Đầu đề - -
# Nghiêm Thế Hàn công bố có con riêng lưu lạc ở bên ngoài, hiện đã tìm được, lại là cậu ta!#
# Mỹ thiếu niên Dung Chi và ảnh đế truyền kỳ Nghiêm Thế Hàn #
Còn có wechat, QQ đẩy tiêu đề.
Ngay cả APP âm nhạc cũng đẩy mạnh một danh sách ca khúc:
# Bị nam thần làm khiếp sợ đến không thể tự gánh vác? Hãy đến và nghe những bài hát này để xoa dịu trái tim bị tổn thương của bạn#
Dung Chi liếm liếm môi.
Môi của cậu hơi hơi vểnh lên, liếm như vậy lại càng lộ ra mềm mại ẩm ướt, dẫn tới người ta muốn hôn, muốn liếm, muốn cắn.
"Đây rõ ràng là Nghiêm Thế Hàn lên trang nhất." Dung Chi nói.
"Không không không, cậu xem..." Nữ số 5 quá mức khiếp sợ, mồm miệng cũng không rõ ràng: "Nghiêm Thế Hàn nói cậu là con riêng lưu lạc bên ngoài của anh ấy! Mấy tài khoản marketing bát quái đều đang bới móc lai lịch thân thế của cậu, diễn qua phim gì rồi! Cậu nổi tiếng rồi!"
Dung Chi chớp mắt, còn chưa thể hiểu được vì sao một đêm trôi qua, mình lại có thêm một người cha.
Nữ số 5 cũng đã bám lấy đùi cậu một phen: "Dung Chi Dung Chi! Phú quý chớ quên nha!"
"Đang nhìn cái gì? Tôi có thể nhìn một chút không?" Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng.
Dung Chi và nữ số 5 gần như đồng thời quay đầu lại.
Người đàn ông có thân hình cao ngất, đứng ở nơi đó gần như che đi hơn phân nửa ánh mặt trời.
Anh vươn tay về phía Dung Chi.
Xương ngón tay của anh rõ ràng, gầy gò mạnh mẽ.
Truyền lại một cỗ hương vị không thể kháng cự.
Nữ số 5 nhìn chằm chằm vào mặt anh hơi thất thần, bất giác đưa di động ra.
Người đàn ông nhận lấy nhìn thoáng qua, thoáng cái sắc mặt liền trầm xuống.
"Anh ta nhanh thật." Giọng nói của người đàn ông có chút giễu cợt.
Người đàn ông trả lại di động, nữ số 5 ngẩn người, nơm nớp lo sợ cầm về trong tay.
Mặc dù cô ấy không biết người đàn ông này có lai lịch gì, nhưng chỉ nhìn cách ăn mặc của đối phương đã biết là người mà mình không thể đắc tội.
Lúc này người đàn ông nhìn về phía Dung Chi, thấp giọng nói: "Tôi tên là Việt Tranh."
"Ừm." Xuất phát từ có qua có lại, Dung Chi cũng nói: "Tôi tên là Dung Chi."
"Tôi biết." Người đàn ông cười cười, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn bởi vậy mà giãn ra, không còn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi như vừa rồi nữa.
"Ừm."
Trong lòng Dung Chi vẫn còn nhớ thương cơm trưa chưa ăn xong, không hề có ham muốn trò chuyện với Việt Tranh.
Không khí xấu hổ lại ngưng trệ lan tràn giữa hai người.
Nữ số 5 đỡ lấy ghế, suy nghĩ xem có nên chạy đi trước hay không?
Hơn nữa, Việt Tranh?
Sao cái tên này lại nghe quen tai như vậy?
Nữ số 5 mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Cố Hiểu Hải chạy một đường vào đoàn làm phim, thở hồng hộc: "Nhanh, nhanh, chúng ta, chúng ta về công ty..."
"Cảnh quay cuối cùng vào buổi chiều, ừm... còn một giờ nữa mới quay." Dung Chi cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
"Không được, không còn kịp rồi, ông chủ mới đã đến rồi!" Cố Hiểu Hải gấp đến độ gãi gãi tóc, mang theo mấy sợi tóc đen rụng xuống, trán có vẻ càng hói.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Còn một cảnh nữa?" Đột nhiên Việt Tranh chen vào hỏi.
"Anh là?" Cố Hiểu Hải quay đầu nhìn anh.
Nhưng căn bản Việt Tranh không bố thí cho anh ta một chút ánh mắt, Việt Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm Dung Chi: "Vậy chờ quay xong rồi đi, kịp." Giọng điệu của anh mang theo sự chắc chắn khác thường.
Cố Hiểu Hải gấp đến độ giậm chân, nhưng rõ ràng người này cao hơn anh ta hơn mười cm, Cố Hiểu Hải bị ép đến không dám phản bác, đành phải kéo Dung Chi qua một bên.
Cố Hiểu Hải: "Vậy quay xong rồi hãy đi, bây giờ nghe anh nói, chờ gặp ông chủ mới, nhớ nói nhiều lời dễ nghe một chút..."
Dung Chi gật đầu.
"Bày tỏ thành ý, nói chỉ cần công ty sắp xếp hoạt động thì đều sẽ không cự tuyệt, chỉ cần có thể kiếm tiền vì công ty, đều sẽ cố gắng tranh thủ."
Dung Chi lại gật đầu.
"Nếu như có cơ hội, có thể ngồi ăn cơm cùng một chỗ với ông chủ, đừng chỉ lo vùi đầu ăn..."
Dung Chi lại gật đầu.
……
Việt Tranh đứng một bên nhìn Dung Chi không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
Đột nhiên tâm tình không còn tệ như vậy nữa.
Ít nhất vật nhỏ này rất phù hợp với kỳ vọng về con trai tương lai của anh - -
Đủ ngoan ngoãn.
"Dung Chi, mau đi trang điểm lại!" Cách đó không xa, nhân viên công tác hô một tiếng.
"Đi thôi." Cố Hiểu Hải vỗ vỗ vai Dung Chi.
Dung Chi nhỏ giọng nói: "Buổi trưa chưa ăn no."
Cố Hiểu Hải: "......"
Dung Chi lại nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn bánh kem vuông."
Cố Hiểu Hải: "......"
Dung Chi chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ vô tội: "Em sợ buổi tối mình ăn cơm với ông chủ mới, sẽ ăn rất nhiều."
Cố Hiểu Hải: "... Được được được tổ tông, em chờ đi, hiện tại anh đi mua cho em, quay xong ăn được không?"
"Ừm." Lúc này Dung Chi mới nở nụ cười.
Nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Cố Hiểu Hải nhất thời không dám nóng nảy, chờ Dung Chi đi theo nhân viên, anh ta lập tức xoay người, vừa lấy điện thoại di động ra tìm kiếm cửa tiệm bán bánh kem vuông gần đây.
Người đàn ông xa lạ kia lại đi tới trước mặt anh ta, hỏi: "Cậu ấy bảo cậu mua cái gì?"
Cố Hiểu Hải ngẩn người, đối diện với đôi mắt ngăm đen của người đàn ông, bất giác nói: "Bánh kem vuông."
Lúc này người đàn ông xoay người, gọi thư ký tới trước mặt: "Đi mua một phần bánh kem vuông."
Thư ký bối rối: "Gần đây không có..."
Người đàn ông nhìn anh ta, không nói gì.
Thư ký lập tức sửa lại: "Tôi chạy xa một chút tìm xem, nhất định có bán."
"Ừm, đi đi."
Cố Hiểu Hải còn chưa thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta âm thầm kéo cái ghế ngồi xuống, nhịn không được cẩn thận đánh giá người đàn ông này.
Khí chất bất phàm, ăn mặc không tầm thường.
Mang theo thư ký bên mình, rất giàu có.
Tim Cố Hiểu Hải nhất thời như sấm, chẳng lẽ, chẳng lẽ là nhà giàu mới nổi nào đó nhìn trúng Dung Chi?
Vừa nghĩ như vậy, nhất thời càng không thể cứu vãn. Tiếp theo hơn một giờ, trên mông Cố Hiểu Hải giống như bị châm cứu, đứng ngồi không yên.
Đầu kia Dung Chi nhanh chóng trang điểm lại.
Trong đoàn làm phim đã có người nhìn cậu lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Dung Chi một mực làm bộ như không nhìn thấy.
Lúc này đạo diễn đang giảng kịch bản với nữ chính ở đầu kia.
Chờ Dung Chi đi qua, đạo diễn lập tức hô quay phim.
Đây là lần duy nhất Dung Chi và nữ chính cùng một cảnh.
Nữ chính mặc một thân trang phục nữ sinh dân quốc, chờ hô bắt đầu, cô ấy liền ôm lấy Dung Chi, khàn cả giọng rống: "Mấy người còn muốn giết bao nhiêu người!"
Đúng vậy, bọn họ quay một bộ phim kháng chiến.
Diễn viên mặc trang phục của giặc, bộ mặt dữ tợn giơ súng lên.
Nữ chính ôm Dung Chi lui về phía sau.
"Pằng pằng pằng" tiếng súng vang thành một mảnh.
Đạn lạc bay tới, bắn trúng Dung Chi.
Dung Chi cực kỳ phối hợp cắn rách túi máu trong miệng, hộc máu ra ngoài.
Túi máu cất giấu trên bụng cũng rách, bắt đầu chảy máu ra ngoài.
……
Rất nhanh, Dung Chi đã chết dưới ống kính.
Toàn bộ quá trình không quá hai phút.
Đạo diễn rất hài lòng với chuyện này.
Dung Chi đóng máy.
Nhưng ngoại trừ nữ số 5 ra nghênh đón nói tiếng chúc mừng, không còn ai chú ý tới cậu nữa.
Mặc dù cậu vừa mới lên trang nhất, nhưng ở trong đoàn làm phim này, cậu vẫn chỉ là nam số 10.
Cố Hiểu Hải vội vàng đứng dậy đưa cho cậu một chai nước khoáng, rửa sạch siro trong miệng.
Nhân viên công tác đưa cho cậu một bao lì xì nhỏ, tiễn đi xui xẻo của vai người chết.
Dung Chi mở ra nhìn một cái.
Sáu đồng sáu mao, cực kỳ may mắn!
Dung Chi hài lòng nheo mắt lại, hỏi: "Bánh kem vuông đâu?"
Cả người Cố Hiểu Hải đổ mồ hôi: "Anh không mua, nhưng..." Cố Hiểu Hải vội xoay người nhìn người đàn ông kia. Người đàn ông vẫn còn ở đó.
Anh ăn mặc khéo léo, thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó có loại cảm giác áp bách khó hiểu.
Nhưng không biết từ lúc nào, trong tay anh cầm một hộp bánh ngọt cực kỳ tinh xảo.
Vừa vặn đựng một miếng bánh kem nhỏ.
"Tôi mua rồi." Việt Tranh bước lên trước.
Anh vừa đưa bánh ngọt ra, vừa quan sát bộ dáng hiện tại của Dung Chi.
Cậu mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, rõ ràng kiểu dáng đặc biệt lão thành, mặc ở trên người cậu lại có loại cảm giác ngây ngô khó hiểu.
Giống như một cây thông xanh.
Thật sự cực kỳ phù hợp với hình tượng học sinh trẻ tuổi thời đại đó.
Dù cho giờ phút này nhìn qua bộ dáng của cậu có chút chật vật.
Môi nhiễm siro.
Trên chóp mũi cũng vậy.
Còn cả cằm nữa.
Nhìn qua có chút khiến người ta đau lòng.
Thư ký tinh mắt, vội vàng lấy túi khăn ướt ra.
Việt Tranh rút một tờ đưa qua: "Lau trước rồi ăn." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Dung Chi nhận giấy, lại không nhận bánh ngọt: "Tôi không mang tiền."
Người đàn ông này rất kỳ quái, ngoại trừ giới thiệu tên của mình ra, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cậu, lại mua bánh ngọt cho cậu.
Dung Chi không dám ăn.
Cậu không ngu xuẩn, biết trong giới giải trí có rất nhiều thứ, không phải có thể vô duyên vô cớ lấy được.
Vậy cậu phải moi tim móc gan, bán đi tất cả những gì có thể bán đi để đổi.
Việt Tranh lại cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng tham ăn như vậy, nhưng lúc này vẫn nhớ không được ăn đồ người lạ cho.
Anh giơ tay rút bao lì xì trong tay Dung Chi, còn chưa kịp ủ ấm: "Cái này cho tôi, bánh ngọt thuộc về cậu."
Dung Chi: "......"
Thiệt thòi thiệt thòi.
Để Cố Hiểu Hải đi mua, cậu không cần bỏ ra một xu nào, bây giờ lại phải bỏ ra sáu đồng sáu.
Dung Chi nhận lấy bánh ngọt.
Cố Hiểu Hải vội túm lấy cậu bỏ chạy: "Trước đừng nói nữa, đi nhanh đi, không biết hiện tại có bao nhiêu người đã gặp mặt ông chủ lớn rồi..."
Dung Chi nắm chặt bánh ngọt, đi lên chiếc Jetta của Cố Hiểu Hải.
Việt Tranh nhìn bóng lưng hai người đi xa, trầm giọng nói: "Thật khó lấy lòng."
Thư ký ở một bên nói: "Từ nhỏ thiếu gia chưa từng trải qua tình thân, khẳng định nhất thời không thích ứng được với việc ngài đối xử tốt với cậu ấy như vậy."
Việt Tranh mím môi dưới, lại hỏi: "Cậu ấy diễn vai nam số mấy trong bộ phim này?"
Thư ký có chút xấu hổ: "... Mười."
Việt Tranh lại nở nụ cười: "Cũng không tệ, tuổi còn nhỏ, có thành tựu này đã là không tệ rồi."
Thư ký giật mình, vội nói: "Đúng đúng đúng! Thiếu gia còn nhỏ tuổi, như vậy đã tốt lắm rồi!"
Việt Tranh lại cười nói: "Hơn nữa sau này còn có nhiều vai nam chính để cậu ấy diễn."
Thư ký lại giật mình một cái, đứng thẳng nói: "Ngài nói đúng."
Một mặt lại nhịn không được âm thầm cảm khái. Cái gọi là một bước lên trời ...... Có lẽ chính là vị tiểu thiếu gia Dung Chi này.
"Đi thôi, đừng để cậu ấy chờ tôi." Việt Tranh sải bước đi về hướng bãi đậu xe.
Thư ký lập tức đi theo.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, trong đoàn làm phim mới bùng nổ một làn sóng bát quái.
Thảo luận về mẹ của Dung Chi, có phải là nữ chính tiêu chuẩn năm đó dẫn bóng chạy trong tiểu thuyết tổng tài hay không!
Lại nghị luận có phải Dung Chi là vị Cách Cách trong Hoàn Châu Cách Cách hay không, rất nhanh sẽ lập tức thăng chức......
Trong lúc nhất thời náo nhiệt phi phàm.
Giải trí An Hưởng.
Dung Chi bước vào cửa công ty.
Hôm nay, lễ tân và nhân viên vệ sinh đều rất cần cù.
Sàn nhà có thể soi gương được, vừa cúi đầu là có thể soi thấy bộ dáng hiện tại của Dung Chi.
Cậu đã thay quần áo mới mua ở trên xe.
Chính là chiếc áo sơ mi kiểu Anh đó.
Thật đẹp mắt.
Dung Chi nhìn bóng dáng chiếu trên sàn nhà, trong lòng âm thầm nói.
"Đừng nhìn nữa tổ tông của anh! Hôm nào anh đặt mua gương lớn cho em, em cứ từ từ nhìn!"
"Anh đã nói, không thể đổi ý."
"…"
Dung Chi vui vẻ đi vào thang máy, lên lầu tám.
Có mấy người đại diện ở trong hành lang, phiền não đi tới đi lui. Thấy hai người Dung Chi đi ra từ trong thang máy, lập tức nhướng mí mắt, trào phúng nói: "Không cần tới, ông chủ còn chưa tới. Cho dù ông chủ tới, cũng không tới lượt hai người."
Năm đó khi Dung Chi ký hợp đồng với Cố Hiểu Hải, Cố Hiểu Hải bị ghen ghét một hồi lâu, tất cả mọi người cảm thấy anh ta có một bảo bối như Dung Chi, sẽ lập tức leo lên đỉnh cao của cuộc đời.
Nhưng ai biết, đánh bọt nước xong thì không động đậy nữa.
Tự nhiên bỏ đá xuống giếng, châm chọc khiêu khích, chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan mối hận ghen tị năm đó!
Cố Hiểu Hải đang muốn lên tiếng phản bác, một thang máy khác phía sau "Đinh" một tiếng mở cửa.
Giám đốc của mấy bộ phận giống như chim cút mà đi theo sau một người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo khoác tây trang, chỉ cần nhìn chiều cao cũng có thể mang đến cho người ta áp bách vô hình.
Trong túi áo khoác của anh lộ ra một góc đỏ nhọn.
Dung Chi nhận ra, đó là tiền lì xì của mình.
"Việt Tranh?" Dung Chi nghiêng đầu, gọi tên người đàn ông.
Người đàn ông mỉm cười: "Cậu xem, cậu không đến muộn."
……
Trong đoàn làm phim kháng chiến ở đầu kia.
Một chiếc Lincoln màu đen dừng lại, mà phía sau nó còn có không ít xe đi theo, trắng đen đỏ đều có. Trong cửa sổ xe lộ ra ống kính, đang điên cuồng chụp ảnh chiếc Lincoln phía trước.
Cửa xe Lincoln mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục màu xanh dương, hai chân thon dài đi xuống.
Anh ta tùy ý gọi một cô gái lại: "Xin chào, tôi tìm Dung Chi trong đoàn làm phim."
Cô gái nuốt một ngụm nước miếng: "Nghiêm, ảnh đế Nghiêm, ngài, ngài đến rồi..."
"Dung Chi đâu?: Người đàn ông không có nửa phần mất kiên nhẫn, ngược lại giọng điệu ôn hòa tiếp tục hỏi.
"Vừa...... đi."
"Đến muộn rồi." Người đàn ông nói như thế, rõ ràng sắc mặt không có biến hóa, nhưng đáy mắt lại là một mảnh tối đen không thể hóa giải.
Bên trong tràn đầy không vui.