Sau khi Dung Chi rời khỏi chỗ Nghiêm Thế Hàn, thời gian đã không còn sớm.

Cố Hiểu Hải đảm nhiệm công tác vận chuyển hành lý, cùng Dung Chi hì hì xách chừng mười bộ quần áo vào cửa.

Dọc theo đường đi, điện thoại di động của Cố Hiểu Hải không ngừng vang lên.

Chờ vào cửa, đặt túi trong tay xuống, anh ta không kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng xoay người ra cửa nghe điện thoại.

Dung Chi đóng cửa lại, vui vẻ đi tắm bong bóng.

Chờ cậu mặc áo ngủ liền thân đi ra, trong phòng khách không có chỗ đặt chân, không thể không mở cửa phòng tìm kiếm bóng dáng của Cố Hiểu Hải.

Cố Hiểu Hải ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, như là bị gió lạnh thổi đến choáng váng.

"Không vào sao?" Dung Chi hỏi.

Cố Hiểu Hải dùng sức lắc đầu: "Không, vừa mới nhận được vài cuộc điện thoại ..... Lời mời làm việc, vài cái, anh phải nhanh chóng trở về tăng ca."

Dung Chi xoay người lấy hộp sữa đưa cho anh ta: "Đi đường cẩn thận."

Cố Hiểu Hải cảm động đến không kiềm chế được, cầm sữa vui vẻ đi vào cầu thang, lại nghĩ đến tăng ca, cảm thấy đau đớn lại vui vẻ.

Cố Hiểu Hải vừa đi, cửa không có chắn gió, gió lạnh lập tức thổi vào trong cửa, thổi Dung Chi rụt cổ lại.

Dung Chi không vui lắm đóng cửa lại.

Haizzz, không ai dọn dẹp phòng khách nữa.

Dung Chi gian nan, nhấc chân nhảy nhảy ở trong đống quần áo.

Hai lỗ tai gấu trên đầu cũng lắc lư giống như thắt lưng, lắc tới lắc lui trên đỉnh đầu.

Cuối cùng cũng vào phòng ngủ.

Từ trước đến nay Dung Chi đều rất khoan dung.

Cậu tắt điện thoại, kéo chăn lại.

Nhắm mắt lại rồi ngủ.

Những trùng kích ban ngày kia, chỉ đánh một vòng ở trong đầu của cậu, sau đó không còn một chút dấu vết phiền não nào.

Dung Chi thoải mái.

Nhưng các phương tiện truyền thông lớn, biên tập viên marketing, còn có hàng ngàn hàng vạn quần chúng bát quái chờ ăn dưa đều tăng ca đêm.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nghiêm Thế Hàn dẫn Dung Chi đi mua quần áo, cũng không cố ý che giấu. Khi bức ảnh được một người qua đường đưa lên mạng, toàn bộ internet một lần nữa bị kích nổ. Đầu đề lại lập tức thay đổi một đợt.

Vẫn duy trì phong cách nhất quán - -

#Nghiêm Thế Hàn vung tiền vì người thần bí, cái gì! Người thần bí chính là cậu ấy?#

# Nghiêm Thế Hàn đi dạo phố cùng con riêng #

# Trong cửa hàng quần áo cao cấp, ảnh đế Nghiêm quẹt thẻ mấy chục vạn, người biết chuyện tiết lộ, là mua quần áo vì một thiếu niên #

Những thứ này đã đủ để khiến toàn bộ giới giải trí điên cuồng.

Các biên tập viên chó săn cũng giống như thấy được tương lai tăng lương hàng ngày.

Bắt đầu có càng nhiều người điên cuồng đào xem đến tột cùng Dung Chi là ai, đã quay phim gì, có xứng làm con trai của ảnh đế Nghiêm không.

Bọn họ rất thuận lợi mò được weibo của người đại diện Dung Chi, cũng từ weibo biết được gần đây Dung Chi ...... Gần đây không có phim gì. Thật sự là quá thảm.

Lại gian nan đào xuống một chút, mới biết được Dung Chi đang quay một bộ phim, tốt xấu gì cũng đóng vai nam số mười.

Nhìn kỹ chút xem bộ phim này là gì.

Thiếu chút nhóm biên tập đã ngất xỉu.

Phim kháng Nhật!

Vậy mà lại là phim kháng Nhật!

Không biết ảnh đế Nghiêm bài xích nhất là loại cảnh tay không xé giặc, tay không nổ máy bay này sao?

Nhưng mà cho dù có như thế nào đi chăng nữa, bộ phim truyền hình đề tài kháng Nhật tên là <<Bạch Cốt>> này vẫn chưa phát sóng mà đã nổi tiếng một phen.

Khiến cho một số đoàn làm phim rối rít suy nghĩ, hy vọng mời Dung Chi đi diễn vai phụ, kiếm được sức ảnh hưởng của ảnh đế Nghiêm một cách miễn phí.

Những thứ này......

Dung Chi cũng không biết.

Tám giờ sáng, chuông cửa reo.

Dung Chi kéo chăn, không kiên nhẫn trở mình.

"Reng reng reng- - " Chuông cửa vẫn không ngừng vang lên.

Bình thường rất ít khi dùng chuông cửa này, cũng không biết pin bên trong đã để bao lâu. Tiếng ồn ào vang lên chừng mười phút, sau đó hoàn toàn tắt.

Trong miệng Dung Chi phát ra tiếng "Ưm" thoải mái, lại trở mình, kéo chăn qua đỉnh đầu, nằm sấp tiếp tục ngủ.

Ngoài cửa, người đàn ông áo mũ chỉnh tề đứng cùng với người đại diện, trợ lý của mình.

Người đàn ông lại bấm chuông cửa vài lần.

"Chắc là hết pin rồi." Người đại diện ở phía sau bình tĩnh nói.

"Lâu như vậy không mở cửa, sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Trợ lý ở phía sau khẩn trương nói.

Người đại diện vội trừng mắt liếc anh ta một cái: "Nói bậy bạ cái gì vậy?"

Trợ lý vội vàng làm động tác kéo khóa kéo miệng.

"Chờ một chút đi." Người đàn ông nói.

"Chờ ở đâu?" Vẻ mặt trợ lý mê hoặc hỏi.

"Ở đây."

Trợ lý rụt cổ lại.

"Nhưng...... có chút lạnh......"

Nhưng ngẩng đầu lên, trên mặt người đàn ông lại có vẻ bình tĩnh.

Rất ít khi trợ lý thấy ảnh đế Nghiêm kiên nhẫn như vậy. Nếu ảnh đế Nghiêm cũng không nói gì...... Vậy cứ chờ như vậy đi.

Ba người cùng một vệ sĩ đều đứng trong hành lang nhỏ hẹp, nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm trước mặt, chờ đợi khoảnh khắc nó mở ra.

Tòa nhà này là tòa nhà cũ.

Không có thang máy.

Mà kỳ thật cũng có thể gọi hành lang ở ngoài trời là ban công, bởi vì chỉ cần xoay người lại là có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Cũng chính bởi vì như vậy, gió bên ngoài thổi vù vù vào.

Trợ lý run rẩy một cái.

Nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn ảnh đế Nghiêm.

Người đàn ông rất cao.

Số liệu chính thức của bách khoa là một mét tám bảy.

Nhưng mà trợ lý luôn cảm thấy nhìn qua hình như người thật của ảnh đế Nghiêm còn cao lớn hơn một chút, dáng người của anh ta đứng sừng sững ở nơi đó, đủ để mang đến cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.

Trợ lý không nhịn được nghĩ.

Dung Chi này thật sự may mắn .....

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa cầu thang.

Có người đang đến.

"Tiên sinh!" Trợ lý vội kéo tay áo Nghiêm Thế Hàn, "Chúng ta phải trốn trước đã, nếu không gặp phải fan tới thì sẽ không tốt..."

Nghiêm Thế Hàn quay đầu nhìn về phía đầu hành lang: "Không phải fan."

Bởi vì sau khi đám người xuất hiện.

Anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.

Đi ở phía trước là một người đàn ông có thân hình cao ngất, âu phục giày da, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, không hề che dấu sắc bén lộ ra giữa mặt mày của mình. Mà phía sau người đàn ông cũng có vệ sĩ, cùng với người có bộ dáng giống thư ký.

Quan trọng nhất là, bên cạnh anh ta còn có một thanh niên quen mắt.

À, đó là người đại diện của Dung Chi, hình như tên là Cố Hiểu Hải gì đó.

"Nghiêm tiên sinh." Đối phương biết anh ta.

Nghiêm Thế Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông một giây, cuối cùng cũng nhận ra đối phương: "Việt tiên sinh, thật trùng hợp."

Lúc trước khi ở nước ngoài, hai người bọn họ đã từng cùng tham gia một buổi tiệc rượu.

Giọng điệu của Việt Tranh không khách khí hơn nhiều: "Không khéo." Hai chữ cứng rắn, khiến khuôn mặt ôn hòa của Nghiêm Thế Hàn hơi vặn vẹo.

"Tôi tới tìm Dung Chi." Việt Tranh nói tiếp.

Nghiêm Thế Hàn lại càng không vui.

Anh ta dịch sang bên cạnh một bước, thản nhiên nói: "À, vậy Việt tiên sinh cũng cùng chờ đi."

Cố Hiểu Hải nơm nớp lo sợ chen lên trước, ấn chuông cửa.

Không có động tĩnh.

Lại nắm chặt thành quyền, gõ cửa - - thùng thùng!

Vẫn không có động tĩnh.

Cố Hiểu Hải vô lực nói: "Xong rồi, cậu ấy ngủ say, lúc này ai kêu cũng không tỉnh ..."

"Không sao." Nghiêm Thế Hàn mỉm cười nói: "Bình thường cậu ấy quay phim mệt, khó có dịp nghỉ ngơi một chút, để cậu ấy ngủ ngon."

Việt Tranh liếc anh ta một cái, cũng lên tiếng theo: "Bình thường cậu ấy sẽ ngủ đến mấy giờ?"

"Mười, mười hai giờ... " Giọng Cố Hiểu Hải run rẩy.

"Đi lấy mấy cái ghế nhỏ." Việt Tranh phân phó vệ sĩ phía sau.

Vệ sĩ lập tức đi xuống lầu, không tới một phút đã cầm mấy cái ghế gấp đi lên.

Trong tòa nhà cũ phần lớn là người lớn tuổi, bọn họ luôn mang theo ấm nước nóng cùng ghế gấp bên cạnh. Mấy cái ghế gấp này chính là vệ sĩ cầm tiền đi thuê tạm thời.

Vệ sĩ sắp xếp từng cái ghế.

Việt Tranh và thư ký ngồi xuống.

Thuận tiện còn cho Cố Hiểu Hải một cái.

Đương nhiên Nghiêm Thế Hàn bên kia không có phần.

Trợ lý của Nghiêm Thế Hàn hơi thay đổi sắc mặt, có lẽ không ngờ Việt Tranh lại không có phong độ như vậy.

Ngược lại Nghiêm Thế Hàn bình tĩnh hơn nhiều, anh ta còn có thời gian hỏi Việt Tranh: "Việt tiên sinh tìm Dung Chi có chuyện gì không?"

"Ngài tìm cậu ấy có việc gì sao?" Việt Tranh hỏi ngược lại.

Nghiêm Thế Hàn cười: "Việt tiên sinh không xem tin tức sao? Ừm, tôi, đương nhiên là tới nhận con trai."

"Thật trùng hợp." Việt Tranh trả lại câu Nghiêm Thế Hàn vừa mới nói.

Nghiêm Thế Hàn mơ hồ ý thức được điều gì, sắc mặt tối sầm: "Không khéo."

Nghiêm Thế Hàn cũng không biết sự tồn tại của Việt Tranh.

Cho nên ở trước mặt Dung Chi, anh ta mới thề son sắt cho rằng không cần xét nghiệm DNA, ngoại trừ anh ta, không có khả năng có người thứ hai là cha của Dung Chi.

Nhưng bây giờ, mặt Nghiêm Thế Hàn nóng bừng.

Không nghĩ vả mặt lại tới nhanh như vậy. ( truyện trên app T Y T )

  ……

Trong hành lang nhất thời rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Rõ ràng hai người đàn ông này đều không mở miệng, càng không có động tác gì. Nhưng không hiểu sao những người khác vẫn cảm giác được một bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc đó.

"Két" một tiếng, cửa mở ra.

Lộ ra một gương mặt nửa mê nửa tỉnh.

Khuôn mặt kia to bằng bàn tay, ánh mắt hơi híp lại, khóe mắt còn treo một chút nước mắt. Lông mi dài, mũi nhỏ nhắn.

Trên người cậu còn mặc bộ đồ ngủ liền thân gấu đen trắng.

Có lẽ là bởi vì tư thế ngủ buổi tối không tốt, mũ áo ngủ liền thân xiêu xiêu vẹo vẹo trùm lên đầu cậu, một cọng tóc ngốc còn vểnh lên trước trán, đón gió phấp phới.

Cả người từ đầu đến chân đều tản ra một cỗ hơi thở mềm mại.

Làm cho người ta muốn hung hăng ôm vào trong lòng!

Việt Tranh giành trước một tay chặn khung cửa, tay kia đỡ Dung Chi: "Có đói bụng không?"

Phản ứng của Nghiêm Thế Hàn cũng không chậm, tay anh ta xuyên qua cánh tay Việt Tranh, vòng qua sờ sờ đầu Dung Chi, thuận tiện sửa lại mũ thay cậu, trong miệng giống như lơ đãng nói: "Tôi bảo trợ lý mua bánh cuốn, bánh kem và sữa chua dâu tây cho cậu."

Chết tiệt.

Đương nhiên là chưa mua.

Nhưng lời thì phải nói trước.

Trợ lý sau lưng Nghiêm Thế Hàn nhanh chóng phản ứng lại, lẻn xuống lầu.

Việt Tranh chặn cánh tay Nghiêm Thế Hàn lại, chen chúc đến cửa, thân hình cao lớn của anh vừa vặn kẹt ở nơi đó, chặn toàn bộ gió lại.

Cùng bị ngăn cản, đương nhiên còn có Nghiêm Thế Hàn.

"?"

Dung Chi miễn cưỡng ngáp một cái, lúc này mới hoàn toàn mở hai mắt ra, lời bọn họ vừa nói, một chữ cậu cũng không nghe rõ.

Tầm mắt dần dần sáng tỏ.

Dung Chi hoảng sợ: "... Việt tiên sinh?"

Sau đó đúng lúc này, phía sau Việt Tranh còn truyền đến giọng nói rầu rĩ của Nghiêm Thế Hàn: "Còn có tôi."

Dung Chi không lên tiếng.

Việt Tranh nhìn lướt qua bên trong: "Cậu ở một nơi như thế này sao?"

Trong phòng khách giống như một bãi rác.

Đủ loại túi đóng gói quần áo xếp chồng lên nhau.

Dung Chi chớp mắt.

Việt Tranh nhất thời không nói nên lời, anh nửa ôm Dung Chi, dẫn người đi vào trong hai bước. Thế nhưng khắp nơi đều có túi đóng gói, thật sự có chút khó đặt chân.

Mới đi chưa được hai bước, Dung Chi đã không dấu vết giãy khỏi cánh tay anh, sau đó thò đầu ra.

"Buổi sáng là hai người bấm chuông cửa?" Dung Chi hỏi Nghiêm Thế Hàn.

Nghiêm Thế Hàn há miệng, đang muốn nói chuyện.

Chợt nghe Việt Tranh giành mở miệng trước: "Đúng vậy, Cố Hiểu Hải nói nhất định là cậu rất mệt, không thể quấy rầy cậu ngủ, cho nên bọn tôi ở ngoài cửa đợi cậu hơn ba tiếng."

Nghiêm Thế Hàn: "......"

Thật con mẹ nó không biết xấu hổ!

Lúc Việt Tranh đến, rõ ràng đã muộn nửa tiếng.

Anh ta mới đứng đủ hơn ba tiếng!

Con mẹ nó còn là đứng chờ!

Nghiêm Thế Hàn quay đầu lại muốn đi tìm dấu vết ghế gấp, nhưng vệ sĩ của Việt Tranh đã nhanh tay lẹ mắt, sớm thu lại trả cho bác trai bác gái dưới lầu.

Nghiêm Thế Hàn: "......"

Đúng là chủ nào tớ nấy, tính tình thật không biết xấu hổ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play