Việt Tranh lật lại thông báo hai năm nay của Dung Chi, trong phòng tổng giám đốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trên mặt anh không có biểu tình dư thừa gì, càng khiến cho ngũ quan của anh thêm một phần sắc bén.
Dung Chi có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cố Hiểu Hải truyền đến từ bên tai.
Cố Hiểu Hải rất sợ người đàn ông này.
Dung Chi giật giật cổ, cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế quay đầu nhìn về phía hành lang cách một tấm cửa kính.
Những người đại diện khác đang vô cùng lo lắng đứng ở bên ngoài nhìn trộm, mặt đều hận không thể dán lên mặt cửa kính.
Mà sau khi bọn họ nhận ra tầm mắt của Dung Chi, lập tức ném ánh mắt nghiến răng nghiến lợi tới, hâm mộ ghen tị.
Dung Chi nghiêng đầu, mỉm cười với bọn họ.
Đúng lúc này, đột nhiên Việt Tranh ngẩng đầu lên.
Cố Hiểu Hải sợ tới mức run lên, đưa tay đẩy Dung Chi ra ngoài.
Dung Chi: "???"
Cố Hiểu Hải nháy mắt ra hiệu với cậu: "Nói... chút lời... dễ nghe..."
Đột nhiên Việt Tranh hô lên: "Dung Chi."
Cố Hiểu Hải lại càng hoảng sợ, vội ngậm miệng lại, không dám ám chỉ gì nữa.
"Hả?" Dung Chi nhìn về phía Việt Tranh.
"Hợp đồng của cậu còn hai năm nữa hết hạn, bây giờ đổi hợp đồng khác cho cậu, cậu có đồng ý không?" Việt Tranh nói xong, nhìn thư ký bên cạnh: "Vương Chí, đưa hợp đồng mới cho Cố tiên sinh xem một chút."
Cố Hiểu Hải rất thụ sủng nhược kinh, không ngờ Việt Tranh lại khách khí như vậy.
Chờ Vương Chí đưa hợp đồng cho qua, anh ta vội vàng cẩn thận nhìn.
Mà càng nhìn, Cố Hiểu Hải lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta ...... hoa mắt?
Bằng không làm sao sẽ nhìn thấy rõ ràng trên hợp đồng ghi sẽ trút hết tài nguyên của công ty lên người Dung Chi?
"Việt, Việt tổng... " Cố Hiểu Hải run rẩy giơ hợp đồng lên, "Trong này..."
"Sao vậy, điều kiện không đủ tốt?"
"Không không không ... Là, là quá tốt." Cố Hiểu Hải đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại không vui vẻ chút nào.
Từ trước tới nay anh ta đều biết, muốn có tài nguyên tốt là phải lấy đồ đi đổi.
Có bối cảnh hậu trường, tự nhiên chỉ cần vẫy tay thì tài nguyên sẽ tới. Nhưng nếu như là cái gì cũng không có, vậy chỉ còn có khuôn mặt là có thể đi đổi......
Nhưng từ trước tới nay Cố Hiểu Hải đều luyến tiếc.
Từ trước tới nay anh ta đều luyến tiếc mang Dung Chi vào trong những vòng luẩn quẩn kia.
Nhưng bây giờ có thể cự tuyệt được sao?
Mồ hôi trên trán Cố Hiểu Hải chảy ra càng nhiều.
"Cậu có đồng ý không?" Việt Tranh lại hỏi một lần nữa.
"Ừm." Dung Chi lại quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Hải, chờ đợi đáp án của người đại diện.
Từ góc độ của Việt Tranh nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt và cằm có đường nét duyên dáng của Dung Chi.
Còn có cần cổ thon dài.
Trong ngoan ngoãn lộ ra chút tinh xảo.
Việt Tranh nhìn nhìn, đột nhiên có chút không thoải mái.
Mặc dù anh biết rõ, đối với Dung Chi mà nói, anh chỉ là một người xa lạ, Dung Chi đề phòng anh là chuyện đương nhiên.
"Việt tổng, tôi có thể hỏi một câu, ngài có điều kiện phụ gì không?"
"Không có."
Cố Hiểu Hải cẩn thận đánh giá Việt Tranh, nhìn qua người đàn ông này cũng không giống như là người có tâm tư dâm tà, vì thế cắn răng: "Dung Chi, ký đi."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lúc này Dung Chi mới đưa bàn tay về phía Việt Tranh.
Việt Tranh đặt bút máy vào lòng bàn tay cậu.
Đụng vào một mảnh mịn màng mềm mại.
Giống như Dung Chi vậy.
Khóe miệng Việt Tranh bất giác nhu hòa xuống.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt Cố Hiểu Hải, giống như rốt cục Đại ma vương cũng theo đuổi Tiểu Khả Ái.
Ánh mắt kia khiến lòng người run sợ.
Cố Hiểu Hải siết chặt nắm đấm.
Dung Chi nhanh chóng ký tên mình xuống.
Hai chữ rồng bay phượng múa, có chút không phù hợp với bộ dáng của cậu.
Hai chữ kia càng lộ ra hương vị kiêu căng tùy ý.
Việt Tranh hài lòng rút lại hợp đồng, giao cho thư ký cất kỹ.
Hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Giọng điệu không giống như là hôm nay mới gặp mặt, ngược lại giống như là đã quen biết vài năm.
Dung Chi suy nghĩ một chút: "Vịt Bát Bảo, canh miến, ngó sen gạo nếp hoa quế, cá viên..."
Cố Hiểu Hải sắp tức chết rồi.
Lúc này còn muốn ăn!
Còn ăn cái gì chứ!
Đều sắp bị người ta ăn rồi!
Đáy mắt Việt Tranh mang theo một chút ý cười: "Thanh Ngọc Trai?"
"Đúng đúng đúng! Vịt Bát Bảo và củ sen gạo nếp của Thanh Ngọc Trai là ngon nhất! Anh cũng thích ăn sao?"
Việt Tranh sửng sốt: "... Ừm, thích ăn."
Việt Tranh nhiều tuổi như vậy, ngay cả một người bạn tốt bên cạnh mà cũng không có, kinh nghiệm yêu đương còn không có, càng miễn bàn đến kinh nghiệm nuôi con trai.
Lúc này thầm nghĩ, muốn kéo gần quan hệ với đối phương, vậy trước hết phải mạnh mẽ đem sở thích của hai người thành giống nhau...
"Thời gian không còn sớm, từ nơi này đến Thanh Ngọc Trai phải mất nửa giờ, đi qua chờ đồ ăn mang lên là vừa vặn." Việt Tranh nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên tường, trợn tròn mắt nói dối.
Bụng Dung Chi đói đến mức sắp xẹp xuống.
Cậu và Việt Tranh ăn nhịp với nhau: "Đúng vậy! Không bằng bây giờ qua đó luôn!"
Việt Tranh đứng dậy, dặn thư ký: "Bảo tài xế chuẩn bị xe chờ dưới lầu."
Thư ký há miệng: "Bên ngoài còn có những người khác......"
"Không cần gặp." Trên mặt Việt Tranh lộ ra một chút lạnh lùng.
Hoàn toàn khác với bộ dạng vừa rồi.
Thư ký gật đầu, đi ra ngoài phân phó tài xế.
Mà một đám người đợi ở bên ngoài nửa ngày, thật vất vả mới đợi được cánh cửa kia mở ra.
Lại chỉ thấy ông chủ mới nhậm chức đi ở phía trước, Dung Chi, Cố Hiểu Hải đi theo phía sau. Cứ như vậy một đường vào thang máy.
"Sao ông chủ lại đi rồi?" Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Mặt nữ thư ký khác phân phát cà phê cho bọn họ, cười nói: "Mấy vị không cần đợi, hôm nay Boss không tiếp khách."
"Nhưng nghệ sĩ dưới tay......"
"Bộ phận nghệ thuật và bộ phận quản lý mở một cuộc họp, giao điều lệ đi."
Những người khác đột nhiên ý thức được, không giống ...... hoàn toàn không giống.
Mùa xuân của Dung Chi và Cố Hiểu Hải đến rồi!
Mà mùa đông của họ ... đã đến.
Có phải vì cái tin tức đó không?
Tin tức kia, bọn họ ai cũng nhìn thấy, nhưng không có ai để ở trong lòng.
Dù sao ai dám tin tưởng, một vị ảnh đế truyền kỳ như vậy, sau khi thoái ẩn khỏi giới giải trí, chuyện đầu tiên khi trở lại trong giới giải trí lại là tuyên bố mình có con trai chứ?
Đùa sao? Không phải chứ!
Nhưng lúc này không có ai cười nổi.
Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, người ta đều bị đưa lên hot search, hiện tại cũng còn chưa xuống.
Mấy người liếc nhau, buồn bực không rên một tiếng rời đi.
Chờ ra khỏi Giải trí An Hưởng, Dung Chi và Cố Hiểu Hải lên xe của Việt Tranh.
Dung Chi ngồi ở ghế sau.
Cậu kéo cánh tay Cố Hiểu Hải, hỏi: "Em phải mời ông chủ ăn cơm sao?"
"Không, không cần đâu... " Cố Hiểu Hải tràn đầy chua xót nghĩ, nhất định Việt tiên sinh sẽ tranh trả tiền. Nhưng căn bản Dung Chi không biết Việt tiên sinh có tâm tư gì đối với cậu!
Dung Chi nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hiểu Hải cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. ( truyện đăng trên app TᎽT )
...... Keo kiệt như vậy.
Nghệ sĩ nhà người ta, tốt xấu gì cũng phải lấy năm trăm vạn mới có thể bao hết.
Làm sao anh ta lại cảm thấy, chỉ cần hai trăm tệ là có thể lừa Dung Chi đi rồi?
Rất nhanh, xe dừng lại.
Bởi vì thư ký của Việt Tranh đã đặt trước, ông chủ Thanh Ngọc Trai tự mình ra đón. Cẩn thận sắp xếp bọn họ ở phòng riêng, lại tự mình gọi đồ ăn, sau đó mới rời đi.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Cố Hiểu Hải nắm tay Dung Chi, không cho cậu động đậy.
Ánh mắt Dung Chi nhìn chằm chằm Vịt Bát Bảo không dời đi được, thậm chí còn không tự chủ liếm môi dưới.
Ngay cả ánh mắt của Việt Tranh cũng bị hấp dẫn lên môi cậu.
Sắc môi Dung Chi màu nhạt.
Việt Tranh đã quên là ai từng nói, người có màu môi nhạt sức khỏe thường không tốt.
...... Trước khi anh xuất hiện, rốt cuộc Dung Chi đã chịu bao nhiêu khổ?
"Ăn đi." Việt Tranh mở miệng.
Cố Hiểu Hải phẫn nộ buông tay: "Ăn đi ăn đi."
Dung Chi không nói hai lời nhét một miếng ngó sen gạo nếp vào miệng, sau đó lại nhét một miếng vịt Bát Bảo vào miệng.
Rất nhanh hai gò má đã phồng lên, giống như là hamster nhai đồ ăn.
Vốn dĩ Việt Tranh không muốn ăn, nhưng lại dễ dàng bị Dung Chi gợi lên cơn thèm ăn.
Anh cũng cầm đũa, động tác thong thả mà ưu nhã hưởng thụ món ăn trước mặt.
Hơi ngọt một chút, Việt Tranh không thích lắm.
Anh nghĩ vậy liền ngẩng đầu nhìn Dung Chi.
Dung Chi rất thích.
Hai mắt cậu đều phát sáng, Việt Tranh còn có thể bắt được nụ cười tràn ra từ khóe mắt của cậu.
Không hiểu sao đáy lòng Việt Tranh lại mềm mại.
Nuôi con, có lẽ chính là như vậy?
Nhìn cậu ăn ngon, chính mình cũng sẽ có loại cảm giác mỹ mãn.
Thật là kỳ diệu!
Giống như gió cuốn mây tan, hơn nửa bàn đồ ăn đều bị Dung Chi ăn hết.
Cố Hiểu Hải không nhịn được đánh giá vẻ mặt của Việt Tranh, nhìn thấy mặt mày lạnh lùng cứng rắn của Việt Tranh nhu hòa hơn một chút.
Đây...... chẳng lẽ là sở thích cổ quái của người có tiền? Thích nhìn người ta ăn cơm?
Cố Hiểu Hải âm thầm nói thầm.
Dung Chi cơm no rượu say, nhanh chóng đưa tay sờ bụng.
Có chút no.
Việt Tranh thu cảnh này vào đáy mắt, thấp giọng nói: "Tôi đưa cậu về."
"Cảm ơn Việt tiên sinh." Dung Chi khoát tay: "Nhà tôi cách đây rất gần, tôi đi bộ về là được rồi."
Trong lòng Việt Tranh có chút đáng tiếc.
Nhưng suy nghĩ một chút, tuy rằng Nghiêm Thế Hàn giành trước một bước, nhưng hiện tại người chiếm tiên cơ là anh, không cần phải vội vã như vậy.
Dỗ trẻ con, phải từ từ.
"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận." Việt Tranh ngồi yên không nhúc nhích.
Anh đưa mắt nhìn Dung Chi và Cố Hiểu Hải đi ra khỏi phòng.
Thẳng đến khi bóng lưng kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh mới quay đầu lại.
"Điện thoại di động."
Thư ký Vương Chí vội vàng tiến lên.
Việt Tranh mở tin nhắn của các đối tác, lướt qua một lần.
Quả bom hạng nặng mà Nghiêm Thế Hàn ném xuống gây ra phản ứng dữ dội. Fans của anh ta gần như lật tung trời, vô số dư luận công kích Dung Chi.
Sắc mặt Việt Tranh lạnh lẽo, mặt mày sắc bén, giễu cợt nói: "... Làm chuyện ngu xuẩn."
Bên ngoài Thanh Ngọc Trai.
Cố Hiểu Hải kéo Dung Chi lại, ấp úng nói: "Anh có chút lo lắng sẽ đưa em vào hố lửa. Hợp đồng mới mà Việt Tranh đưa ra quá mức hoàn mỹ......"
Dung Chi sờ sờ cằm.
Ôi chao, làn da của cậu thật bóng loáng.
Dung Chi vội vàng kéo suy nghĩ trở lại, thấp giọng nói: "À, em biết, không có lợi gì."
"Vậy em còn ký?" Vẻ mặt Cố Hiểu Hải phức tạp nói.
Dung Chi hơi rũ mắt xuống, lông mi thật dài chớp chớp, như là đảo qua trái tim người khác.
"Nhưng anh còn phải trả khoản vay mua nhà. À, tháng trước anh đã nói với em." Dung Chi nói.
Trong đầu Cố Hiểu Hải ong lên, nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Thật ra, thật ra cũng không gấp như vậy ...... Cũng không cần như vậy......" Anh ta vào trong giới nhiều năm như vậy, không phải đều đã chịu đựng hết rồi sao?
"Khi nào thì anh mua gương cho em?" Dung Chi hỏi.
"Anh nói sẽ lắp cả một bức tường cho em. Đừng quên."
Cố Hiểu Hải còn chưa kịp thu nước mắt: "......"
Dung Chi lười biếng ngáp một cái: "Buồn ngủ quá."
Cố Hiểu Hải nhìn khuôn mặt như thiên sứ của cậu, buồn bực nói: "Lão tử đưa em về ngủ!"
"Thật hung dữ... " Dung Chi lầm bầm một câu: "Sáng mai em muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa của Lý Ký, còn muốn uống sữa đậu nành ở cửa hàng bên cạnh."
Cố Hiểu Hải muốn hộc máu: "... Biết rồi biết rồi biết rồi!"
Bóng dáng của hai người dần dần chôn vùi trong đêm tối.
Trong căn hộ tầng cao nhất của Nguyên Thành.
Nghiêm Thế Hàn châm điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay nhưng không hút.
Anh ta hỏi người đại diện: "Sắp có cuộc gọi chưa?"
"Sắp có rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bên kia."
"Không, anh đưa di động cho tôi, tôi tự mình gọi."
Người đại diện vội vàng đưa qua.
Nghiêm Thế Hàn gõ từng con số một vào điện thoại, sau đó gọi qua.
Sau khi âm thanh chờ đợi dài đằng đẵng qua đi, đầu dây bên kia bắt máy.
"A lô?"
"Người đại diện của Dung Chi, xin chào. Tôi là Nghiêm Thế Hàn."
Đầu kia.
Cố Hiểu Hải ngã xuống lề đường: "Ngài nói ngài là ai?"
Cố Hiểu Hải cảm thấy ngày hôm nay anh ta không chỉ mù mắt, chỉ sợ ngay cả lỗ tai cũng điếc.