Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 8


2 tháng

trướctiếp

Nói xong, Husky sầu não lắc đầu.

"Nhưng mà bây giờ Nguyễn tiên quân không vướng bụi trần, ánh mắt cao hơn đầu, không dễ dàng gì điểm hóa cho phàm nhân đâu. Đúng rồi, hay là ngươi cùng chúng ta…"

Hắn ta còn chưa kịp nói "cùng với chúng ta" làm cái gì thì đã bị Mộ Tuyết Trần trầm giọng ngắt lời: "Nhiều việc. Phiền phức. Không dẫn theo người không liên quan."

“…”

Nhiếp Chiêu cẩn thận nghiền ngẫm ngữ điệu và biểu cảm của hắn, cân nhắc cẩn thận nói: "Mộ tiên trưởng, có phải ngươi muốn nói, bây giờ chính là khoảng thời gian 'nhiều việc', có thể sẽ gặp phải rất nhiều 'phiền phức', không nên liên lụy đến 'quần chúng không liên quan' như ta phải không?"

"Ôi chao, tiểu muội thật lợi hại! Lại có thể hiểu được những gì A Trần nói!"

Husky ngạc nhiên la lên: "A Trần là một người rất tốt, chỉ là khi nói chuyện lại rút ngắn quá nhiều nên mọi người thường không hiểu được lòng tốt của hắn."

Nhiếp Chiêu cười hai tiếng: "Ha ha ha. Thật ra cũng khó khăn lắm mới hiểu được."

… Là rút ngắn nhiều lắm chưa!

Nếu trước đây nàng không luyện tập nhiều cách mở rộng và điền vào chỗ trống cho câu, đồng thời thân thiết với nhiều người có phản ứng chậm khác nhau, có lẽ nàng không thể giải mã được cách nói giống như ám hiệu này.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Dù thế nào đi chăng nữa, trong lúc nàng gặp chuyện nguy cấp thì Mộ Tuyết Trần đã ra tay tương trợ, có thể thấy được hắn là người có tính cách ngay thẳng, nội tâm nhân hậu.

Một thiếu niên có vẻ đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong, cho dù không giỏi nói chuyện thì cũng có thể mang lại cho người khác ấn tượng tốt.

Nhưng mà, nếu được trang bị thêm tính năng phiên dịch sẽ tốt hơn.

Husky đã chủ động gánh vác trách nhiệm này, trước ánh mắt lạnh lẽo như dao của Mộ Tuyết Trần, dốc hết sức mình vì hắn mà giải thích: "Thật ra, chuyện chẳng có gì khó nói lắm đâu. Sự việc là thế này…"

Từ trong miệng hắn ta, cuối cùng Nhiếp Chiêu cũng biết được chi tiết tình hình của bọn họ.

Kể từ lần đại chiến Tiên Ma trước đó tới nay, Chúc U thượng thần bị thương nặng, Nguyễn Khinh La tiên quân đã tạm thời đảm nhận nhiệm vụ của thượng thần, chấp chưởng sự vụ của Thái Âm Điện.

Một hai năm đầu thì không sao, nhưng qua ba mươi năm, năm mươi năm, có vài thần tiên giải quyết sự vụ qua loa mà Chúc U thượng thần còn chưa tỉnh lại nên tâm tư cũng dần dần nguội lạnh, lòng kính sợ đối với Thái Âm Điện càng ngày càng giảm sút.

Cho đến ngày nay, ngay cả tay sai của Thần Tinh Điện cũng dám chặn xa giá của Thái Âm Điện, điều này chứng tỏ quyền thế như hoa nở trên gấm, có dầu sẽ cháy, đã đến mức không thể nào trở mình được.

Mà Thái Âm Điện cũng không phải là không có kế sách đối phó, nhiều năm qua vẫn âm thầm tích lũy thực lực, chỉ đợi thời cơ thích hợp, sẽ tiễn những con sâu làm rầu nồi canh này đi.

Nhưng mà lúc này, bọn họ nhận được một tin tức, vừa khéo có liên quan tới Thần Tinh Điện.

Vì điều tra rõ chân tướng, cũng vì phải tìm ra bằng chứng Thanh Huyền thượng thần không làm tròn nhiệm vụ, Nguyễn Khinh La đã chỉ định tiên quan Mộ Tuyết Trần, dẫn theo thủ hạ đắc lực của mình là bộ ba con chó ngốc kéo xe trượt tuyết, đến thế gian để tìm hiểu thực hư.

… Nói đến đây, tại sao thủ hạ đắc lực lại là ba đứa ngốc?

Được rồi, điều này không quan trọng.

Điều quan trọng là, bọn họ sẽ đến Chấn Châu, một trong "Bát Hoang", che giấu thân phận, bí mật điều tra vụ mất tích xảy ra tại đây.

……

Rải rác khắp Chấn Châu, vốn là thí sinh đến Đô Thành để tham gia 'tiên thí', gần đây đã xảy ra nhiều vụ mất tích. Đúng rồi, cái gọi là 'tiên thí', là chỉ…"

"… Tiểu muội, ngươi có đang nghe không? Tiểu muội?"

Khi đoàn người đáp xuống đất, lời giải thích của Husky vẫn chưa kết thúc. Nhưng lúc này, Nhiếp Chiêu cũng không có lòng dạ nào nghe kỹ nữa.

“…”

Nàng im lặng đứng ở đầu con phố dài, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.

Trong mắt nàng, khung cảnh đường phố phồn hoa chỉ tồn tại trong sách vở và màn ảnh, giờ giống như những cuộn tranh, trải dài vô tận trên nền đất dưới chân nàng.

Con đường dài lát đá, những ngôi nhà có tường trắng ngói to, nhiều cửa hàng dọc hai bên đường, người bán hàng rong liên tiếp rao hàng và nghệ nhân tạp kỹ biểu diễn hăng say.

Tiếng hò hét, tiếng nói chuyện, tiếng cười và tiếng hát “i a” trong trà lâu nhau vang lên, hàng hóa muôn màu muôn vẻ và những bộ y phục mùa xuân rực rỡ tươi sáng của người qua đường tương phản lẫn nhau.

Mùi rượu, mùi đồ ăn và cả mùi son phấn hòa quyện với hương thơm độc đáo của hoa tươi mùa xuân, lan tỏa trong không khí ấm áp.

Hồng trần khói lửa đập thẳng vào mặt nàng, dang rộng đôi tay vô hình, ôm chặt lấy nàng.

So với Tiên giới không có chút gì hơi thở con người như [Tây Du Ký], từ lúc xuyên qua đến nay, đây chính là quang cảnh mà Nhiếp Chiêu luôn mong muốn được nhìn thấy.

Khoảnh khắc này, nàng tạm cất đi mọi tạp niệm trong đầu, đắm mình trong cảm xúc của mình.

Khi nàng dần hoàn hồn lại, hình như Mộ Tuyết Trần đã đi hết một vòng các quầy hàng, hai tay cầm hộp thức ăn quay lại, bên trái là bánh trứng sữa hấp, bên phải là cơm gà bọc lá sen rồi đưa đến trước mặt Nhiếp Chiêu.

Hắn chỉ vào bánh trứng sữa hấp: "Ngọt."

Sau đó, hắn lại chỉ vào cơm gà: "Mặn."

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chiêu nói: "Cho ngươi. Mới thành tiên rất yếu, sẽ đói."

Nhiếp Chiêu: "…"

Hóa ra khi nhìn thấy nàng đứng nhìn ngã tư chằm chằm, đứa trẻ thành thật này lại để ý đến sắc mặt của nàng, lầm tưởng rằng nàng đang đói nên không nói một lời đã chạy đi mua hai phần ăn mang về cho nàng.

Nhiếp Chiêu không muốn phụ lòng tốt của hắn, đơn giản là đâm lao phải theo lao, cầm lấy hộp thức ăn rồi thản nhiên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn. Điểm tâm này khá nhiều, chúng ta chia ra ăn đi."

Mộ Tuyết Trần khẽ gật đầu, nhìn thấy Husky đang kích động đến gần, lập tức không khách khí mà chặn miệng hắn ta: “Ngươi béo, không thể ăn được nên đưa cho đại ca của ngươi đi.”

Husky: "????"

Nhiếp Chiêu nhịn không được bật cười, chợt nghĩ tới Alaska chưa từng mở miệng nói chuyện, tò mò hỏi: "Thiên Thụ, tại sao ca ca ngươi lại không nói lời nào vậy."

"Đại ca tu luyện 'bế khẩu thiền'."

Husky vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Mộ Tuyết Trần, cả người hắn ta giống như một cái gối ngâm trong nước, đôi tai chó mềm mại rũ xuống: “Hắn nói chuyện nghe không hay lắm nên tự đặt ra quy củ cho mình, trước khi học nói chuyện dễ nghe thì sẽ không tùy tiện mở miệng nói chuyện.”

"Nghe không hay?"

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Alaska, trong lòng thầm nghĩ nhất định là hắn ta bị tật nói lắp: "Thật đáng tiếc."

Mộ Tuyết Trần kiệm lời đã đủ lắm rồi, nếu không có một con chó hay nói thì không biết nàng sẽ vượt qua cuộc hành trình này như thế nào.

Husky không hề biết gì về sứ mệnh mình đang gánh vác, vui vẻ chạy trước dẫn đường cho nàng.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp