Tin tức Nghiêm Thế Hàn nhận con riêng đã hoàn toàn lên men đến mức đáng sợ.
Gần như có thể dùng toàn bộ giới giải trí rơi vào động đất để hình dung.
Nghiêm Thế Hàn là ai?
Ra mắt từ khi còn nhỏ, bộ phim đầu tiên trong đời chính là bộ phim của đạo diễn lớn.
Mười bảy tuổi đã lấy được danh hiệu ảnh đế đầu tiên.
Sau đó triệt để đi lên một con đường truyền kỳ.
Nghiêm Thế Hàn có vẻ ngoài anh tuấn, tính tình ôn hòa, diễn xuất lại xuất chúng, vô số đạo diễn tranh nhau mời anh ta vào đoàn làm phim.
Độ quốc dân của anh ta cực cao, ngoại trừ ngồi ôm ngàn vạn fans thiếu nữ, rất nhiều bác gái cũng thích xem anh ta diễn.
Theo lý thuyết, một người hoàn mỹ như vậy, hẳn là có chút khuyết điểm gì đó mới đúng chứ?
Nhưng cố tình anh ta lại giữ mình trong sạch.
Fans hâm mộ của anh ta vô cùng yên tâm, không cần nhìn anh ta ba ngày hai bữa gây ra scandal. Có thể nói năng lượng vô cùng tích cực.
Ngay cả Quảng Điện thấy phim do anh ta đóng cũng sẽ nới lỏng độ xét duyệt, cũng thường đưa anh ta vào top 10 diễn viên trẻ để khen ngợi.
Chỉ là ba năm trước, Nghiêm Thế Hàn tuyên bố bởi vì nguyên nhân tâm lý, tạm thời thoái ẩn khỏi giới giải trí.
Fans không dám giữ lại, chỉ yên lặng đau lòng.
Bởi vì nguyên nhân rút lui đặc thù, hơn nữa anh ta được gọi là ảnh đế truyền kỳ ở trong giới, cho dù nghỉ đóng phim ba năm, độ nổi tiếng cũng chưa từng giảm xuống.
Có thể thấy được số lượng fans của anh ta khổng lồ cỡ nào, lại trung thành đối với anh ta cỡ nào.
Mà hiện tại, vị nhân vật trong truyền kỳ này đang ngồi ở trước mặt Dung Chi, kéo tay áo, vẻ mặt bình thản xắn tay áo lên, vụng về làm một ly cà phê kéo hoa.
Quá trình này kéo dài không quá ba phút.
Cuối cùng, Nghiêm Thế Hàn thở phào nhẹ nhõm, buông dụng cụ kéo hoa trong tay xuống.
"Nghe nói cậu thích." Nghiêm Thế Hàn đẩy ly cà phê tới trước mặt Dung Chi.
Dung Chi nhìn thoáng qua hình vẽ thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo không thành hình.
Nói thật!
Vô cùng xấu xí!
Dung Chi cầm lấy thìa, bỏ đường cát trắng vào, quấy loạn một hồi.
"Ừm, như vậy tôi sẽ rất thích." Dung Chi một hơi uống xong.
Đồ án kia từ khi hoàn thành đến khi kết thúc, có lẽ cũng chỉ mất một giây.
Cố Hiểu Hải ngồi bên cạnh không nhịn được muốn che mặt.
Không nể mặt ảnh đế như vậy, thật sự tốt sao?
Sắc mặt Nghiêm Thế Hàn không thay đổi chút nào, hơn nữa còn thản nhiên thừa nhận năng lực của chính mình không đủ: "Lần đầu làm cà phê kéo hoa, tài nghệ mới lạ. Lần sau lại làm cái khác cho cậu..."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Dung Chi ngắt lời anh ta: "Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"
Bởi vì không còn quần áo đẹp để thay.
Dung Chi vẫn mặc chiếc áo sơ mi phong cách Anh hai ngày trước, tôn lên dáng vẻ như chưa đầy mười tám của cậu.
Trắng nõn nà khiến người ta đau lòng.
Nghiêm Thế Hàn quét qua cậu từ đầu đến chân một lần, thái độ vẫn tốt đẹp như cũ hỏi: "Đã xem tin tức chưa?"
"Xem qua rồi."
"Không có gì muốn nói sao?"
"Có."
Nghiêm Thế Hàn lập tức ngồi thẳng dậy, bày ra tư thái chăm chú lắng nghe, bộ dáng tương đối nghiêm túc.
Nhưng Dung Chi há miệng nói: "À, tôi cảm thấy nhất định là ngài nghĩ sai chỗ nào, mẹ tôi cũng không có nói cho tôi biết chuyện tôi có một người cha thất lạc nhiều năm. Hơn nữa nhìn qua tuổi của ngài cũng không già. Tôi xem qua tư liệu của ngài, năm nay ngài ba mươi bốn đúng không? Tôi sắp hai mươi rồi. Trừ phi ngài cầm thú đến... Ừm..."
Dung Chi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lần: "Mười ba mười bốn tuổi đã phóng khoáng dị thường rồi."
Người đại diện sau lưng Nghiêm Thế Hàn tím mặt.
Có lẽ không nghĩ tới Dung Chi sẽ nói như vậy.
Nghiêm Thế Hàn giơ tay ngăn người đại diện lại, bật cười ra tiếng: Cậu nói đúng, tôi không thể sinh ra đứa con trai lớn như cậu được."
Bộ dạng Nghiêm Thế Hàn thật sự anh tuấn.
Cho dù đã qua ba mươi, trên người cũng chỉ có khí chất càng thêm mê người mà năm tháng ban cho, không có nếp nhăn cùng tuổi già nặng nề.
Nhưng người này không ôn hòa, tính tình tốt như miêu tả trong bách khoa của anh ta.
Ít nhất Dung Chi có thể thoáng nhìn thấy trong đôi mắt kia của anh ta không có một chút ý cười.
Đây là một người tuyệt đối không dễ gặp.
"Vậy tôi có thể đi chưa?" Dung Chi nói, nấc cục một cái: "Ợ – cà phê của ngài uống rất ngon." Nhưng bây giờ cậu phải đi ăn gà nướng rồi.
Cà phê ngon cũng không no.
Vô ích thôi.
"Trước tiên đừng nhúc nhích." Nghiêm Thế Hàn đè bả vai Dung Chi lại.
Trên người Dung Chi không có nhiều thịt lắm, hơn nữa sau khi vào đoàn làm phim, không thể không thường xuyên chạy đến phim trường. Phần lớn đồ ăn trong đoàn làm phim đều không ngon, lượng cơm của Dung Chi lớn, ăn không đủ no, vì thế quay phim một năm, gầy đến mức chỉ còn lại xương nhỏ.
Nghiêm Thế Hàn nhận ra dưới tay có chút cấn.
Thật gầy?
Nghiêm Thế Hàn đưa mắt nhìn Dung Chi, cuối cùng cũng có cảm giác đau lòng.
"Cũng là gần đây tôi mới biết được, nhiều năm trước có người trộm lấy gien của tôi, ừm ... Tạo đứa bé." Trên mặt Nghiêm Thế Hàn ôn hòa, nhưng rõ ràng đáy mắt là không vui vì phải làm cha.
Vốn dĩ một người đàn ông đang sống rất vui vẻ, đột nhiên biết được cuộc sống tình dục còn không có, lại có thêm một đứa con trai.
Vậy không phải là sẽ tức ngực khó thở sao?
Nhưng Dung Chi vẫn cảm thấy anh ta đang nói bậy.
"À, được, tôi biết rồi." Dung Chi đẩy tay Nghiêm Thế Hàn ra, đứng lên: "Tôi đi trước đây."
Nghiêm Thế Hàn có chút ngoài ý muốn: "Cậu không còn gì muốn nói sao?"
Dung Chi lắc đầu: "Không có."
Nghiêm Thế Hàn không khỏi buồn bực: "... Không gọi ba mà đã đi?"
Dung Chi: "......"
Người đại diện vội ho nhẹ một tiếng.
Lúc này Nghiêm Thế Hàn mới đổi sắc mặt đứng đắn, thấp giọng nói: "Con là con của ba, điểm này ba rất xác nhận. Ba không phải là một người đàn ông vô trách nhiệm. Ba hy vọng con có thể cho ba cơ hội nuôi dưỡng con một lần nữa."
Đoạn văn này, anh ta nói tương đối thành khẩn.
"Ngài đã kiểm tra DNA chưa?"
"Không có."
"Vậy làm sao ngài xác định chắc chắn tôi là con trai ngài?"
"Trừ phi năm đó gien bị mất trộm không chỉ có một mình tôi, nếu không con cũng chỉ có thể là con trai tôi." Nghiêm Thế Hàn trả lời tương đối có sức mạnh.
Dung Chi mím môi, không lên tiếng.
Từ nhỏ cậu đã không có ba, cũng càng không có chờ mong qua, cho nên đột nhiên nghe thấy từ ngữ này, không có cảm thụ dư thừa gì.
"Trước khi tới gặp cậu, tôi đã xem qua tất cả những gì cậu trải qua sau khi bước vào giới giải trí. Tôi biết cậu đã chịu rất nhiều khổ, kế tiếp, tôi sẽ không để cậu phải chịu khổ nữa."
Người đại diện của Nghiêm Thế Hàn cũng vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, Dung thiếu. Hợp đồng giữa cậu và Giải trí An Hưởng cũng sắp hết hạn. Cậu có thể ký hợp đồng với truyền thông Húc Đạt."
Truyền thông Húc Đạt là ông chủ cũ của Nghiêm Thế Hàn, công ty quản lý hàng đầu trong ngành. Nghiêm Thế Hàn nắm 10% cổ phần công ty này, muốn nhét Dung Chi vào, thật đúng là chuyện chỉ trong vài phút.
Cố Hiểu Hải ngồi ở một bên đã nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Trước đây không ai hỏi thăm.
Hiện tại lại đều tiến lên giành lấy Dung Chi!
"Đã chuẩn bị xong hợp đồng." Người đại diện của Nghiêm Thế Hàn đưa ra một bản hợp đồng giấy.
Cố Hiểu Hải nhận lấy, thiếu chút nữa ánh mắt lại thoát tròng.
Đây lại là một phần hợp đồng, tuyệt đối quá phong phú!
"Cậu không cần vội, có thể từ từ suy nghĩ, tôi biết bây giờ cậu cũng là người trưởng thành, tự nhiên có suy nghĩ và suy tính của mình, trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận tôi cũng là bình thường." Nghiêm Thế Hàn thản nhiên nói.
Chẳng phải anh ta cũng đã khảo sát biểu hiện của Dung Chi ở phim trường trước, xác định người này sẽ không gây thêm phiền toái, là một người ngoan ngoãn, cho nên mới tìm tới cửa sao?
Người đại diện vội vàng lấy khuỷu tay chọc chọc Nghiêm Thế Hàn, ý bảo anh ta nhìn đồng hồ treo tường.
"Đã trễ thế này, chi bằng ăn cơm trước đi?' Nghiêm Thế Hàn hỏi.
"Một phần gà nướng cám ơn." Dung Chi nhanh chóng tiếp lời.
Khóe miệng Nghiêm Thế Hàn hơi nhếch lên: "Xác định không cần ba phần sao?"
"Nếu ngài thích hào phóng như vậy, tôi sẽ không từ chối." Dung Chi mỉm cười, lại nhanh chóng nói tiếp, "Ba phần gà nướng, một phần sườn dê thì là, còn có hai ly nước ép cam, cảm ơn."
"Không ăn chút rau nào?"
Dung Chi nhất thời lắc đầu như trống.
Khóe miệng Nghiêm Thế Hàn càng cười tươi hơn nhưng không nói gì, chỉ phái người đại diện đi mua cơm.
Chờ người đại diện rời đi.
Nghiêm Thế Hàn lại nói: "Tôi dẫn cậu đi mua hai bộ quần áo." ( truyện trên app tyt )
"Được được, cảm ơn ảnh đế Nghiêm." Cố Hiểu Hải ở phía sau đáp lời trước.
Lúc này tâm lý Cố Hiểu Hải đã xảy ra chuyển biến cực lớn.
Việt Tranh.
Nghiêm Thế Hàn.
Hai người này, tốt xấu gì cũng có một người là cha ruột!
Tuy rằng còn chưa xét nghiệm DNA, dù sao cũng tốt hơn là muốn làm cha nuôi của Dung Chi!
Chỉ tiếc ảnh đế Nghiêm liên lạc muộn, nếu không căn bản không cần phải tiếp tục ký hợp đồng với giải trí An Tường.
Cố Hiểu Hải thở dài.
Nhưng vẫn giữ vững tinh thần, chọc chọc eo Dung Chi ở sau lưng: "Đồng ý... Đồng ý..."
Dung Chi suy nghĩ một chút, cũng đúng.
Cũng không thể suốt ngày dùng tiền của Cố Hiểu Hải.
Nghiêm Thế Hàn không nhìn thấy hình ảnh Dung Chi khóc rống lên, cảm động không thôi ôm lấy mình, ít nhiều còn có chút thất vọng.
Nhưng mà nghĩ lại, về sau còn có cơ hội lấy lòng Dung Chi.
Nghiêm Thế Hàn đưa tay kéo Dung Chi khỏi sô pha: "Đi thôi, gần đây có một cửa hàng quần áo."
Dung Chi cố gắng suy nghĩ một chút.
Cửa hàng quần áo đó, hình như...... đại khái...... giá cả đều từ 10 ngàn – 30 ngàn.
Nghiêm Thế Hàn dẫn người xuống lầu, vào cửa hàng quần áo kia.
Nhân viên cửa hàng không nhận ra Dung Chi, nhưng nhận ra Nghiêm Thế Hàn.
Mấy cô nhân viên bán hàng đè nén tiếng thét chói tai trong cổ họng, đi tới, cẩn thận hỏi: "Tiên sinh mua quần áo?"
"Ừm, chọn cho cậu ấy." Nghiêm Thế Hàn chỉ chỉ Dung Chi.
Mấy cô gái nhìn chằm chằm Dung Chi một lát, một hơi chọn mười bộ cho Dung Chi thử.
Đương nhiên Nghiêm Thế Hàn sẽ không thiếu tiền, ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quẹt thẻ trả tiền trước.
Cố Hiểu Hải đứng ở trong cửa tiệm, hoảng hốt nghĩ tới mấy ngày hôm trước, mình còn gian nan móc thẻ ngân hàng ra trả tiền.
Hai người vừa nghèo vừa keo kiệt, quả thực là một cặp ăn mày trong giới giải trí.
Lúc này xoay người giống như cá muối ......
Cố Hiểu Hải không nhịn được nghĩ thầm.
Dung Chi trở thành hoàng thái tử lưu lạc bên ngoài, cuối cùng cũng được tìm về.
Anh ta có thể may mắn làm tổng quản đại thái giám, cọ xát phú quý sao?
Đầu kia Dung Chi nhanh chóng thay xong quần áo mới đi ra.
Nhân viên bán hàng liên tục khen đẹp.
Nghiêm Thế Hàn nhìn lướt qua.
Không thể không thừa nhận, đứa bé này rất đẹp trai.
Eo là eo, chân là chân.
Gầy thì hơi gầy, nhưng tỉ lệ nghịch thiên.
Lại nhìn dáng vẻ hơi co quắp kéo tay áo của cậu, mềm như kẹo bông gòn.
"Được rồi, mặc bộ này đi." Nghiêm Thế Hàn lên tiếng.
"Chờ một chút." Dung Chi vào phòng thử đồ, lấy ra bộ quần áo lúc trước Cố Hiểu Hải trả tiền mua cho mình, sau đó hỏi nhân viên bán hàng xin một cái túi, khom lưng, vểnh mông, bắt đầu phí sức nhét quần áo cũ vào trong.
Nghiêm Thế Hàn cảm thấy buồn cười: "Đây là làm gì?"
"Mang về."
"Ném đi không được sao? Bộ quần áo này không tốt."
"Không nỡ."
Mua hết một vạn ba đấy!
Trong lòng Dung Chi keo kiệt thầm nghĩ.
Hốc mắt của hai người đàn ông phía sau lại hơi chua xót.
Cố Hiểu Hải lệ nóng doanh tròng.
Mẹ nó không nghĩ tới tiểu tử Dung Chi này quý trọng quần áo mà anh ta mua như vậy?
Nghiêm Thế Hàn lại càng khó chịu.
Rốt cuộc trước kia Dung Chi đã chịu bao nhiêu khổ đây?
Bộ quần áo cũ như vậy mà cũng luyến tiếc ném đi, còn phải ngoan ngoãn gấp lại bỏ vào trong túi mang đi.
Làm sao con trai anh ta có thể trở thành bộ dáng chua xót như vậy?
Ánh mắt Nghiêm Thế Hàn lại thong dong dạo qua một vòng trên người cậu, lúc này càng quyết tâm gánh vác trách nhiệm của người ba, chăm sóc Dung Chi thật tốt.