“Ngươi hỏi lý do ư? Ôi chao, thiên kim tiểu thư như Quận chúa từ nhỏ đã được nuông chiều, chắc chắn nàng ấy sẽ không thạo việc nhà được đâu. Nàng ấy muốn làm chủ mẫu nhà chúng ta thì chỉ sợ còn thiếu chút nữa…”
Còn có người trao đổi cả kinh nghiệm làm đẹp: “Biểu huynh của ta thực sự đã tốn rất nhiều công sức đi bắt con trai yêu này để làm ta vui đó. Huynh ấy còn cất công đưa một con trai tới, để cho ta nghiền chúng thành phấn để thoa lên mặt nữa. Huynh ấy cho rằng ta chưa thấy qua sự đời, tha thiết những vật ngoài thân như này sao chứ?”
“Nói đến việc này thì cũng phải nói, đây là lần đầu tiên ta biết con trai cũng có thể tạo ra ngọc đấy. Phấn ngọc trai ta thường hay dùng đều được mài từ giao châu to cỡ nắm tay, chúng vừa nhẵn mịn lại còn tỏa ra hương thơm lạ kỳ. Đây mới thật sự là đồ tốt này.”
…
Đã lược bớt đoạn bên dưới.
Nói ngắn gọn là…
Viết lách thì vớ va vớ vẩn, trò chuyện thì ba hoa chích chòe.
Một bên dám khoác lác, một bên dám tin.
Nhiếp Chiêu đứng ở đằng xa, vô tình nghe được thì chỉ cảm thấy như thể mình đã lỡ chân bước vào hội trường thi đấu giải văn học Versailles. Còn phần thưởng chính là một biệt thự trong mơ của Barbie mà nàng dùng ngón chân khẩy ra khỏi mặt đất.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, thấy một thư sinh ăn mặc giản dị đang ngồi trong góc chợp mắt. Ngoại trừ tủ sách cao bằng nửa thân người dưới chân, khu vực xung quanh hắn ta không có lấy một bóng người, chẳng có ai thèm ngó ngàng đến. Tất cả tuyển thủ Versailles đều bịt mũi trốn tránh, chỉ sợ lây dính sự nghèo khó trên người hắn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Sắc mặt Nhiếp Chiêu dịu đi đôi chút, vội vàng giữ lấy Mộ Tuyết Trần: “Sư đệ, chúng ta ngồi ở đây đi.”
Vốn dĩ hai người phải đóng giả làm huynh muội, nhưng Mộ Tuyết Trần quá dịu dàng, Nhiếp Chiêu luôn cảm thấy có chút khó xử nên đã đổi giọng, gọi thành “sư đệ”.
“...”
Dường như Mộ Tuyết Trần không hài lòng với cách xưng hô này cho lắm nhưng cũng không so đo với nàng, dễ tính gật đầu: “Vâng.”
Bọn họ xuyên qua đám người, ngồi xuống cạnh thư sinh nghèo kia, giữ khoảng cách với các bậc thầy văn học Versailles.
Nhiếp Chiêu vừa ngồi xuống thì đã dùng cùi chỏ chọc Husky, nhỏ giọng nói:
“Mấy kiểu dưa vẹo táo nứt, trông chẳng tiềm năng gì lắm. Mấy thí sinh giờ đều như này… Ừm, trông cũng “sáng tạo” phết nhỉ?
“Còn không phải sao!”
Husky vỗ đùi nói: “Chúng ta sàng lọc để chọn tiên quan đều như sóng lớn đãi cát vậy, lựa chọn tới tới lui lui cũng chỉ thấy được có một hai người. Nói đến mới nhớ, Nguyễn tiên quân đã xem qua bài thi năm ngoái, hình như cái vị “Thế tử Trấn Quốc Công” trong miệng đám người kia cũng có mấy phần tài hoa thật đấy…”
Ngay khi một người một chó đang nói đến chuyện này, từ ngoài cửa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, ngay sau đó là một tiếng kinh hô: “Thả ta ra! Đừng đến đây!!”
Nhiếp Chiêu ngẩng đầu, thấy một cô nương trẻ tuổi đang vừa gào ầm lên, vừa hoảng sợ chạy vào trong khoang thuyền.
Bởi vì chạy quá nhanh, nàng ấy vừa bước vào cửa liền vấp ngã, chiếc trâm cài bên tóc mai rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu “leng keng”. Mái tóc đen của nàng ấy xõa tán loạn, ướt đẫm mồ hôi lạnh, trông rất nhếch nhác.
Nàng ấy hốt hoảng lùi lại, âm thanh thảm thiết cầu xin: “Ta không về nhà, ta muốn tới Đô Thành dự thi! Các người bỏ qua cho ta đi mà!”
Theo sau nàng ấy là bảy tám tên hộ vệ cao lớn vạm vỡ mặc đồ đen, tay đè chuôi kiếm, bước từng bước mang đầy tính uy hiếp như không nhận ra người thân của mình. ( truyện trên app tyt )
Bọn hắn đứng yên ở cửa rồi dạt sang hai bên, kính cẩn nhường ra một con đường.
Một tiếng cười “ha ha” khẽ vang lên theo đó, một công tử áo mũ chỉnh tề, cao ráo mảnh mai chậm rãi bước ra từ giữa đám hộ vệ, tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp.
Gã đi qua chỗ nào, hộ vệ áo đen ở chỗ đấy đều khụy một chân xuống đất, đồng thanh hô to: “Cung nghênh đại thiếu gia!!!”
Nhiếp Chiêu: “...”
Cái gì đây là phim ngắn theo kiểu “Long Vương méo miệng”* à?
*Cụm từ này đề cập đến việc quay một video ngắn hài hước, có nội dung dung tục, phản cảm và sử dụng hình ảnh của Long Vương méo miệng để chế giễu. Loại video này thường được đăng tải trên mạng xã hội Trung Quốc và thu hút sự chú ý của nhiều người nhờ tính giải trí và sự hài hước "thô tục".
“Tranh Nhi, đừng gây sự nữa.”
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, vị công này đã nhếch một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười ba phần tà mị, ba phần kiêu căng, bốn phần mỉa mai, hợp lại thành một khuôn mặt cười vô cùng gợi đòn. Giọng nói của gã dịu dàng, vô cùng thân thiết, còn mang theo âm thanh trầm khàn đang thịnh hành ngày nay.
“Ngươi và ta đã đính hôn, đã trở thành người một nhà rồi. Làm sao ngươi có thể ra ngoài mà không có sự đồng ý của ta được chứ? Trở về ta phải nói với bá mẫu một tiếng, bắt ngươi tu tập ‘nữ giới’ đàng hoàng chút mới được, thế mới tránh được việc bôi tro trát trấu vào mặt Chu gia chúng ta.”
“...”
Nhiếp Chiêu bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào gã như chỉ đang liếc thoáng qua. Trong đầu nàng thầm nghĩ, dung mạo tên tiểu tử này tuấn tú như vậy, đáng tiếc hàm lượng “dầu mỡ” lại quá cao. Chỉ cần một nụ cười mà gã tự cho là điên đảo chúng sinh thôi cũng đã đủ để nàng ép ra ba cân dầu ô liu rồi.
So với gã ta, ngay cả Long Vương cũng tính là mắt phượng mày ngài luôn đấy.
Ngược lại, tuy thiếu nữ kia ăn mặc giản dị, không có son phấn, trâm vòng tô điểm nhưng lại có nét duyên dáng mà thanh lịch, tao nhã khiến người ta cảm thấy gần gũi ngay khi vừa gặp lần đầu.
“Đính hôn, đính hôn là ý của cha mẹ ta! Ta không hề đồng ý!”
Vẻ mặt của cô nương ấy lộ ra sự sợ hãi nhưng mồm miệng lại rất rõ ràng, mỗi chữ đều mang theo sự kiên quyết mà nói: “Ta đã nói, ta không muốn thành thân. Năm ngoái, ta thi rớt chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cầu xin các ngươi để cho ta thi lại một lần nữa đi mà! Một năm qua ta học hành khắc khổ bất kể ngày ngày đêm, quên ăn quên ngủ, nhất định có thể…”
Sắc mặt vị công tử kia lạnh băng, lạnh lùng nói: “Lệnh cha mẹ, lời bà mối, nào có cái lý con cái lại xen vào. Hai nhà đã quyết định xong mối hôn sự này từ sớm, ta còn đưa sính lễ hào phóng đến tận cửa, há lại để ngươi tùy ý như thế này được?”
“Hơn nữa, huynh trưởng của ngươi đang làm thư đồng cho Thế tử Trấn Quốc Công, tiền đồ như gấm, đâu cần ngươi đi thi. Ngươi mau chóng theo ta về nhà, học cách quản lý nhà cửa, hiếu kính cha mẹ mới là lẽ phải.”
Nói xong, gã chưa hỏi ý kiến cô nương kia đã quay sang chỗ đám hộ vệ áo đen nói: “Còn đứng ngây người ở đó làm gì vậy? Tuổi Tranh Nhi còn nhỏ mà đã càn quấy, còn không mau mang nàng ấy trở về. Nàng ấy là cô nương chưa xuất giá, sao có thể xuất đầu lộ diện làm mất mặt như thế này được!”
Đám hộ vệ nghe theo lời gã, lập tức tiến tới, đưa tay ra muốn bắt cô nương kia đi.
“...”
“...”
Đối mặt với cảnh tượng giơ đuốc cầm gậy này, những người viết ra những kiệt tác được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dùng phấn giao châu thoa mặt, muốn lấy con gái nhà Trấn Quốc Công vừa rồi bất ngờ hóa đá hết cả. Từng người một cúi thấp đầu không nhúc nhích tí gì, câm như hến. Ngay cả mấy pho tượng còn linh hoạt hơn đám người này.
Có mấy cô nương trẻ tuổi không vừa mắt cảnh này, có ý muốn bước tới lại bị các trưởng lão đi cùng níu lại: “Chớ có ngu muội! Ngươi có biết người đó là ai không? Hắn chính là Chu Thao, cháu trai thành thành chủ Thiện Châu. Nếu đắc tội hắn, cả nhà chúng ta đều sẽ bị liên lụy.”