Các Nam Thần Tranh Nhau Làm Cha Tôi

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Chỗ ở của Dung Chi vừa nhỏ hẹp vừa lộn xộn, một phòng khách không nhét được nhiều người như vậy. Cuối cùng bọn họ vẫn chọn một nhà hàng cực kỳ riêng tư dùng bữa sáng.

Tất cả đồ ăn sáng mà trợ lý mua về đều đút cho chó mèo hoang dưới góc tường tòa nhà cũ.

Nhà hàng này cũng đủ lớn, một gian ghế lô vừa vặn có thể nhét được tất cả mọi người.

Nhưng coi như là như vậy, cuối cùng có thể ngồi cạnh Dung Chi cũng chỉ có Việt Tranh, Nghiêm Thế Hàn chỉ có thể ngồi cùng một chỗ với Cố Hiểu Hải mà thôi.

Trên đường tới đã gọi xong đồ ăn.

Dung Chi vừa ngồi xuống, lập tức có nhân viên phục vụ lục tục bưng bữa sáng lên.

Dưới bụng Dung Chi cực kỳ hợp với hoàn cảnh mà "ùng ục" hai ba tiếng.

Nghiêm Thế Hàn gần như là lập tức đeo găng tay dùng một lần, xé rách một nếp gấp da bánh bao, làm cho nước canh bên trong nguội lạnh, sau đó mới dùng đũa gắp lên, đặt vào trong đĩa nhỏ trước mặt Dung Chi.

"Cẩn thận nóng." Giọng nói của Nghiêm Thế Hàn trầm thấp mà ôn hòa, còn mang theo đàn violin tao nhã mê người.

Nhưng Việt Tranh còn làm bài tập tốt hơn Nghiêm Thế Hàn.

Anh chậm rãi gắp một miếng bánh pudding caramel vào đĩa Dung Chi.

Bánh pudding caramel hơi lạnh, không dầu mỡ, còn ngọt ngào.

Quả nhiên Dung Chi vùi đầu ăn bánh pudding trước.

Việt Tranh cúi đầu hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ừm." Căn bản Dung Chi không nói rõ được, chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng. Đợi đến khi bánh pudding thỏa mãn vị giác, cậu lập tức nhét cái bánh bao nhỏ kia vào trong miệng.

Không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa vặn.

Nước canh vào cổ họng, hương nồng vừa phải.

Lúc này sắc mặt Nghiêm Thế Hàn mới dễ nhìn hơn một chút

Nhưng cho dù là như vậy, Cố Hiểu Hải cũng cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Vì giảm bớt loại áp lực này, Cố Hiểu Hải vội vàng lấy ra một notebook nhỏ, thấp giọng nói: "Tối hôm qua nhận rất nhiều điện thoại, có rất nhiều thông báo mời, kịch bản mời ... Anh đọc cho em nghe một chút."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Dung Chi ăn đến ngay cả đầu cũng không cần ngẩng lên.

Bởi vì hai người đàn ông bên cạnh đã sớm điều tra sở thích của cậu, luôn có thể vừa vặn thêm đồ ăn mới vào bát đĩa của cậu.

Cậu cắn quả dâu tây dính kem trong miệng, vẫn chỉ hàm hồ đáp một tiếng.

Nước dâu tây tràn ra, nhuộm đỏ môi Dung Chi.

Nhìn qua càng lộ ra môi hồng răng trắng, bộ dáng ngon miệng.

"Kim Sắc Võng muốn mời em làm một cuộc phỏng vấn."

"Còn có Hối Khang mời em làm người phát ngôn..."

Nghiêm Thế Hàn nhíu mày: "Nếu chỉ có những cái như vậy, vậy không cần đọc. Dung Chi không có khả năng đi."

Cố Hiểu Hải vội vàng lật vài trang: "À, có một chương trình thực tế tên là 'Thiếu niên tươi trẻ', mời em đi làm khách mời thường trú."

Khóe miệng Nghiêm Thế Hàn nhếch lên, rõ ràng vẻ mặt vẫn ôn hòa như vậy, nhưng lời thốt ra lại vô cùng cay nghiệt: "Một chương trình truyền hình thực tế..."

Cố Hiểu Hải chỉ có thể lật qua vài trang: "À, ở đây có một lời mời đóng phim điện ảnh. Tên là 'Thiếu nữ ngoài hành tinh đại chiến trái đất'."

"Cậu xác định là phim điện ảnh, không phải phim điện ảnh trên mạng?" Giọng điệu Nghiêm Thế Hàn mang theo trào phúng.

Cố Hiểu Hải nhất thời im lặng như gà, không dám cử động nữa.

Lúc này Nghiêm Thế Hàn mới chậm rãi nói: "Không cần vội, còn có cái tốt hơn chờ Dung Chi."

Người đại diện phía sau Nghiêm Thế Hàn đúng lúc lên tiếng: "Chỉ cần Dung thiếu muốn, phim của đạo diễn Ngô cũng có thể diễn."

Môi Cố Hiểu Hải khẽ run rẩy: "Đạo diễn Ngô? Đạo diễn Ngô Thiên?"

Người đại diện của Nghiêm Thế Hàn gật đầu: "Gần đây đạo diễn Ngô đang chuẩn bị một bộ phim niên đại, Dung thiếu rất thích hợp đi diễn."

Cố Hiểu Hải nghe xong đáy mắt đều nổi lên một vòng tròn.

Đây chính là đạo diễn Ngô đã thành danh hơn mười năm trước!

Phim của ông ấy đều là khách quen đã đoạt giải!

Nếu không có con đường Nghiêm Thế Hàn này, cho dù Dung Chi đóng vai quần chúng thêm ba mươi năm nữa ở trong giới giải trí, cũng không cọ được phim của đạo diễn Ngô.

Cố Hiểu Hải lau mặt, miễn cưỡng đè vẻ mặt khiếp sợ xuống. Anh ta há miệng, đang định mở miệng cảm ơn Nghiêm Thế Hàn.

Dung Chi bên kia uống một ngụm nước, buông đũa xuống.

"Diễn xuất của tôi không tốt." Dung Chi nói.

Khóe miệng của cậu còn dính vết dầu mỡ, không khác gì lần đầu Việt Tranh gặp cậu.

Nhìn qua cực kỳ đáng yêu, nhưng hết lần này tới lần khác biểu tình lại có loại nghiêm túc khác thường.

Việt Tranh thấy buồn cười, vội cầm lấy khăn giấy lau cho Dung Chi.

Dung Chi chớp chớp mắt, hết sức chân thành nhìn Nghiêm Thế Hàn: "Diễn xuất của tôi không tốt, à, đạo diễn nói tôi chỉ thích hợp làm bình hoa. Hoặc là...... làm một diễn viên quần chúng không vượt quá vai mười, nhất định phải lĩnh cơm hộp."

Nghiêm Thế Hàn: "......"

Người đại diện của Nghiêm Thế Hàn cũng có chút bất đắc dĩ, rất có cảm giác vỗ mông ngựa.

"Không sao." Nghiêm Thế Hàn lập tức lên tiếng: "Thời buổi này có mấy diễn viên được xưng là có diễn xuất?" Lúc nói lời này, Nghiêm Thế Hàn không hề che giấu giọng điệu miệt thị của mình.

Đương nhiên Nghiêm Thế Hàn có tư cách nói như vậy.

Diễn xuất của anh ta đã sớm phong thần.

Hiện tại những nam diễn viên được khen diễn xuất tốt, anh ta vẫn có thể kéo ra treo cổ.

Dung Chi lắc đầu: "Diễn xuất không tốt còn muốn chen lên sẽ chỉ khiến cho người ta yêu thích. Không có khán giả nào thích người không biết tự lượng sức mình."

"Tôi rất tự mình hiểu lấy mình." Dung Chi nói xong, vùi đầu uống một ngụm sữa chua, đến khi ngẩng đầu lên, khóe miệng đã trắng bệch.

Nghiêm Thế Hàn im lặng.

Anh ta không thể không thừa nhận, Dung Chi nói đúng.

Kể cả chính anh ta cũng không dễ dàng tha thứ cho diễn xuất bằng không, nhưng lại càng không ngừng nhảy nhót trên màn ảnh.

Anh ta cảm thấy, nếu diễn xuất của con trai mình là không, vậy anh ta cũng rất vui lòng nâng cậu lên thần đàn, có thể với tới tất cả nhân vật đứng đầu giới giải trí.

Con trai của Nghiêm Thế Hàn, dựa vào cái gì phải đi theo con đường bình thường chứ?

Địa vị truyền kỳ mà anh ta từng đánh xuống, hoàn toàn có thể trở thành ưu thế của Dung Chi.

Đột nhiên Việt Tranh xen vào: "Có thể nhận chương trình truyền hình thực tế 'Thiếu niên tươi trẻ'."

Cố Hiểu Hải sững sờ nhìn anh.

Nghiêm Thế Hàn cũng nhíu mày: "Việt tiên sinh đang nói đùa?"

Việt Tranh không để ý đến ánh mắt của hai người bọn họ, anh bình tĩnh nhìn Dung Chi, nói đâu vào đấy: "Chương trình thực tế này sắp sửa đổi nhà đầu tư mới rồi, tiền đồ một mảnh sáng lạn, tại sao không nhận?"

Nghiêm Thế Hàn buông ly nước trong tay xuống, nhìn Việt Tranh giật giật khóe miệng, nụ cười có chút lạnh: "Chẳng lẽ Việt tiên sinh muốn làm nhà đầu tư mới này?"

Họ Việt này nhặt đồng nát đến nghiện rồi sao?

Trước tiên mua giải trí An Hưởng.

Ngay sau đó lại muốn đầu tư một chương trình thực tế nửa sống nửa chết.

Nghiêm Thế Hàn và Việt Tranh nhìn nhau, áp lực vô hình lại lan tràn trong phòng.

Lúc này Dung Chi đẩy sữa chua ra xa.

"Ợ....."

Dung Chi xoa xoa bụng, cười nói: "Được, vậy nhận chương trình thực tế này đi."

Sắc mặt Nghiêm Thế Hàn hơi kém một chút, tự nhiên là không vui.

Mà ngũ quan Việt Tranh lạnh lùng cứng rắn, cũng không nhìn ra được có bao nhiêu vui vẻ.

"Ăn xong chưa?" Việt Tranh hỏi.

Dung Chi gật đầu.

"Đến lúc đi công ty rồi."

"Ừm." Dung Chi tiếp tục gật đầu.

Trợ lý phía sau Nghiêm Thế Hàn có chút sốt ruột.

Dung thiếu phải đi theo người khác rồi!

"Buổi tối gặp." Nghiêm Thế Hàn lại lộ ra nụ cười, nhìn qua tuyệt không sốt ruột.

Dung Chi chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không lên tiếng trả lời.

Nhưng Nghiêm Thế Hàn không quan tâm.

Anh ta đưa mắt nhìn Dung Chi đi ra ngoài, lại nhìn cánh cửa ghế lô kia đóng lại.

"Nghiêm tiên sinh, chúng ta không đi theo sao?" Trợ lý vô cùng lo lắng hỏi.

"Đi theo thì có ích lợi gì? Đi theo đến Giải trí An Hưởng? Nơi đó là sân nhà của Việt Tranh." Nghiêm Thế Hàn hơi nheo mắt, không mặn không nhạt nói.

"Vậy chúng ta......"

"Bây giờ, đi tìm xem có nhân vật nào trong tay đạo diễn lớn thích hợp cho Dung Chi diễn không."

Suy nghĩ một chút, Nghiêm Thế Hàn vẫn cắn răng, bổ sung một câu: "Tốt nhất là bình hoa."

Trợ lý gật đầu, vội lấy laptop tùy thân ra, bắt đầu tìm kịch bản nhận được trong hòm thư.

Nghiêm Thế Hàn có một phòng làm việc của riêng mình, cho dù anh ta thoái ẩn, nhưng phòng làm việc này vẫn duy trì hoạt động bình thường.

Tất cả tài nguyên trong tay phòng làm việc đều tập trung trong hòm thư nho nhỏ này.

Tuy rằng năm xưa Nghiêm Thế Hàn không trải qua quanh co gì, rất dễ dàng trở thành ảnh đế, diễn xuất càng trở thành sự tồn tại giống như sách giáo khoa trong nghề.

Nhưng cũng không có nghĩa là anh ta không biết làm sao những diễn viên nhỏ kia có thể bò lên được.

Lấy địa vị tuyến mười tám hiện nay của Dung Chi, cho dù là trên đầu đội hào quang "Con trai ảnh đế", cũng rất khó nhận được kịch bản tốt.

Nhận kịch bản quá tốt, sẽ chỉ rơi vào tình trạng bị quần chúng giễu cợt, dù sao diễn xuất cũng không đảm đương được, hơn nữa đột nhiên vượt qua vài cấp bậc, một bước lên trời, người xem cũng rất khó tiếp nhận. Nhưng nhận kịch bản quá tệ, con trai của ảnh đế cũng không hơn gì, vân vân......

Nghiêm Thế Hàn giơ tay xoa xoa sống mũi.

Đột nhiên cảm thấy hào quang của mình đứng ở phía sau Dung Chi, hình như cũng chưa chắc là chuyện tốt gì.

Người đại diện thấy vẻ mặt của anh ta không ổn, vội cúi người hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy......"

Người đại diện vội dựng thẳng tai lắng nghe, sợ bỏ lỡ nửa chữ.

"Nuôi con thật khó." Đôi môi mỏng duyên dáng của Nghiêm Thế Hàn phun ra từng chữ từng chữ.

Người đại diện: "......"

Giải trí An Hưởng.

Nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều so với ngày xưa.

Không ít khuôn mặt quen thuộc đều thừa dịp Giải trí An Hưởng thay máu, chạy sạch sẽ.

Còn lại, chỉ là một ít nghệ sĩ khổ nỗi hợp đồng chưa hết hạn, chỉ có thể ấm ức tiếp tục ở lại.

Nhưng những cảm xúc tuyệt vọng đó, sau khi bọn họ gặp được ông chủ mới đã biến mất.

Ông chủ mới là ai?

Đây chính là Việt Tranh!

Các nghệ sĩ nhỏ trà trộn trong cái vòng luẩn quẩn này, bản lĩnh khác thì chưa chắc có, nhưng lại có bản lĩnh nhìn mặt, tin tức linh thông. Bọn họ đều hận không thể sớm chen chân vào xã hội thượng lưu, đương nhiên thường chú ý một ít tuần san trong giới thượng lưu, còn có một ít tạp chí tài chính và kinh tế nước ngoài.

Lỡ như ngày nào đó đụng phải ông chủ lớn hay phú nhị đại, tốt xấu gì cũng có thể nhận ra đối phương là ai, dễ dàng ôm đùi!

Việt Tranh chính là một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tạp chí.

Xuất thân hào môn đỉnh cấp, quanh năm ở nước ngoài.

Đây là một vị bị vô số tạp chí tuần san thổi đến ba hoa chích chòe, vậy mà chuyện đầu tiên khi anh về nước chính là thu mua Giải trí An Hưởng!

Nghĩ cũng biết, Giải trí An Hưởng sắp sửa khởi tử hồi sinh.

Các nghệ sĩ nghĩ như thế, sau đó nhao nhao nóng bỏng nhìn về phía ông chủ mới.

Ông chủ mới vừa đi qua cánh cửa xoay tròn kia, tiến vào đại sảnh công ty.

Chỉ là bên cạnh ông chủ mới còn có một thiếu niên xinh đẹp đi theo.

Thiếu niên mặc áo sơ mi nhăn nhúm, quần dài màu đen, sợi tóc hơi dài tùy ý tán loạn, sau đầu còn có mấy sợi tóc không phục mà vểnh lên. Giống như vừa mới ngủ một giấc trên đường tới, hơn nữa còn chưa tỉnh ngủ.

"Đây không phải Dung Chi sao?" Không biết là ai nói trước một câu.

Những người khác lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Dung Chi, đáy mắt lóe ra ánh sáng bát quái.

Nhưng bọn họ cũng không thể đánh giá được bao lâu.

Bởi vì Việt Tranh đã dẫn Dung Chi đi thẳng vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, lúc này Việt Tranh mới vươn tay sửa lại đầu tóc cho Dung Chi, thấp giọng nói: "PD của chương trình thực tế đã chờ trong phòng làm việc."

Cố Hiểu Hải nhịn không được xen vào: "Nhanh như vậy đã tới?"

Một mặt không nhịn được có chút kích động.

Có một nhà sản xuất chương trình đang chờ bọn họ!

Đây chính là lần đầu tiên phá lệ!

Lúc trước sẽ chờ anh ta và Dung Chi, ước chừng cũng chỉ có bảo vệ ký túc xá của công ty.

Dù sao khi đó Dung Chi phải chạy nhiều vai phụ, còn thường xuyên bị kéo đi một ít hoạt động gom góp đầu người. Khi đó Dung Chi còn ở trong ký túc xá công ty, mỗi ngày đều trở về rất khuya, bảo vệ không đợi một chút thì sẽ không có ai mở cửa cho cậu.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nơi.

Việt Tranh không hề có ý định vung tay bỏ đi, anh và Dung Chi sóng vai đi về phía phòng làm việc của bộ phận nghệ sĩ.

Cộp cộp cộp, càng ngày càng gần.

Lúc này, một người đàn ông nửa hói đầu trong phòng làm việc đứng lên, trước tiên cúi người chào bọn họ: "Xin chào ngài..."

Chờ ngẩng đầu lên, người đàn ông mới phát hiện trước mặt mình chính là một thanh niên trẻ tuổi: "Dung, Dung Chi?"

"Ngồi." Việt Tranh thản nhiên nói: "Bây giờ hai người có thể bắt đầu nói chuyện."

Cố Hiểu Hải thẳng lưng, chợt cảm thấy áp lực thật lớn. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng trên thực tế, toàn bộ quá trình chỉ nói chuyện không đến hai mươi phút.

PD của <<Thanh hành thiếu niên>> tên là Lương Nhạc Tân, là một thanh niên chưa tới hai mươi sáu tuổi nhưng đã hơi hói đầu. Vì cứu sống chương trình thực tế này, liên tục hơn nửa tháng nay Lương Nhạc Tân không ngủ ngon giấc. Chương trình bị đài truyền hình yêu cầu chém ngang lưng, Lương Nhạc Tân không ngăn cản được, chỉ có thể lôi kéo đầu tư chung quanh, cuối cùng cũng chỉ có Việt Tranh bỏ tiền ra.

Mà Dung Chi gia nhập, lại càng là một niềm vui bất ngờ.

Ai cũng biết, diễn viên nhỏ tuyến mười tám này, thời điểm khi tên của cậu và Nghiêm Thế Hàn cột chung một chỗ, nhất định trên người cậu sẽ tự mang nhiệt độ không cách nào yên tĩnh.

Có cậu, liền tương đương với có được lực ảnh hưởng miễn phí của ảnh đế Nghiêm!

Hợp đồng được ký kết một cách vui vẻ.

Môi Việt Tranh khẽ nhếch, khóe miệng hơi cong: "Nhất định chương trình thực tế này phải hot."

Lương Nhạc Tân gắt gao ôm Dung Chi không buông tay, lớn tiếng nói: "Mượn lời hay của ngài, nhất định sẽ bạo!"

Dung Chi hắt xì một cái, đẩy cái đầu của Lương Nhạc Tân ra xa một chút.

Mà bên kia xa xôi, Nghiêm Thế Hàn cũng hắt xì một cái.

Trợ lý vội đưa cho anh ta một tờ giấy, nhưng Nghiêm Thế Hàn không nhúc nhích, ánh mắt trở nên âm trầm hơn một chút.

"Nghiêm tiên sinh?" Trợ lý run rẩy.

"Sao tôi lại cảm thấy hình như Việt Tranh lợi dụng miễn phí danh tiếng của tôi, vừa lôi kéo Dung Chi, lại kiếm lời cho mình?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp