Đó là một tòa thành cao lớn đến nỗi không thể tưởng tượng được, tấm hoành phi được sơn mạ vàng treo trên cửa, viết ba chữ "Bắc Thiên Môn", ngự ở trên cao quan sát người đến bên dưới.
Chính là nơi đây, Nhiếp Chiêu nghĩ.
Theo cách nói của Úc Tú, trong đêm nay, xa giá của Thái Âm Điện sẽ đi ngang qua nơi này, thông qua Bắc Thiên Môn đến phàm trần để điều tra một sự việc kỳ lạ.
Trên trời có Ngũ Diệu, dưới đất có Bát Hoang, chúng được đặt tên theo một vòng Bát Quái. Ngoại trừ "Khảm Châu" và "Cấn Châu" bị Ma tộc chiếm cứ thì sáu châu còn lại đều chịu sự quản lý của Tiên giới.
Đặc quyền lớn nhất của Thái Âm Điện là có thể đi đến bất kỳ châu nào, để điều tra xem các vị thần tiên có hoàn thành nhiệm vụ, công bằng vô tư hay không. Dù bọn họ ở địa bàn của ai thì Ngũ Diệu thượng thần cũng không được phép can thiệp.
Nhiếp Chiêu biết, đây là cơ hội duy nhất để nàng có thể bình an vô sự trốn thoát.
Nếu lời Úc Tú nói là sự thật thì với chuyện xảy ra với nàng, Thái Âm Điện nhất định sẽ không bỏ qua.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi một lúc, không nhìn thấy xa giá trang nghiêm như trong trí tưởng tượng mà nghe thấy tiếng nhạc chuông thanh thúy "đing tang tang", "đing tang tang", từ xa đến gần giống như dòng suối trong vắt đang chảy róc rách từ trên đỉnh núi xuống.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhiếp Chiêu nghe tiếng thì nhìn quanh, từ xa đã thấy một chiếc xe nhỏ từ xa xa đang tiến tới, thùng xe khá thấp, không điểm châu nạm ngọc khiến người ta có cảm giác giống như một khối đậu hủ vuông vức.
So với nghi thức khi đi ra ngoài của Thanh Huyền thượng thần thì quá mộc mạc và đơn giản, cũng giống như người hiện đại đạp xe đi làm.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chiêu cảm thấy yên tâm rồi.
Tuy nhiên, còn quá sớm để nàng cảm thấy yên tâm. Bởi vì khi nàng vừa chuẩn bị bước tới, phía sau có một giọng nói rất lớn ồn ào truyền đến:
"Qua bên kia nhìn xem!"
"Trước khi thượng thần trở lại, chúng ta nhất định phải tìm được thần phi! Lỡ như nàng ta chạy đến điện khác thì sẽ làm Thần Tinh Điện mất mặt!"
"Haiz, Nhiếp tiểu thư này đúng là không biết phân biệt tốt xấu. Thượng thần đối với nàng ta tốt như thế, sao nàng ta còn dám kiêu ngạo chứ…"
"Chờ một chút, nhìn xem! Hình như bên kia có người!"
… Đuổi kịp rồi?
Xem ra những kẻ vô dụng suốt ngày ăn không ngồi rồi này cũng chưa tiêu phí hết mọi bản lĩnh của mình, không đến nỗi không đuổi kịp người mới đến như nàng.
Nhiếp Chiêu cảm khái rồi dứt khoát đưa ra quyết định, chẳng cần quay qua thăm hỏi hàn huyên mà tính toán tới lúc xa giá chạy ngang thì thả người nhảy xuống, tập trung toàn bộ linh lực bảo vệ diện mạo, bay thẳng vào cửa sổ có treo rèm trúc.
"...?!"
Có một bóng người gầy gò ngồi trong xe, đang nhắm mắt dưỡng thần thì thình thình mở mắt nhìn lên, chợt thấy một cái đầu thò vào từ ngoài cửa sổ nên không khỏi hốt hoảng”
"Ai…"
"Chào buổi tối, làm phiền rồi!"
Một tay Nhiếp Chiêu đỡ vách xe, tựa không có xương mà trườn vào, khi rơi xuống nền xe thì chắp hướng về phía người ngồi trong xe, điều chỉnh giọng nói, bắt đầu đọc bài phát biểu rõ ràng rành mạch: "Ta tên Nhiếp Chiêu, vốn là phàm nhân ở Tốn Châu. Ta bị Thanh Huyền thượng thần độ tình kiếp liên lụy, nước mất nhà tan, gia tộc bị diệt, không có ai để dựa vào, hạnh phúc cả đời trong chốc lát đã bị hủy hoại."
“Ta quyết tâm chặt đứt tình tơ tình, ai ngờ Thần Tinh Điện lại ngang ngược vô lý, đến bắt cóc ta, thi pháp giam lỏng, buộc ta phải thành hôn với Thanh Huyền thượng thần. Bây giờ ta vất vả lắm mới có thể trốn thoát, đang trốn tránh truy đuổi, khẩn cầu tiên trưởng chủ trì công đạo, bảo vệ một con đường sống cho ta.” ( truyện trên app tyt )
Nói xong, nàng bình tĩnh ngẩng đầu lên, cùng với người trong xe bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi giật mình.
Không ngờ người này trẻ tuổi đến vậy, trông như một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, đeo một trường đao trên thắt lưng, mái tóc đen được buộc đuôi ngựa trông nhẹ nhàng khoan khoái, gần như hòa làm một thể với bộ hắc y mặc trên người. Toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ sợi dây mỏng màu đỏ quấn quanh cổ thì không có bất kỳ trang sức nào khác.
Thiếu niên có khí chất xuất trần, mái tóc đen mềm mại, mặc bộ y phục đen tuyền nhưng không làm hắn trông âm trầm, ngược lại trở thành màu nền tốt nhất, càng thêm nổi bật, như tuyết vừa mới rơi trên núi, như đóa hoa lan sâu trong hang tối vừa nở, ứng với câu tục ngữ “nam tử thanh tú thì cả người thanh tú”.
Nhiếp Chiêu mở to mắt nhìn một lúc, sau đó phục hồi tinh thần lại, nói tiếp: "Vị tiên trưởng này, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?"
"…"
Thiếu niên im lặng không nói, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, bầu không khí trong xe nhất thời bị đông cứng.
Đúng lúc này, giọng nói tươi sáng vui vẻ của nam tử khác đột nhiên vang lên, dứt khoát và lưu loát phá vỡ sự im lặng: "Hắn tên là Mộ Tuyết Trần, chúng ta đều gọi hắn là A Trần!"
Vẻ mặt thiếu niên thay đổi, đang định mở miệng thì giọng nói của nam tử kia lại tiếp tục: “Tiểu muội yên tâm đi, A Trần không đuổi ngươi xuống xe đâu, đó là vì hắn có ý dẫn theo ngươi. Hắn không giỏi nói chuyện, khi nhìn thấy nữ tử sẽ ngại ngùng, ngươi cũng đừng trách hắn, chúng ta nói chuyện phiếm với ngươi đỡ buồn vậy.”
Đột nhiên, Nhiếp Chiêu bị người ta gọi là "tiểu muội", có cảm giác vừa thân thiết vừa buồn cười, không nhịn được cười thành tiếng. Nhưng nàng nhìn xung quanh, trong xe không có bóng dáng người thứ ba nên không biết âm thanh đó đến từ đâu.
Nàng không kìm được sự hiếu kỳ, cẩn thận vén rèm trúc ra, dựa sát vào cửa sổ, cẩn thận quan sát toàn bộ xa giá.
Lúc này, nàng mới phát hiện, linh thú kéo xe phía trước, không phải là ngựa chạy ngàn dặm, cũng không phải rồng, phượng hay kỳ lân quý giá, mà là…
Ba con chó kéo xe trượt tuyết.
“…”
Nói chính xác, đó là ba linh thú kéo xe trượt tuyết có hình dáng giống như chó.
Một con là Alaska cao lớn khỏe mạnh, một con là giống Samoyed với bộ lông xù trắng như tuyết, còn con kia có thân hình mảnh khảnh thon dài như sói xám, nhưng cái đuôi lại lắc qua lắc lại như đóa hoa cúc.
Khi Nhiếp Chiêu chăm chú nhìn, linh thú vừa ngoái đầu lại nhìn nàng mỉm cười, miệng chó giật giật, trợn to mắt khiến người ta có cảm giác như đã nhìn thấy ma quỷ.
… Dù nhìn thế nào đi nữa, thì đây cũng là một con Husky! ! !
Bây giờ ngay cả Nhiếp Chiêu cũng phải kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy trên mặt Husky nở nụ cười quỷ dị, miệng chó khép mở, nói tiếng người một cách tự nhiên và lưu loát: "Xin chào, tiểu muội. Gần trăm năm nay ta chưa từng thấy ai dám đối đầu với Thần Tinh Điện."
Nhiếp Chiêu: “…”
Không sao cả, không phải là một vấn đề lớn.
Chỉ là Husky đang nói chuyện thôi.
Suy cho cùng đây cũng là thế giới huyền huyễn, cho dù đó là lạc đà Alpaca, sóc Marmota hay Husky biết nói thì cũng không có gì lạ cả.