“Tiểu muội, ngươi nhìn xem! Phía trước chính là mục đích đến đây của chúng ta, mỗi một tòa thành lớn của Chấn Châu đều sẽ có ‘bến cảng’. Vào thời điểm này hàng năm, mọi người sẽ dùng thuyền bay ở bến cảng để đến Đô Thành dự thi. Vì để điều tra vụ mất tích của các thí sinh, lần này A Trần cũng muốn cải trang thành thí sinh để trà trộn vào trong số họ!”
Nhiếp Chiêu: “... Chờ một chút, bày mưu bàn kế lớn tiếng như thế này không có vấn đề gì hả? Người qua đường không nghe thấy được sao?”
Mộ Tuyết Trần: “Không sao đâu.”
Samoyed: “Đối với những người qua đường mà nói, âm thanh mà chúng ta phát ra đều là ‘Gâu gâu gâu’ hoặc ‘Áu áu áu’ mà thôi.”
Nhiếp Chiêu: “... Vậy thì được rồi.”
Mặc dù cái thiết lập này nghe hơi hư cấu nhưng có vẻ vẫn rất khoa học.
Lần này đám người Nhiếp Chiêu hạ phàm đã đáp xuống một tòa thành trì ở ven biển của Chấn Châu, nơi này vẫn còn cách Đô Thành một đoạn đường.
“Bến cảng” trong lời của Husky được xây dựng gần biển. Lúc này đang là mùa cao điểm, nhìn thoáng qua thì chỉ thấy mỗi đầu người đen kịt trái ngược với mặt biển sóng gợn lăn tăn phía xa.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nguyên chủ sinh ra ở Tốn Châu, chưa từng rời khỏi quê hương nên không biết gì về phong tục tập quán của các châu khác, cũng chẳng có nguồn kiến thức tích lũy để tham khảo. Nhiếp Chiêu miễn cưỡng nắm bắt được mọi chuyện đều là nhờ cả vào sự lắm mồm của Husky trên đường đi và sự chăm chú lắng nghe của bản thân.
Chuyện này nhất định phải bắt đầu nói từ Thần Tinh Điện…
Trong năm điện, Thần Tinh Điện phụ trách công tác nhân sự, nếu đặt ở thời hiện đại thì sẽ tương ứng với “Phòng cán bộ và nhân sự” mà Nhiếp Chiêu biết.
Một trong những chức năng quan trọng của nó là tuyển chọn định kỳ một nhóm tiên quan dự khuyết mới để thay máu cho Tiên giới.
Hoàn cảnh ở mỗi châu có sự khác biệt nên phương thức tuyển chọn cũng vì vậy mà mỗi chỗ sẽ khác nhau.
Ví dụ như Chấn Châu linh khí mỏng manh, cư dân phần lớn là phàm nhân không thể tu luyện, tu sĩ cũng chỉ có lác đác vài người nên không hề có thế gia đại phái mọc lên.
Nếu một phàm nhân muốn được điểm hóa thành tiên thì người đó phải thông qua cái gọi là “Tiên thí”.
“Tiên thí” bao gồm rất nhiều nội dung, từ thiên văn, địa lý đến kinh, sử, tử tập cho tới việc đi cày trong làng, điều binh khiển tướng trên chiến trường, từ tài năng đến nhân cách đạo đức, từ tư tưởng đến thực tiễn đều có hết, không có gì là không thi được. Đây có thể gọi là đỉnh cao của các kỳ thi từ xưa đến nay.
Nhiếp Chiêu vỗ đùi: Cái này ta biết rõ lắm nha!
Ta thích nhất là thi!
Kỳ thi làm ta vui lắm đó!
Đặc biệt là kiểm tra kín!
Chỉ cần tham gia kỳ thi là có thể thành tiên, thế giới này cũng quá thân thiện rồi đó!
Cũng không phải là vô duyên vô cớ mà nàng lại liên tưởng tiên thí với kì thi đại học và kỳ thi quốc gia ở hiện đại, quả thật rằng giữa chúng cũng tồn tại một số điểm tương tự nhau.
Phàm là người Chấn Châu thì chỉ còn cách tham gia kỳ thi toàn quốc mỗi năm một lần này, từ đó trổ hết tài năng mới có thể vào “thư viện Nam Thiên”, cũng chính là cơ sở giáo dục cao nhất ở Chấn Châu.
Các giáo viên của thư viện đều là do các tiên quan từ các điện đảm nhiệm. Sau khi học sinh trải qua từ năm đến bảy năm bồi dưỡng rèn luyện và đạt yêu cầu của kỳ thi lại, họ sẽ được điểm hóa thành tiên, nhậm chức ở Tiên giới.
Hệ thống này được thiết lập bởi thế hệ thần tiên trước đây của Thần Tinh Điện. Trải qua nhiều triều đại, nó đã ăn sâu vào trong gốc rễ đến nỗi cả nữ nhân lẫn hài tử ở phàm trần đều biết.
Ngay cả Thanh Huyền thượng thần cũng không thể lay chuyển được khao khát của tất cả mọi người.
Vì vậy, sau cái chết của thượng thần thế hệ trước, hệ thống tuyển chọn này vẫn tiếp tục cho đến ngày nay. Hàng năm đều có một nhóm tân sinh có thành tích xuất sắc tiến vào thư viện Nam Thiên và trở thành “thần tiên tập sự” trong truyền thuyết.
Tuy nhiên…
Trong một hệ thống hoàn thiện và có trật tự như vậy mà lại có bảy, tám thí sinh lẽ ra phải bắt đầu hành trình với tinh thần hăng hái lại biến mất một cách khó hiểu.
“Những người mất tích đều là những người trẻ tuổi có tài nổi tiếng. Lòng người phàm trần cứ lo lắng không yên, tin tức cũng nhanh chóng truyền đến chỗ của chúng ta.”
Husky giải thích: “Nơi đầu tiên có người mất tích chính là tại thành Thiện Châu này. Từ chỗ này, chúng ta sẽ ngồi thuyền bay mà đi, tìm hiểu suốt dọc đường thì chắc có lẽ sẽ tìm được một ít manh mối.”
Để tiện cho việc điều tra, bọn họ đã dùng phép thuật để thay đổi diện mạo và thay đổi trang phục hết một lượt.
Trong mắt người ngoài, Mộ Tuyết Trần là một công tử gầy gò trông như bị suy thận, còn Nhiếp Chiêu là một thiên kim điêu ngoa, mũi hất lên trời. Nhìn qua một lượt sẽ cảm thấy hai người họ đều không thông minh lắm, trên khuôn mặt như viết hàng chữ “người ngốc nhiều tiền, mau đến đây”.
Ba con chó ngốc kéo xe trượt tuyết thì lắc mình biến thành người hầu của bọn họ. Theo thứ tự là Alaska có thân hình cơ bắp, Samoyed dáng vẻ mỹ miều và chàng trai Husky đầy sức sống.
Nhiếp Chiêu: “...”
Các ngươi thật nghịch ngợm.jpg
“Ngươi…”
Dường như Mộ Tuyết Trần vẫn còn hơi lo lắng, ánh mắt cứ một mực dừng lại ở trên người nàng. Lần đầu tiên, hắn liên tục dặn dò: “Theo sát ta. Đừng để lạc. Đừng gọi tên ta.”
Ba chàng ngốc kéo xe trượt tuyết ở bên cạnh phiên dịch: “Mặc dù chúng ta đã loại bỏ những kẻ theo dõi nhưng ở Chấn Châu vẫn tồn tại một số vương công quý tộc có quen biết với Thần Tinh Điện, có thể sẽ báo tin cho bọn họ.”
“Tiểu muội yên tâm, thuật dịch dung của chúng ta là do Nguyễn tiên quân tự tay truyền dạy, có thể che giấu cả hơi thở. Chỉ cần chúng ta không lỡ miệng nói ra thì sẽ chẳng có ai nhận ra được hết.”
“Vậy thì tốt quá.”
Nhiếp Chiêu mỉm cười nói: “Yên tâm đi, không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Ta là người giỏi diễn nhất đó.”
Cứ thế, hai người và ba chó vừa nói vừa cười (trong đó có một người một chó chẳng nói cũng chẳng cười), nghênh ngang mua vé, dáng vẻ ngả ngớn mà leo lên thuyền bay, hòa vào dòng người hỗn tạp.
Nhiếp Chiêu từng gặp cái gọi là “thuyền bay” này rất nhiều lần trong tiểu thuyết tu tiên, nó giống với du thuyền đặc biệt xa hoa trong thế giới huyền huyễn vậy. Thuyền bay này còn có thể bay lượn trên biển mây, tuy đốt tiền nhưng lại rất có phong cách.
Thành Thiện Châu giàu có một phương nên thuyền bay cũng lộng lẫy vô cùng. Bên trong được pháp thuật mở rộng ra gấp mấy lần khiến nó trở nên rộng rãi, tiện nghi hệt như một cung điện.
Khi bọn họ bước vào khoang thuyền được trang hoàng tinh xảo và đẹp đẽ, có mấy thí sinh đã lục tục tụ tập lại, chụm đầu cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Có người nghiên cứu thảo luận việc học: "Tiểu đệ bất tài, gần đây tiện tay làm một bài văn nho nhỏ, may mà nhờ thành chủ ưu ái khen ngợi, còn cho rằng: ‘Từng chữ như châu như ngọc, văn phong xuất chúng, chắc chắn sẽ được các gia đình quyền quý đua nhau truyền tụng, khiến cho giá giấy ở thành phố Thiện Châu tăng vọt'. Ôi, thật sự là không dám nhận, không dám nhận!"
“Ngươi hỏi tên bài văn này là gì hả? Nói đến đây thì có chút xấu hổ, bài văn này có tên là ‘Một trăm lời hay ý đẹp lấy lòng cấp trên’. Hiện giờ, ta đang viết thêm một bài viết mới, tên của nó là ‘Ba câu nói khiến tiên quân chấm cho ta một trăm điểm’...”
Có người lại chia sẻ về cuộc sống của mình: “Lần trước đến Đô Thành, ta vừa gặp Thế tử Trấn Quốc Công lần đầu đã như quen thân, kết làm bạn bè thân thiết. Thế tử có ý định gả tiểu muội của ngài ấy cho ta nhưng ta lại không vừa ý vị Quận chúa kia nên đành phải từ chối ý tốt ấy.”