Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Hắn tạm ngừng một lúc rồi chậm rãi nói thêm: "Ai ai cũng đều cảm thấy thế, vì như vậy cũng gọi là “tốt”. Tuy ta không thích Thần Tinh Điện nhưng ta chưa từng thấy có người muốn rời khỏi nơi đó."

Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần sắc thiếu niên trầm tĩnh, đôi mắt trong veo giống như giọng nói của hắn, có lẽ hắn thật lòng cảm thấy khó hiểu.

Vì vậy nàng nhoẻn miệng cười, thoải mái ngồi đối diện hắn, vén lọn tóc hơi rối bù ra sau tai, sau một đêm hỗn loạn nàng bộc lộ vẻ nhẹ nhàng, thoải mái của mình: "Không có lý do gì cả. Nếu thật sự phải nói, thì là 'ở Thần Tinh Điện, ta thấy không vui'."

Là người, điều quan trọng nhất là được vui vẻ.

Nàng là Nhiếp Chiêu, nàng chỉ muốn làm Nhiếp Chiêu, không muốn làm "thần phi" cái gì cả.

Cái gọi là tình yêu cũng đều là dệt hoa trên gấm, chứ không phải biến nàng thành đồ thêu hoa, để trang trí lên gấm vóc của người khác.

Cho dù ở thời đại nào, điều này sẽ không thay đổi.

“…”

Nhiếp Chiêu quay mặt về phía bình minh đang chiếu những ánh nắng ban mai, ngọn gió tự do vui vẻ ở nhân gian thổi qua, làm tung lên mái tóc dài như mây đang xõa của nàng, giương cao lên như ngọn cờ chiến thắng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhân gian thật là tốt, nàng nghĩ.

"Ừm, bây giờ ta rất vui vẻ."

Nàng vỗ tay, lúm đồng tiền nở ra như một bông hoa: "Tiếp theo, chúng ta nói đến việc tố cáo chuyện của Thanh Huyền thượng thần đi."

"Muốn tố cáo Thanh Huyền thượng thần, cũng không phải không được."

Đối mặt với sự lên án trực tiếp của Nhiếp Chiêu, Husky tiếp quản cuộc trò chuyện, thay Mộ Tuyết Trần tiếp nhận ý kiến: "Nhưng mà, phải…"

Nhiếp Chiêu nửa đùa nửa thật nói: “Phải hối lộ sao?”

Ánh mắt Husky lóe lên: "Phải xếp hàng."

Ý nghĩa của "xếp hàng", đương nhiên là ám chỉ bối cảnh của Thanh Huyền thượng thần không trong sạch, tên hắn sớm đã được đăng ký với Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật rồi.

Nói đến đây, nàng đã không còn mệt mỏi nữa.

Nhiếp Chiêu cố ý chắp tay: "Ta sẵn lòng muốn nghe chi tiết."

Husky đang muốn giải thích cặn kẽ thì Mộ Tuyết Trần đột nhiên nâng lên đôi mắt vốn đã rũ xuống, nhàn nhạt nói: “Thiên Thụ.”

"Ây, được rồi. A Trần cứng nhắc lắm, có lỗi với tiểu muội quá."

Husky thông minh lên tiếng trả lời, quay lại cười toe toét với Nhiếp Chiêu, khoe hàm răng trắng bóng, vẻ mặt giống như một meme "nụ cười quyến rũ".

Nhiếp Chiêu thấy thế cũng không muốn biết chi tiết, quay sang Mộ Tuyết Trần gật đầu: "Mộ tiên trưởng, lần này cảm ơn ngươi đã giúp đỡ. Đại ân đại đức này Nhiếp Chiêu nhất định sẽ nhớ kỹ."

"Không cần."

Mộ Tuyết Trần nói năng rõ ràng, tích chữ như vàng, ngay cả âm cuối cũng không chịu kéo dài thêm.

Sau đó, hắn im lặng một hồi lâu, tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lại lạnh lùng gọi một tiếng: "Thiên Thụ."

Husky: "Hú?"

Mộ Tuyết Trần: "Nói chuyện, cùng với nàng ấy đi."

Husky: "Được thôi."

Nhiếp Chiêu: "…"

Đây là chú chó công cụ đạt điểm mười toàn năng đúng không, I like it.

Cùng có một khuôn mặt chó quỷ dị, nhưng tại sao Husky thời hiện đại lại không có khả năng này?

Nàng thấy Mộ Tuyết Thần không giỏi ăn nói, mọi chuyện đều để con chó nói nên mới tập trung trò chuyện với con chó: "Tên ngươi là Thiên Thụ sao? Chẳng lẽ quê ngươi ở trong rừng rậm?"

 "Không phải."

Husky lắc đầu như trống bỏi: “Tên này được lấy từ một câu thơ ở thế gian: 'Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ'. Đại ca ta tên là 'Đông Phong', nhị ca tên là 'Dạ Phóng', ta gọi là 'Thiên Thụ'."

Samoyed mỉm cười xen vào nói: “Phụ thân chúng ta học đòi văn vẻ, ban đầu muốn đặt tên chúng ta là 'Bão mã điêu xa hương mãn lộ', nhưng tiểu đệ lại không chịu, ghét bỏ tên 'hương mãn lộ' quá nồng mùi son phấn nên chúng ta đã đổi thành tên bây giờ. Đối với ta mà nói, mùi son phấn cũng không có gì là không tốt.”

Husky không đồng ý khịt mũi: “Đó cũng không phải tên của nhị ca, đương nhiên là huynh không quan tâm rồi.”

Samoyed không muốn dây dưa với hắn ta, tiếp tục giải thích với Nhiếp Chiêu: “Ngày xưa khi chúng ta sống ở phàm trần, tuổi trẻ lỗ mãng nên đã làm một số chuyện ngu ngốc. Sau nhờ Chúc U thượng thần chiếu cố, dẫn dắt chúng ta lên Tiên giới, làm một số công việc tay chân nên cũng xem như là có nghề nghiệp đứng đắn.

… Chúc U thượng thần

Nhiếp Chiêu đã nghe cái tên này từ Úc Tú.

Nghe nói vị thượng thần này là người đứng đầu trước đây của Thái Âm Điện, vừa tài giỏi lại vừa hiểu biết, được mọi người kính trọng, nhưng trong lần đại chiến Tiên Ma gần nhất đã bị trọng thương, đến nay vẫn đang hôn mê.

Từ đó về sau, Thái Âm Điện không có thượng thần tọa trấn, mặc dù vẫn có quyền giám sát chúng tiên, nhưng thế hệ Thiên Đế này lại hiền lành trọng tình cảm, thiếu dũng khí quyết đoán. Vì vậy, sau khi cân nhắc trái phải, hắn ta thường đưa ra những quyết định có lợi cho các điện khác.

Nói một cách đơn giản, chính là một quân chủ ba phải.

Không khó để trông cậy ông ta đưa ra hình phạt nhỏ, nếu muốn lay chuyển căn cơ của Ngũ Diệu thượng thần thì e rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Nguyên nhân là bởi vì Úc Tú nói “uổng phí nhiều công sức”, chứ không phải là “không thể”, Nhiếp Chiêu mới có thể hạ quyết tâm, đặt lợi ích của mình lên người của Thái Âm Điện.

Bây giờ xem ra, có vẻ như nàng đã thắng cược.

Đối mặt với tiếng tăm quyền hành, dáng vẻ kiêu căng kia của Thần Tinh Điện, Thái Âm Điện cũng chính trực như nàng, dám giận dám nói, ngay cả một con Husky cũng có thể phân biệt được đúng sai.

Xem thái độ của Mộ Tuyết Trần, dường như bọn họ còn nắm giữ những manh mối khác, chỉ còn một bước nữa là có thể ban hành lệnh bắt giữ.

Nếu có thể xử phạt nhiều tội cùng một lúc, chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn so với một tội “cường bắt dân nữ” nhiều lắm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhiếp Chiêu thầm nghĩ thật nhanh, quyết định nhúng tay vào, góp một viên gạch làm Thanh Huyền thượng thần rớt đài, tốt nhất là nhanh chóng bị đuổi khỏi chức vụ, chuyển giao cho cơ quan tư pháp xử lý.

… Tiễn tổng tài bá đạo vào tù, thật ngầu!

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chiêu cảm thấy rất vui vẻ, nhìn ba đứa ngốc kéo xe trượt tuyết nở nụ cười thân thiết và nhiệt tình: “Nói như thế thì chúng ta có thể coi như là đồng tu rồi.”

Nàng dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói thêm: “Nhưng mà, ta là được Thanh Huyền thượng thần điểm hóa, căn cơ chưa vững chắc nên không tiện ở lâu. Đợi sau khi giải quyết hắn ta xong, ta sẽ từ bỏ tiên tịch, trở lại thế gian tu luyện, tranh thủ đường đường chính chính bước đến Thiên Môn một lần nữa.

Nói không chừng khi nàng phi thăng lên lần nữa, nàng có thể thuận tiện xuyên về nhà.

Có lẽ cảm động trước khí thế dũng cảm "coi cuộc sống bất tử như rác rưởi" của nàng, Husky đã chủ động đề nghị: "Không cần phải phiền phức như vậy. Nguyễn tiên quân tạm thời tiếp quản quyền thượng thần ở Thái Âm Điện, chúng ta luôn thiếu nhân lực, chỉ cần nàng ấy gật đầu thì ngươi có thể ở lại Tiên giới.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp