Thời điểm người đại diện Cố Hiểu Hải tìm tới, Dung Chi đang ngồi xổm trong góc với một bạn diễn khác trong đoàn làm phim.
"Ngày mai là cảnh cuối cùng."
"Chúc mừng chúc mừng, có thể lĩnh hộp cơm xa hoa rồi~"
"Cậu cũng nhanh đi~"
"Đúng vậy đúng vậy." Hai mắt Dung Chi hơi nheo lại, cười thỏa mãn.
Cố Hiểu Hải đứng lại trước mặt bọn họ, nhìn thấy bộ dáng Dung Chi, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết: "Đứng lên!"
Dung Chi bất đắc dĩ tạm biệt bạn diễn kia, đi theo sau Cố Hiểu Hải ra khỏi đoàn làm phim.
"Hiện tại công ty đã thay máu, các nghệ sĩ khác đều nhanh chóng tìm đường chạy đi. Chỉ có em..." Cố Hiểu Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Còn ở trong đoàn làm phim diễn cái gì mà nam số 10!"
Dung Chi trừng mắt.
Lông mi cậu thật dài, lúc chớp mắt thường mang theo một cỗ thâm tình lưu luyến không nói nên lời.
Lại còn mang theo một cỗ hương vị ngây thơ vô tội, trêu chọc lòng người ngứa ngáy, lại giống như nửa điểm không tự biết.
Sở dĩ trước kia Cố Hiểu Hải ký hợp đồng với cậu, cũng chính là coi trọng vẻ ngoài này của cậu, đặt ở trong giới giải trí, thật sự là khó có địch thủ.
Dù sao tuy rằng mỹ nhân trong giới nhiều, nhưng phần lớn đều bị mài mòn linh khí.
Duy chỉ có người trước mặt này, dù là cái gì cũng không nói, chỉ đứng yên một chỗ đã cảm thấy trong sáng thanh tú.
Cố Hiểu Hải thật hận.
Năm đó anh ta cho rằng ký hợp đồng với người này sẽ có thể đi lên con đường làm giàu, ai biết đi xuống lại là cái động đen vô địch!- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Công ty sau lưng cậu thật sự không đáng tin cậy, có nghệ sĩ tốt cũng không thể nâng được, muốn có được tài nguyên thì phải lấy thân thể đi đổi.
Dung Chi là do anh ta dỗ dành vào giới giải trí, vốn dĩ không có chí hướng lớn gì, vì thế cự tuyệt quy tắc ngầm, cứ như vậy lần lượt đi đóng vai phụ trong từng đoàn làm phim. Năm đó Dung Chi chợt xuất hiện trong giới khiến cho người ta kinh ngạc, sau đó dần dần cũng bị quên lãng.
"Anh nghe nói ngay cả ông chủ lớn mà công ty cũng phải thay." Cố Hiểu Hải mím môi, "Anh dẫn em đi mua hai bộ quần áo tốt, đến lúc đó......"
"Nói vài lời dễ nghe, dỗ dành ông chủ để cho em tài nguyên, đúng không?" Dung Chi lại chớp mắt, đếm ngón tay, "Anh đã nói lời này tám lần rồi."
Ngón tay cậu trắng nõn, những đốt ngón tay thon dài như hành lá.
Cố Hiểu Hải buồn bực dời tầm mắt đi: "Em biết là tốt rồi."
"Hôm nay còn có phần diễn không?"
"Hết rồi."
"Vậy bây giờ đi đi."
Dung Chi gật đầu, bộ dáng nhìn rất ngoan ngoãn.
Cố Hiểu Hải dẫn cậu lên xe.
Chiếc xe này là do Cố Hiểu Hải mua theo giá niêm yết, một chiếc Jetta nhỏ.
Cũng không biết đã bao lâu không rửa xe, một đám xe bảo mẫu đậu ở bên ngoài, chiếc xe này đậu ở giữa có vẻ giống như một tên nhà quê mới vừa xuống quê.
Nút điều chỉnh cửa sổ phía sau cũng hỏng, vừa đạp chân ga gió đã thổi vù vù. Lúc xuống xe, tóc Dung Chi đã rối tung, giống như mới chui ra từ trong chăn.
Dung Chi đi theo phía sau Cố Hiểu Hải, choáng váng đi vào cửa hàng.
Nhân viên bán hàng vừa thấy Dung Chi môi hồng răng trắng, theo bản năng cảm thấy có lẽ cậu là một tiểu công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé. Vì thế cầm rất nhiều quần áo đến cho Dung Chi thử.
Một bộ mười ngàn ba.
Bộ nào mặc trên người Dung Chi cũng cực kỳ đẹp mắt.
Cố Hiểu Hải khó khăn ung dung móc thẻ ngân hàng: "Quẹt thẻ, hai...... thôi, cứ thế đi."
Bộ màu đen và trắng.
Áo bên trong màu trắng, áo khoác âu phục màu đen.
Mặc dù thân hình của Dung Chi mảnh mai nhưng lại có thể chống đỡ hoàn mỹ, cực kỳ quý khí, nhìn thật giống như tiểu vương tử trong truyện cổ tích.
Bên cạnh còn có một bộ khác, là áo sơ mi và quần dài nghiêng về phong cách Anh.
Áo sơ mi màu trắng, cổ áo màu đỏ, bên ngoài còn có một cái áo khoác nhỏ. Quần dài màu xám, ống quần hơi siết chặt. Dung Chi mặc vào sẽ làm cho hai chân của cậu càng thêm thẳng tắp thon dài.
Bộ này, Dung Chi mặc vào xong thì không chịu cởi.
"Mua cái này." Dung Chi ghé vào quầy, không cho Cố Hiểu Hải cởi quần áo của mình.
Cố Hiểu Hải cắn răng: "Được được được được tổ tông, quẹt thẻ của tôi."
Lúc này Dung Chi mới đứng thẳng lên, cười với Cố Hiểu Hải.
Cố Hiểu Hải tức giận cái gì cũng đều có thể nhanh chóng tiêu tan, thầm nghĩ ngài có thể giữ lại nụ cười này cho ông chủ mới đi, hi vọng người ta bị vẻ ngoài này làm cho mơ mơ màng màng, vung tay lên liền cho tài nguyên?
"Khi nào bộ phim này đóng máy?"
"Ngày mai."
"Vậy ngày mai anh tới đón em đến công ty."
Dung Chi gật đầu, một bên còn kéo quần áo trên người, soi qua soi lại gương nhỏ trong xe, tự kỷ đến tận xương tủy.
Cố Hiểu Hải nhìn đến nỗi muốn thở dài.
Chờ đưa Dung Chi về đoàn làm phim, Cố Hiểu Hải cũng rời đi. Dưới tay anh ta không chỉ có một mình Dung Chi, chỉ là tâm tư Dung Chi trong sáng, không trộn lẫn một chút vẩn đục, Cố Hiểu Hải vừa tức giận Dung Chi không có tâm cơ, nhưng lại nhịn không được mà càng thêm để ý đối với cậu.
Cho nên có chuyện gì, anh ta luôn là người đầu tiên tới tìm Dung Chi.
Những người khác dưới tay anh ta cũng chướng mắt Dung Chi không có bản lĩnh, mỗi người đều tìm phương pháp, lấy quy tắc ngầm đi đổi tài nguyên.
Dung Chi trở về đoàn làm phim, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ.
Bỏ lỡ bữa cơm hộp buổi tối.
Dung Chi có chút đau lòng.
Ngồi trên ghế nhỏ xem kịch bản không có tư vị gì, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, hình như có người đến đoàn làm phim.
Hình như có người đang nhìn cậu, còn nhìn rất lâu.
Chờ Dung Chi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cũng không biết là ai đưa cậu về trong phòng.
Dung Chi ngáp dài, rửa mặt, đánh răng.
Đến đoàn làm phim, nhận một cái màn thầu cắn một cái.
Thật cứng.
Không ngon như hôm qua.
Nữ số 5 trong tổ tiến đến bên cạnh cậu, không kìm được hưng phấn nói: "Dung Chi, cậu biết không? Hôm qua Nghiêm Thế Hàn đến đoàn làm phim của chúng ta rồi!"
"Nghiêm Thế Hàn......? Ai?"
"..." Nữ số 5 có vẻ mặt "Cậu là người ngoài hành tinh sao?"
Dung Chi uống hai ngụm nước ấm, nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, lúc này mới nhớ ra: "Ồ, Nghiêm Thế Hàn?"
Nam số 2 vừa vặn đi qua bên cạnh, châm chọc cười nói: "Dung Chi, thẩm mỹ của cậu là gì vậy? Cái bộ phim đó, ảnh đế Nghiêm cũng không muốn nhắc tới. Lời này đừng để Ảnh đế Nghiêm nghe thấy."
Dung Chi chớp mắt, chỉ nhìn anh ta chằm chằm, không nói lời nào.
Nam số 2 rất ghét bộ dáng này của Dung Chi, vốn dĩ một mình anh ta rất tốt, nhưng đứng bên cạnh Dung Chi, ngược lại có vẻ anh ta là nam số 10.
Nam số 2 xì một tiếng, còn xì rất là vang dội, muốn hung hăng trào phúng như vậy.
Kết quả trên mũi xuất hiện một quả bong bóng nước mũi.
Nam số 2 chợt cảm thấy cực kỳ mất mặt, vội vàng bịt mũi rời đi.
Nữ số 5 vỗ đùi nở nụ cười, quay đầu còn muốn nói gì đó với Dung Chi.
Đầu kia đạo diễn cũng đã gọi người: "Dung Chi Dung Chi! Lại đây!"
Dung Chi chào tạm biệt với nữ số 5, đi tới chỗ đạo diễn trước.
Nữ số 5 không có người tán gẫu bát quái, chỉ có thể bĩu môi, nói thầm: "Hôm nay ảnh đế Nghiêm còn muốn tới đoàn làm phim đấy, cũng không biết anh ấy tới đoàn làm phim tìm người nào, trận thế lớn như vậy..."
……
Rất nhanh Dung Chi đã quay xong cảnh quay buổi sáng này.
Buổi chiều cũng chỉ còn một cảnh cuối cùng, sau khi nhận cơm hộp có thể phủi mông rời đi.
Buổi trưa, mặt trời rất lớn.
Dung Chi bị phơi nắng đến đầu đầy mồ hôi.
Nhân viên công tác phân phát hộp cơm đến trong tay cậu, đối diện với đôi mắt trong veo như nước của Dung Chi, đành phải nói: "Nếu không đủ, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu thêm một hộp."
Lúc này Dung Chi mới hài lòng gật đầu.
Dung Chi cầm hộp cơm ngồi xổm xuống góc tường.
Nơi đó đặt một cái xích lô nhỏ, rất thấp.
Dung Chi ngồi lên, hai chân phải cuộn tròn theo, càng nhìn càng đáng thương, lần đầu Cố Hiểu Hải nhìn thấy bộ dáng của cậu, sững sờ cho rằng cậu bị người ta bắt nạt.
Cuộn tròn chân có chút khó chịu, nhưng Dung Chi cũng không thèm để ý, cậu mở hộp cơm, mở đũa ra ăn.
Cà rốt hôm nay rất ngon.
Cơm quá mềm, dính thành đống.
Dung Chi gạt cơm sang một bên, hì hì ăn đồ ăn.
Việt Tranh tìm người tìm hơn nửa nước Hoa, thật vất vả mới tìm được đến đoàn làm phim, cuối cùng nhìn thấy một màn như vậy.
Thiếu niên tươi trẻ mặc áo sơ mi trắng nhiễm huyết tương, một cái nút áo bung ra lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ.
Kính đạo cụ xiêu xiêu vẹo vẹo đặt ở trên sống mũi cậu, càng tôn lên sống mũi thẳng tắp, chóp mũi xinh đẹp tuyệt trần.
Chân của cậu dài, nhưng lại cuộn tròn cùng một chỗ.
Giống như bị người ta bắt nạt.
Cả đời này Việt Tranh chưa từng gặp qua người như vậy.
Trắng nõn, ngoan ngoãn, bộ dạng đẹp mắt không nói nên lời, cho dù bộ dáng chật vật nhưng vẫn giống như đóa hoa bách hợp nhỏ bị dính bụi bặm.
Từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ thanh tú, làm như thế nào cũng không thể che được.
Việt Tranh nhịn không được đi lên phía trước.
Đến gần, anh ta mới thấy rõ - -
Trong tay thiếu niên cầm hộp cơm nhỏ tám đồng, đang hì hì ăn đến vui vẻ.
Trái tim Việt Tranh thắt lại.
Chịu không ít khổ ở đoàn làm phim?
Lúc này thiếu niên nhận ra anh đánh giá mình, vì vậy ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến trơn bóng: "Thêm đùi gà sao?"
Việt Tranh: "......"
Thiếu niên nhìn anh chăm chú: "Ồ, không phải anh tới đưa cơm sao?"
Trong khuỷu tay Việt Tranh là một chiếc áo khoác âu phục đắt tiền, dưới chân đi giày da bò, phía sau còn có thư ký lương hơn trăm vạn một năm.
Trông anh ... giống người giao cơm hộp?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì.
Đầu kia, đột nhiên nữ số 5 lảo đảo chạy tới: "Dung Chi! Dung Chi!"
"Dung Chi, cậu lên trang nhất rồi!" Giọng nữ số 5 đột nhiên cất cao, như muốn chọc thủng trần nhà xanh mượt trên đỉnh đầu.