Đồ đạc của Dung Chi nhanh chóng được thu dọn đến chỗ ở của Nghiêm Thế Hàn.

Ngoại trừ quần áo, đồ ăn, sản phẩm điện tử.

Còn có một ít đồ sưu tầm kỳ quái, như là một đống đồ chơi rách nát nhét đầy tủ nhà Nghiêm Thế Hàn.

Đương nhiên, Nghiêm Thế Hàn không hề để ý một chút nào.

Nghiêm Thế Hàn còn mua mấy quyển sổ tay nuôi con từ trang web Đông Đông.

Đương nhiên, xem vài trang sẽ không có tính kiên nhẫn.

Nhưng Nghiêm Thế Hàn vẫn lập chí muốn làm một người cha từ bi.

Vì thế anh ta mời mấy đầu bếp có khẩu vị phương Đông và phương Tây khác nhau, mỗi ngày đều đến căn hộ nấu cơm cho Dung Chi.

Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua.

Ngày nào cũng được ăn sảng khoái.

Dung Chi gần như không còn nhớ đến đùi gà trong đoàn làm phim nữa.

Đúng vậy, chính là bành trướng như vậy.

Nhưng những ngày tốt đẹp luôn ngắn ngủi.

Việt Tranh gọi điện thoại tới: "Thiếu niên tươi trẻ sắp quay kỳ mới, Lương Nhạc Tân không liên lạc được với cậu, nhờ người gọi điện thoại tới chỗ tôi."

Dung Chi buông hạt dưa và nho khô trong tay xuống.

Lại đặt máy tính bảng đang chơi trò chơi trên đầu gối xuống.

Lau tay vào khăn ướt, lúc này mới ngoan ngoãn nói: "Được, xin hỏi là mấy giờ vậy?"

"Sáu giờ tối nay máy bay xuất phát đi đến thành phố ghi hình."

Dung Chi có chút không nỡ, nhưng đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất là thứ cậu chưa bao giờ làm mất: "Công ty sẽ phái xe đến đón tôi chứ?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Sẽ."

"Vâng, cảm ơn Việt tiên sinh."

Dung Chi cúp điện thoại.

Đổ toàn bộ hạt dưa trong chén nhỏ vào trong miệng, một hơi nhai sạch sẽ.

Kích thích kích thích thật kích thích.

Chờ kết thúc ghi hình trở về, còn phải bóc thêm một chén nữa.

Dung Chi vui vẻ nghĩ.

Dung Chi nằm ngửa trên sô pha, một lần nữa cầm lấy máy tính bảng, hưởng thụ thời khắc vui thích cuối cùng.

Mà đầu kia, Việt Tranh cầm ống nghe điện thoại, trong đầu còn vang vọng một tiếng mềm mại "Cảm ơn Việt tiên sinh" của Dung Chi.

Luôn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Việt Tranh mím chặt môi.

Đảo mắt đã đến bốn giờ chiều.

Dung Chi kéo khăn giấy, dùng bút nước viết một câu nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó: Tôi đi ghi hình chương trình~

Sau đó dùng cốc sữa đè lên trên bàn.

Ồ, trong ly sữa còn có nửa ly không kịp uống.

Dung Chi liếm liếm môi.

Bụng thật sự có chút no.

Đáng tiếc.

Di động của Dung Chi cũng vang lên, là Cố Hiểu Hải gọi tới: "Dung Chi, em mau xuống lầu."

Dung Chi không thu dọn gì cả, chỉ mang theo một dây sạc và điện thoại đi xuống.

Dung Chi không có trợ lý.

Cố Hiểu Hải thường đảm nhiệm vai trò chuẩn bị quần áo cho cậu, làm chân chạy trước làm chân chạy sau.

Có một chiếc Cadillac màu đen đỗ ở tầng dưới.

Cửa sổ xe hạ xuống, Cố Hiểu Hải đang đưa tay ra lắc lư với Dung Chi.

Dung Chi đi tới, nhét tay anh ta vào: "Sẽ bị đụng đấy, tay anh sẽ bay ra ngoài, rơi lộp bộp xuống đất, phía sau lại có một chiếc xe nữa, anh sẽ không nhặt lên được đâu..."

Lúc Dung Chi nói những lời này, giọng điệu phi thường vững vàng.

Giống như là đang nói gà nướng hôm nay thật ngon.

Cố Hiểu Hải rùng mình: "Được được được anh sai rồi, lần sau anh không bao giờ làm như vậy nữa. Tổ tông em câm miệng đi!"

Dung Chi mở cửa xe ngồi vào.

Lúc này mới nhìn thấy, ồ......

Phía sau còn có một cô gái.

Trên ghế lái phụ, còn có Việt Tranh.

Việt Tranh đang nhìn cậu, trên mặt mang theo sự ... kinh ngạc vi diệu.

"Việt tiên sinh." Dung Chi vội cúi đầu, lộ ra đỉnh đầu ngoan ngoãn.

Việt Tranh khắc chế xúc động muốn sờ một cái, ý bảo tài xế lái xe.

Cố Hiểu Hải tiếp tục nói chuyện với Dung Chi: "Đây là trợ lý công ty sắp xếp cho em, Chu Mộng."

Cô gái kia vội chào hỏi với Dung Chi: "Dung thiếu."

Sau đó chính là Cố Hiểu Hải không ngừng trao đổi công việc chăm sóc Dung Chi với cô gái kia, mà trong tiếng nói chuyện trầm thấp như vậy, Dung Chi như bị thôi miên, một cánh tay cậu chống lên hai má, cứ như vậy dựa vào trên xe ngủ thiếp đi.

Không hề chú ý một chút nào.

Đợi khi đến sân bay, Dung Chi đi xuống xe.

Trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại là dấu tay rõ ràng. Đỏ, trắng một mảng.

Việt Tranh nhịn không được mở cánh tay, trực tiếp ôm Dung Chi vào lòng, mặt Dung Chi cứ như vậy dán lên ngực Việt Tranh.

"Mặt đỏ." Việt Tranh ghé vào tai cậu thấp giọng nói.

"Hả?" Dung Chi giãy dụa giơ tay lên, tự mình sờ sờ gương mặt.

Hai má có chút tê dại, còn có chút đau đớn.

Là di chứng do dùng tay chống đỡ lâu.

"Tôi che giúp cậu một chút." Việt Tranh nói.

Dung Chi muốn nói không cần.

Dù sao cũng không có mấy người nhận ra cậu.

Nhưng nghĩ lại, tình hình hiện tại không ổn......

Nếu như mang một mặt đầu dấu tay.

Có thể có người cho rằng Nghiêm Thế Hàn bạo hành cậu hay không?

Dung Chi tựa vào trong ngực Việt Tranh, do anh dẫn đi về phía trước, rốt cuộc không thoát khỏi hai tay Việt Tranh.

Chỉ là cả người Cố Hiểu Hải đi phía sau đều không tốt.

Da đầu anh ta nổ tung.

Giữ chặt!

Ôm ôm ôm!

Anh ta nói rồi!

Việt Tranh mang lòng gây rối!

Nhìn xem, rốt cục không nhịn được mà bắt đầu ra tay!

Cố Hiểu Hải cắn chặt răng, Chu Mộng vừa thấy cả người anh ta đều cứng đờ thì hoảng sợ: "Anh Hải, anh làm sao vậy?"

Cố Hiểu Hải lắc đầu, trong lòng tính toán, có nên xông lên đánh Việt Tranh một trận hay không.

Nhưng không đánh lại thì làm sao bây giờ.

Nếu không làm bộ như đi nhanh, trực tiếp đụng người qua một bên......

Đang suy nghĩ.

Phía trước đã tách ra.

Việt Tranh đưa tay vuốt một đầu tóc rối của Dung Chi, dẫn cậu đi qua lối đi đặc biệt

Mấy nhân viên công tác đi ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đưa bọn họ vào khu chờ VIP.

Giữa ban ngày ban mặt, hẳn là Việt tổng sẽ không làm xằng làm bậy.

Cố Hiểu Hải thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào nhẹ nhõm xong, anh ta còn không nhịn được sờ sờ đỉnh đầu.

Cũng may, còn dày đặc.

Trong khu vực chờ có nhà hàng.

Trong nhà hàng bày rất nhiều đồ ăn, tự lấy là được.

Dung Chi ngồi ở vị trí không được mấy giây liền đứng lên.

"Làm gì?" Việt Tranh hỏi.

"Muốn ăn kem."

"Chờ đó." Việt Tranh đứng lên, bước nhanh qua.

Chị gái canh giữ bên cạnh tủ lạnh đột nhiên bắt gặp khuôn mặt của Việt Tranh, trên mặt không khỏi đỏ lên, liên tục đào ba muỗng kem đưa cho Việt Tranh.

Việt Tranh lại rắc mấy hạt nho khô, hạnh nhân vụn lên trên.

Sau đó mới mang về cho Dung Chi.

Dung Chi vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn Việt tiên sinh."

Giọng nói ngọt ngào hơn hai phần.

Thể xác và tinh thần Việt Tranh thoải mái, nhưng lý trí vẫn còn, anh vừa nhìn Dung Chi ăn kem vừa không quên nói: "Không thể ăn nhiều, sẽ bị đau bụng."

Vốn dĩ khí thế của Việt Tranh mạnh mẽ, lúc nói đến đoạn này, tự nhiên mang theo lực chấn nhiếp phi phàm.

Chu Mộng cũng không ngừng dời sang bên cạnh Cố Hiểu Hải.

Nhưng Dung Chi vẫn chăm chú nhìn ly kem, gật đầu lung tung: "Ừm ừm."

Cố Hiểu Hải nhìn đến muốn đánh người.

Ăn ăn ăn!

Chỉ biết ăn!

Nhận được một ly kem, vẻ mặt hận không thể lấy thân báo đáp!

Giờ phút này, so với việc biết vì thêm hai đùi gà, Dung Chi không tụ tập cùng diễn viên khác ở trong đoàn làm phim, ngược lại có quan hệ tốt với nhân viên công tác đặt cơm hộp, tâm tình của Cố Hiểu Hải còn khổ sở gấp vạn lần.

Cố Hiểu Hải không nhịn  được chuyển đến bên cạnh Dung Chi, ghé tai, hạ giọng.

"Ăn …. Ít …. thôi......"

Dung Chi ngừng ăn kem.

Sau đó đem một viên kem còn lại nhét vào bên miệng Cố Hiểu Hải.

Thật ngọt!

Cố Hiểu Hải bất giác cắn cắn.

Nhất thời đỏ bừng mặt.

A a a a lại bị Dung Chi hãm hại!

Ăn đồ của Dung Chi, anh ta sẽ không có lập trường chỉ trích Dung Chi không có tiền đồ a a a!

Đáy lòng Cố Hiểu Hải phát điên, ôm hận nuốt kem xuống.

Chờ ngẩng đầu lên một chút.....

Việt Tranh hơi híp mắt đang đánh giá anh ta, tầm mắt không quá tốt bụng, ánh mắt có thể nói là lạnh lùng.

Cố Hiểu Hải cảm giác dường như mình tiếp nhận được ánh mắt tử vong.

"Đến lúc lên máy bay rồi." Việt Tranh trầm giọng nói.

"Đi thôi." Cố Hiểu Hải vội vàng xách Dung Chi lên.

Việt Tranh lại theo sát bên cạnh bọn họ.

Cứ như vậy một đường đi lên máy bay.

Dung Chi hoang mang nhìn anh: "Ngài cũng muốn đi cùng sao?"

"Đương nhiên, chương trình truyền hình thực tế tôi đầu tư trông như thế nào, tôi muốn tận mắt xem một chút." Lý do của Việt Tranh không chê vào đâu được.

Khá tốt.

Dung Chi liếm liếm môi.

Việt Tranh bao ăn bao uống bao chạy chân.

Không thể thân thiết hơn.

Cố Hiểu Hải đáng thương, gần đây luôn cầm tóc lăn qua lộn lại nhắc tới "Tôi không muốn hói tôi không muốn hói."

Có thể là trước kia chạy quá nhiều.

Chạy đến choáng váng.

Thật sự là một người đại diện săn sóc.

Dung Chi nghĩ ngợi, ngồi xuống ghế, hỏi tiếp viên hàng không một cái chăn nhỏ.

Điều chỉnh ghế ngồi, duỗi thẳng hai chân.

Ừm, vẫn là ngủ một giấc trước.

Ghế của Việt Tranh bên cạnh Dung Chi.

Anh ngồi xuống cạnh cậu, chờ sau khi điều chỉnh tốt ghế ngồi, vừa quay đầu liền phát hiện Dung Chi đã ngủ.

Ngũ quan của Dung Chi tinh xảo đến không thể chê vào đâu được.

Khi cậu mở hai mắt ra, luôn có thể đem vẻ đẹp linh động kia truyền lại cho người khác.

Mà khi cậu nhắm hai mắt lại, lại mang theo ngây thơ cùng thuần khiết khác thường, khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người phàm.

Việt Tranh bất giác vươn tay ra chạm vào má Dung Chi.

Cái mũi nhỏ nhắn của Dung Chi nhăn lại, không tỉnh.

Cậu trở mình, lần này mặt đối mặt với Việt Tranh.

Cũng bởi vì động tác lôi kéo, cổ áo sơ mi hơi mở ra một chút.

Vừa vặn lộ ra một chút trắng nõn cùng xương quai xanh có đường nét tinh xảo.

Giống như một con búp bê vậy.

Bỗng dưng đáy lòng Việt Tranh mềm mại hơn rất nhiều.

Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người muốn có con.

Nuôi con thật sự rất kỳ diệu...

Việt Tranh đưa tay vuốt ve tóc Dung Chi.

Mũi Dung Chi càng nhăn chặt, nhưng cho dù nhăn lại cũng không có vẻ khó coi, ngược lại đáng yêu đến mức khiến người ta muốn xoa xoa khuôn mặt của cậu.

Việt Tranh còn chưa hết ý mà thu tay lại.

Trong lòng tính toán.

Làm sao vớt Dung Chi từ trong tay Nghiêm Thế Hàn về đây?

Để cho Nghiêm Thế Hàn chiếm lời?

Tất nhiên là không.

Trước khi xét nghiệm DNA chính xác, ai cũng có thể là cha đẻ của Dung Chi!

……

Nghiêm Thế Hàn mở cửa.

Bên trong cửa là một mảnh yên tĩnh.

"Dung Chi?"

Không trả lời.

Nghiêm Thế Hàn nhíu mày, đang chuẩn bị quay đầu bảo trợ lý điều tra camera giám sát.

Nhưng ánh mắt lại lập tức nhìn thấy nửa ly sữa đặt trên mặt bàn, dưới ly sữa còn đặt một tờ giấy.

Nghiêm Thế Hàn cầm lấy tờ giấy.

Không chút nghĩ ngợi liền dặn dò trợ lý: "Đặt vé máy bay, tôi muốn đi Hỗ thị."

Trợ lý vội vàng lấy điện thoại di động ra mở phần mềm đặt vé.

Ánh mắt Nghiêm Thế Hàn lại quét qua mặt bàn một lần nữa.

Chỉ có ly sữa lẻ loi còn lại ở đó.

Trong lòng Nghiêm Thế Hàn khẽ động.

Đây là Dung Chi để lại cho mình?

Nghiêm Thế Hàn nhất thời cảm thấy hành vi cha tốt gần đây của mình đã nhận được hồi báo lớn lao.

Anh ta nâng ly sữa lên, vui vẻ uống cạn.

Vị ngọt thuần hậu.

Làm cha thật tốt!

……

Các phóng viên không rõ hành tung của Nghiêm Thế Hàn, nhưng bọn họ có thể nhanh chóng tìm được hành tung của Dung Chi.

Nghĩ thầm đi theo Dung Chi sẽ được tin tức lớn, vì thế không ít người đều vui vẻ đặt vé máy bay đi Hỗ thị. Sau đó......

Sau đó vé máy bay liền bán hết trong ngày.

Khi nghe trợ lý báo cáo ngày hôm đó không còn vé máy bay, mặc dù sắc mặt Nghiêm Thế Hàn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại thâm trầm lạnh lẽo, đủ để kết thành băng lạnh đâm chết người.

"Chỉ có mười giờ ba phút sáng mai thôi."

"Vậy thì chuyến bay sáng mai."

"Vâng ạ." Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, đưa ảnh chụp đã đặt mua xong cho Nghiêm Thế Hàn xem một chút.

Không có Dung Chi, Nghiêm Thế Hàn không quen để cho trợ lý ở trong nhà mình. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi đuổi trợ lý đi, Nghiêm Thế Hàn bất giác đi đến phòng ngủ.

Mở cửa ra.

Chăn trên giường lộn xộn, giống như là lúc giãy dụa đứng lên trực tiếp đạp văng ra.

Không hề chỉnh tề một chút nào.

Đổi lại là người khác đã sớm kích phát chứng OCD của Nghiêm Thế Hàn.

Nhưng nhìn một màn trước mắt này, Nghiêm Thế Hàn lại có loại bình tĩnh kỳ dị.

Tình thân của anh ta và cha mẹ mình đạm bạc.

Luôn cho rằng có lẽ ngày sau mình sẽ không có con nối dõi, cho dù có cũng chỉ là tình cảm mỏng manh.

Ngay từ đầu, anh ta cũng tưởng tượng đến cảnh mình và Dung Chi ở chung sẽ như vậy.

Nhưng hiện tại sau khi nếm được một chút tư vị cuộc sống sinh hoạt cùng con trai.

Đột nhiên Nghiêm Thế Hàn bức thiết muốn mang đứa con trai kia trở về, mỗi ngày để cho mình nuôi là tốt rồi.

……

<<Thiếu niên tươi trẻ>> là một chương trình thực tế ngoài trời.

Nam sinh từ 15 – 26 tuổi cùng nhau làm khách mời thường trú, lần lượt tham gia vào các thử thách trò chơi khác nhau, thể hiện một mặt năng động của sự trẻ trung.

Đối tượng của chương trình thực tế này rất chính xác.

Fans nữ!

Bất kể là fans bạn gái, fans chị gái hay fans dì!

Đều rất thích thể loại này!

Nhưng tổ chương trình thật sự nghèo đến mức sắp không mở nổi nồi, ngay cả mấy thiếu niên thần tượng cũng không mời nổi, chỉ vội vàng chọn mấy thiếu niên non nớt trong học viện điện ảnh tạo thành dàn cast.

Những thiếu niên này ngay cả fans cũng không có được mấy người.

Đoàn làm phim lại thiếu kinh phí tuyên truyền.

Phát sóng hai tập......

Đương nhiên không ai xem rồi!

Mà hiện tại......

Khi tổ chương trình mang theo nhân viên đi tới sân bay đón máy bay, bị các phóng viên cuồng nhiệt làm cho khiếp sợ.

"Dung Chi! Tôi muốn phỏng vấn cậu một chút!"

"Dung Chi, tôi là phóng viên nhật báo Thanh Thanh......"

"Dung Chi, xin hỏi cậu và ảnh đế Nghiêm thật sự là cha con sao......"

Việt Tranh nhìn lướt qua các phóng viên bên ngoài, giữ chặt tay Dung Chi, mạnh mẽ dẫn cậu đi lên một lối đi khác.

Trong ngoài lối đi đều có không ít bảo vệ sân bay canh giữ.

Chỉ có lối đi này là yên tĩnh, không còn huyên náo tràn ngập bên tai.

Mà mấy thiếu niên trong tổ chương trình, mặc dù không nghe thấy các phóng viên bên kia ồn ào cái quỷ gì. Nhưng bọn họ tặc lưỡi, nhìn phương hướng của các phóng viên, trong lời nói bộc lộ yêu thích và ngưỡng mộ.

"Nhiều phóng viên đón máy bay như vậy, thật hâm mộ......"

"Là tiểu thịt tươi đang hồng nào đến sao?"

PD Lương Nhạc Tân trầm mặc một lát, nói: "Là con trai của thịt tươi còn chưa hết thời."

Nghiêm Thế Hàn ở nhà hắt hơi một cái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play