuya." Dung Chi cười tươi sáng, lúc này cười chân thành hơn, "Bữa ăn khuya tôi thích nhất là bánh trôi rượu!"
Nghiêm Thế Hàn đáp: "Được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý đưa tới cho cậu."
Dung Chi giơ ngón tay lên: "Là hai chén nha."
Nghiêm Thế Hàn nuốt xuống lời "Không tốt cho dạ dày", cười như một người cha hiền lành: "Được, yêu cầu của cậu, tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn."
Đương nhiên, chỉ là trong mắt Nghiêm Thế Hàn, giống như một người cha từ bi.
Hoàn hảo.
Không có gì sai cả.
Dung Chi vào phòng tắm đi tắm rửa trước.
Nghiêm Thế Hàn đi ra cửa.
Cố Hiểu Hải cùng người đại diện, trợ lý của anh ta đều còn đang canh giữ ở ngoài cửa.
"Tiểu Lý, cậu đi mua hai phần bánh trôi rượu đi."
Trợ lý Lý vội vàng gật đầu, nhanh chóng chui vào thang máy.
"Mọi người có thể trở về nghỉ ngơi."
Người đại diện của Nghiêm Thế Hàn nhanh chóng rút lui.
Duy chỉ có Cố Hiểu Hải hốt hoảng đi vào thang máy, đột nhiên có loại ưu thương không hề cần thiết.
Kéo quan hệ, cướp thông cáo, không tới phiên anh ta.
Ngay cả mua phần bánh trôi rượu, cũng không có cơ hội của anh ta......
Cố Hiểu Hải xoa xoa hốc mắt, lại có chút chua xót.
……
Dung Chi tắm rửa xong, leo lên giường nằm.
Chăn mềm mại ôm lấy cậu, ấm áp đến mức khiến người ta hận không thể lập tức ngủ thiếp đi.
Nhưng Dung Chi chống đỡ được.
Cậu đăng nhập vào tài khoản weibo đã lâu không dùng, cỏ trên mộ phần đã dài năm mét.
Trước đó, số lượng fans trên Wechat của cậu chỉ có một vạn tám ngàn.
Tất cả đều là fans nhan khống.
Không biết nhìn thấy nhan sắc của cậu ở chỗ nào, từ đó về sau khó có thể quên, vì thế theo dõi weibo của cậu, cũng không so đo chuyện cậu lười biếng ba tháng vẫn không đăng một weibo.
Mà hiện tại......
Âm thanh thông báo liên tục vang lên, app cũng phải dừng lại một chút để load.
Dung Chi đợi ước chừng ba phút, mới đợi được khôi phục bình thường
Fan hâm mộ: 2002032
Bình luận: 54,998
@:78999
Dung Chi suy nghĩ một chút, giơ di động lên, tách tách một cái.
Cậu nằm ngửa trong gối mềm mại, gò má gần như bị gối ép đến biến dạng.
Lúc này, Nghiêm Thế Hàn gõ cửa.
Anh ta bưng hai chén bánh trôi rượu đi vào.
Dung Chi lập tức ngoan ngoãn ngồi dậy chờ ăn.
Khóe miệng Nghiêm Thế Hàn bất giác cong lên, ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra.
Anh ta dựng một cái bàn nhỏ trước mặt Dung Chi, đặt bánh trôi rượu lên.
Dung Chi suy nghĩ một chút, lại giơ di động lên, tách một cái.
Rốt cục, tại một mảnh gió tanh mưa máu, đương sự vẫn luôn không có động tĩnh này cập nhật trạng thái đầu tiên.
[Nước miếng] [hình ảnh]
Trong ảnh vừa vặn có nửa đôi dép lê của Nghiêm Thế Hàn vào gương.
Đối với các fans hâm mộ mà nói, cái này đã đủ để trở thành manh mối!
Đó là nam thần của bọn họ!
Anh đang cùng Dung Chi ăn bánh trôi rượu ngao ngao ngao!
Nam thần không ăn khói lửa nhân gian của bọn họ, ăn khuya cũng có thể béo lên ba cân hay không?
Các fans hâm mộ vuốt ve tấm ảnh kia, xem đi xem lại, cực kỳ kích động để lại bình luận.
Cứ như vậy Dung Chi lại bị đưa lên hot search.
Thư ký của Việt Tranh cũng lướt thấy weibo này.
Thư ký lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, chuyển tin tức này cho Việt Tranh xem.
Sắc mặt Việt Tranh hơi lạnh, ngón tay khẽ động.
Dùng tài khoản chưa thêm chứng thực của mình bình luận: @ Dung Chi Chi Lần sau dẫn cậu đi ăn dê nướng nguyên con.
Hai chén bánh trôi rượu?
Nghiêm Thế Hàn cũng thật keo kiệt.