Nhiếp Chiêu vừa mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt mình chính là một mảng máu đỏ rực.

“…”

Nàng khựng lại một lúc, sau đó lại nhắm chặt mắt lại.

Trong khoảng thời gian chớp mắt ấy, nàng chỉ cảm thấy con ngươi và phần đầu đều đau nhức nhói, trong lòng đột nhiên cháy rực lên một ngọn lửa không tên, suýt chút nữa là mới sáng sớm đã vui đến mức tăng xông rồi.

Trên thực tế, một tháng trở lại đây huyết áp của nàng chưa từng giảm bao giờ.

Có gì nói đó, cho dù là người có bình tĩnh đến mức nào đi nữa nhưng mỗi ngày mở mắt ra đều thấy mình đang nằm giữa hiện trường án mạng như thế —— Nói chính xác hơn là những nơi có thể nhìn thấy được đều bị màu máu bao trùm, căn phòng được sắp xếp cứ như một hiện trường án mạng vậy —— Thì chắc chắn tâm trạng không thể nào tốt được.

Đặc biệt là Nhiếp Chiêu còn có tính xấu khi mới thức dậy nữa, ngày nào lúc bước chân khỏi giường thì nàng cũng muốn giết một người để bình tĩnh lại.

Hơn nữa đây cũng không phải là một căn phòng bình thường.

Những chữ “song hỷ” màu vàng được dán khắp các khung cửa sổ và mọi nơi trong phòng, hai cây nến long phụng có đôi có cặp trên bàn, chiếc chăn bông được thêu bức tranh uyên ương đang chơi đùa trong nước, tất cả đều đang thể hiện một sự thật là:

—— Đây là một căn phòng tân hôn.

Còn Nhiếp Chiêu lại là người không vừa mắt bất kỳ ai trong cuộc thi kén rể, nếu làm tròn lên thì đã độc thân được ba mươi năm, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với ai nên càng không thể tự nguyện bước vào căn phòng tân hôn đỏ rực như thế này được.

Cho nên nói thẳng ra là ——

Nàng bị giam cầm rồi sao.

Nửa tháng nay nàng luôn bị giam lỏng trong căn phòng tân hôn cay mắt này, không được bước ra khỏi phòng một bước.

“… Haiz.”

Nhiếp Chiêu thở dài: “Chiếc giường này ngủ rất thoải mái, không hổ là đồ mà thần tiên dùng. Nếu như thần tiên chết rồi vậy thì sẽ càng hoàn hảo hơn.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nàng xoay người bước xuống giường, chỉnh trang lại cổ áo, dùng một tay vén mái tóc dài của mình ngồi trước bàn trang điểm.

Đồ trang điểm cũng được sơn một màu đỏ rực, ngọc châu trong đó xếp chồng lên nhau, óng ánh sáng rực, còn có một số ngọc ngà châu báu mà nàng không biết tên. Chỉ tiện tay lấy ra một viên thôi cũng tương đương với một căn biệt thự xa hoa nằm ngay trung tâm thành phố rồi.

Nhưng Nhiếp Chiêu lại không hề động lòng, do ngoại trừ tủ kính trưng bày ra thì nàng đã từng thấy nhiều món đồ trang sức như thế ở một nơi khác nữa, đó chính là danh sách vật phẩm hối lộ của các công viên chức thất thế.

Thấy nhiều rồi đương nhiên cũng không còn lòng tham dung tục này nữa.

Nàng nhìn lên chiếc gương trang điểm kia, nó được điêu khắc tinh xảo, sáng sủa nhẵn bóng, hoàn toàn không kém với gương của hiện đại, có thể soi ra được nét mắt phượng mày ngài, dung mạo như hoa của nàng thiếu nữ đang ngồi trước gương, rõ ràng đây là gương mặt của một mỹ nhân “Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”.

Nhưng chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, độ tuổi mười tám mười chín đang sắc xuân phơi phới, xinh đẹp như hoa nhưng phương hồn đã sớm phiêu dạt đi muôn nơi, không biết đang ở nơi nào.

Nhiếp Chiêu đưa hai tay lên vỗ nhẹ vào gương mặt trắng nõn mịn màng, không có mụn tuổi dậy thì, quầng thâm mắt, áp lực cân nặng của “mình” rồi lại thở dài ngao ngán.

“Tỷ muội à, sao lại phải khổ như vậy chứ…”

Mọi chuyện đều phải kể từ nửa tháng trước.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play