Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

… Không đúng, quả thật rất là kỳ quái!!!

Thần tiên mà dùng ba con chó ngốc kéo xe trượt tuyết, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái!!!

Husky còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Samoyed ở bên cạnh đã ngắt lời hắn ta, lần này là một âm thanh nhẹ nhàng và êm tai: "Cẩn thận. Bọn họ sắp đuổi kịp rồi."

Nhiếp Chiêu nghe thấy thì quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người Thần Tinh Điện đang theo sát phía sau. Mấy người đi đầu vung binh khí, hổn hển hét lớn, yêu cầu Thái Âm Điện dừng xe, giao "thần phi" của bọn họ ra.

Lòng nàng trùng xuống, đang định vì bản thân mình giải thích thêm vài câu thì thiếu niên mặc hắc y - Mộ Tuyết Trần đã nghiêng người về phía trước, một tay tháo bội đao khỏi thắt lưng, tay cầm vỏ đao, đột nhiên đưa đến trước mặt Nhiếp Chiêu.

"…"

Thiếu niên nhíu mày, môi mỏng mấp máy, nói câu đầu tiên với Nhiếp Chiêu kể từ khi gặp mặt: “Giữ cho chắc".

"Nắm cái gì…Hả?!"

Nhiếp Chiêu vừa định lên tiếng trả lời, thì cảm giác được xa giá đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt từ xe đạp biến thành tàu lượn siêu tốc, như chó hoang thoát xích chạy điên cuồng, bỏ xa những kẻ truy đuổi phía sau.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

May là nàng kịp cầm lấy vỏ đao, nếu không thì không chỉ bỏ xa những kẻ truy đuổi ở ở phía sau, rất có thể nàng cũng sẽ bị bỏ lại.

Nhiếp Chiêu: "?"

… Đây có phải là thực lực của ba đứa ngốc kéo xe trượt tuyết hay không???

Mà lời nhắc nhở của Mộc Tuyết Trần, mãi đến bây giờ mới chậm rãi nói ra: “Nắm chặt đao của ta.” Sau đó, hắn dừng lại vài giây: "Xe chạy nhanh sẽ ngã.”

Nhiếp Chiêu: "... Cảm ơn."

​Dù sao thì cũng tốt hơn nếu ngươi không nói chuyện ngắt quãng!

Thứ cho ta nói thẳng, hệ thống ngôn ngữ của ngươi, chẳng phải được kết nối với mạng 2G sao?

Cùng lúc đó, một quả cầu lửa đi sát qua xa giá, Husky hét lên "húuuuu" một tiếng: "A Trần, bọn họ đang dùng pháp thuật!"

"Khinh người quá đáng."

Giọng điệu Samoyed trầm thấp, ẩn chứa tức giận: "Chúc U thượng thần bị thương nặng, nhưng Thái Âm Điện còn có Nguyễn tiên quân, bọn họ thật sự nghĩ mình có chút năng lực thì muốn làm gì thì làm sao?"

Husky cao giọng: "Bọn họ là tiểu nhân đắc chí, ỷ có Đế quân dung túng, muốn làm gì thì làm! Cho nên chúng ta phải tìm ra bằng chứng phạm tội, đưa bọn họ ra trước công lý… Húuuu!"

Sắc mặt Mộ Tuyết Trần lạnh lùng, đang định cầm đao đứng dậy, lần này là Nhiếp Chiêu giành trước, không chút do dự mở cửa xe ra, để lại cho hắn ta một bóng dáng cao gầy.

"Việc này là do ta nên ta phải giải quyết hậu quả cho tốt. Tiên trưởng yên tâm, ta sẽ đi nhanh về nhanh."

"Chậm đã. Ngươi…"

Trong nháy mắt dường như Mộ Tuyết Trần nghĩ tới điều gì đó, lời nói đột ngột dừng lại.

Husky thay mặt hắn hỏi: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Tiểu muội, trước đó phía Thần Tinh Điện truyền đến một tiếng nổ lớn, là ngươi làm phải không? Làm sao ngươi trốn ra được vậy?"

"…"

Lần này, Nhiếp Chiêu đáp lại hắn ta một nụ cười tiêu sái của người "bất khả chiến bại".

Theo như lời Úc Tú đã nói, mặc dù tốc độ tu luyện tiên thuật của nàng tiến triển rất nhanh nhưng rốt cuộc nàng vẫn chỉ là tiên thị nhỏ bé vừa mới được điểm hóa, linh lực còn thấp, không thể chịu nổi một kích của thần tiên khác.

May mắn là, trong tay nàng vừa vặn có "sạc dự phòng”.

Nhiếp Chiêu đứng đối diện với những kẻ truy đuổi, tay đút vào túi nhỏ ở thắt lưng, lấy ra hai viên minh châu sáng chói, tùy ý cầm giữa các ngón tay, giống như đang thưởng thức hai viên bi thủy tinh không đáng một đồng vậy.

Nếu Úc Tú ở đây sẽ phát hiện ra, hai viên minh châu này, rõ ràng là lấy từ chiếc trâm cài trân châu mà Thanh Huyền thượng thần đã ban cho nàng.

"Đợi một chút, chẳng lẽ ngươi…"

Cơ thể Husky run rẩy, khuôn mặt chó hiện lên nỗi khiếp sợ, đuôi dựng thẳng lên như bị giật điện: “Tiểu muội, ngươi có biết giá trị của linh thạch này bao nhiêu không? Chỉ cần ngươi mang chúng về phàm trần là có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm, sống tiêu diêu khoái lạc như thần tiên đó."

Ta biết chứ, Nhiếp Chiêu nghĩ.

Không phải ở trung tâm thành Ma Đô có một căn nhà như vậy sao?

Nhưng thật đáng tiếc, ngốc × cái gì đó,  chỉ có thể sử dụng trên người chính ngốc × cái đó nên nàng mới không hoảng sợ.

Nói đến đây, nàng còn phải cảm ơn Thanh Huyền thượng thần.

Rốt cuộc, "phất tay một cái cho nổ tung căn nhà" rất sảng khoái... Xin lỗi, chuyện sảng khoái như vậy, trước khi xuyên qua nàng cũng chưa có cơ hội làm.

Vì vậy, nàng phải nắm bắt cơ hội này…

"Đi. Hãy nổ tung đi, để bọn họ cảm nhận được thế nào là chín bảy phần nào."

Những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ cử động.

Sau đó, minh châu mà nàng coi như “sạc dự phòng” lập tức bùng cháy ngọn lửa trên đầu ngón tay, biến thành một ngôi sao băng có đuôi dài, nổ tung phía trên đám người, nở rộ thành một màn pháo hoa long trọng tràn ngập bầu không khí lễ hội.

"Ai ôi...!!"

Những kẻ truy đuổi không kịp đề phòng, cả người bị bao phủ bởi những đốm lửa bắn ra.

Có người bị cháy đen cả khuôn mặt, có người bị đốt trụi cả râu tóc, trong nháy mắt đầu bị đốt thành một quả cầu lửa, cả người trở thành một ngọn đuốc rực cháy giống như đang vui vẻ tiễn Nhiếp Chiêu đi xa.

"Cái gì, chuyện gì xảy ra vậy? Đây là loại pháp thuật gì vậy!"

"Là linh thạch! Nàng ta làm nổ linh thạch!!"

“Có thể sử dụng linh thạch làm nhiên liệu, đây là việc mà người có thể làm sao?!”

"Tránh ra! Viên thứ hai đang tới... Ôi!!"

……

Không thể không nói, ánh sáng của đồng tiền quả thật rất chói lọi.

Với năng lực dọn đường mạnh mẽ này, ba đứa ngốc kéo xe trượt tuyết đã đột phá vòng vây, xuyên qua biển sao và tầng mây rộng lớn, cáo biệt người ở Tiên giới và đưa Nhiếp Chiêu đến Nhân gian mà nàng luôn chờ đợi.

Dưới Nhân gian đang là bình minh, mặt trời vừa nhô lên ở phía chân trời phương đông, phóng ra ngàn vạn hào quang sáng rực, phủ lên vạn vật thế gian một lớp tia sáng kỳ dị.

Mây ngũ sắc phủ khắp bầu trời trông đẹp như lửa, âm thầm bùng cháy trên nền trời màu xanh.

Từ khi xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Chiêu cảm thấy ấm áp như vậy, đột nhiên có cảm giác như mình đã sống sót sau tai nạn.

Cho đến lúc này, mới được tính là nàng đã thật sự trốn thoát khỏi lồng giam.

"…Vì sao?"

Giọng nói của Mộ Tuyết Trần vang lên từ phía sau nàng.

Dường như hắn không quen nói chuyện với người khác, từng câu từng chữ rất ra chậm rãi, giọng thiếu niên thời kỳ vỡ giọng đặc biệt trong trẻo và rõ ràng, giống như làn gió nhẹ lướt qua rừng cây, leng keng như gõ vào ngọc.

"Tại sao phải rời đi? Ở Thần Tinh Điện, ngươi sẽ có cuộc sống tốt." ( truyện đăng trên app TᎽT )


 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp