Úc Tú nói đến đây, dường như có chút chán nản, dưới sự truy hỏi dồn dập của Nhiếp Chiêu, chỉ vội vàng trả lời mấy câu hỏi, chẳng hạn như ai đang quản lý Thái Âm Điện, gần đây có kế hoạch ra ngoài làm việc gì không, khi nào sẽ khởi hành các thứ, sau đó không còn tâm trí để tiếp tục nói chuyện nữa, xua tay rồi vội vã rời đi.
Vì vậy, nàng ấy đã không hề hay biết…
Ở phía sau nàng ấy, Nhiếp Chiêu đang vân vê cây trâm ngọc, nụ cười giả tạo nhàn nhạt hiện lên, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng kỳ dị, thoạt nhìn còn giống yêu ma hơn cả yêu ma.
Tìm thấy rồi.
Từ khi xuyên qua đến giờ, ngoại trừ “về nhà”, lần đầu tiên nàng đã tìm được mục tiêu nhỏ mà mình muốn thực hiện.
… Đầu tiên, chính là gia nhập Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tiên giới, cho vị Thượng thần ngốc mà tự tin kia thưởng thức một bài hát “Nước mắt sau song sắt” nào.
Còn về phương pháp, trong khoảng thời gian giả vờ nịnh hót để tranh thủ này, nàng đã sớm nghĩ ra rồi.
…
…
Vài ngày sau.
Bên dưới vẻ ngoài bình lặng, không gợn sóng như mọi khi, một tin tức không thể tưởng tượng nổi lan truyền nhanh chóng trong giới Tiên giới thì sẽ khuấy động vô số gợn sóng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghe nói, “tân nương” Nhiếp Chiêu của Thanh Huyền thượng thần đã biến mất không chút dấu vết khỏi căn phòng tân hôn được canh gác cẩn mật của hắn ta, như thể bốc hơi tại chỗ.
… Nghiêm túc mà nói thì tin đồn này không hoàn toàn chính xác.
Bởi vì Nhiếp Chiêu không hề biến mất mà là tẩu thoát một cách đường đường chính chính từ cửa lớn.
Trước khi tẩu thoát, nàng còn cho nổ tung căn phòng của Thanh Huyền thượng thần.
Tiên giới ở nơi cao vút trên biển mây, trên đỉnh Cửu Tiêu, kề cận với các vì sao, mặt trời và mặt trăng, xứng đáng với câu “Cảnh đẹp này chỉ có trên trời”. Đứng ở giữa chốn này, người ta có thể nhìn thấy những tòa nhà nguy nga tráng lệ ở khắp mọi nơi, ngôi đình làm bằng ngọc bích tuyệt đẹp, điện quế cung lan, kiến trúc vô cùng hoa lệ, khí thế hùng vĩ không thua kém gì độ cao của nó, không cung điện nào dưới phàm trần có thể so sánh được.
Cũng chính vì thế, khi tòa cung điện này sụp đổ, nó tạo nên một vẻ đẹp bi tráng và tàn khốc khác biệt.
Theo cách nói của con người thì là…
“Thật là thỏa mãn quá đi!!!!”
Sau tiếng nổ lớn, mái nhà lợp ngói lưu ly vàng óng ánh bị phá sập một bên, bên còn lại lung lay sắp đổ, liên tục rơi vỡ từng mảng xuống, giống như một người bệnh với gương mặt vàng vọt, nửa người bị liệt, hơi thở sắp đứt đoạn như muốn chết nhưng lại không chết được vậy.
Cánh cửa khóa chặt bị một lực rất mạnh đánh bay, rơi xuống đất gãy thành bốn đoạn, ngay cả chữ “Hỷ” màu đỏ chót trên cửa cũng bị ảnh hưởng, bị chia đôi ngang làm hai, rơi vào kết cục “chết không toàn thây”.
Còn những bảo vật ngọc ngà có giá trị liên thành kia, những món đồ nhỏ thì không biết tung tích, những món đồ lớn thì lăn lóc tứ tung khắp nơi, cái nào cũng phủ đầy bụi. Nếu để cho những người hiện đại không rõ tình hình nhìn thấy thì có lẽ sẽ lầm tưởng đây là chợ bán sỉ hàng hóa nhỏ.
“Đây… Đây là…”
“Sao có thể như vậy...?!”
Khi mọi người ở Thần Tinh Điện nghe tiếng chạy đến, cảnh tượng đập vào mắt họ là một khung cảnh thảm cực kỳ bi thảm, thảm thiết vô cùng, thảm thương không nỡ nhìn.
Bởi vì thực sự rất thảm nên phải nói ba lần.
Thiên hạ thái bình gần trăm năm qua, Thần Tinh Điện với danh tiếng lẫy lừng nên mọi người đều quen sống người trên người, tiên trên tiên, sung sướng thoải mái biết bao, nào đã từng thấy cảnh thảm thiết như thế này?
Tiểu cô nương ngày hôm trước cãi nhau với Nhiếp Chiêu lập tức biến sắc, há miệng cứng lưỡi nói không nên lời, mãi mới từ trong cổ họng thốt ra được mấy chữ: “Nàng ta, nàng ta đâu? Sao không thấy nàng ta?”
“...”
Úc Tú cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng thảm khốc trước mắt rồi sững sờ: “Đây... Chẳng lẽ là do Nhiếp cô nương…”
Có người phản bác ngay lập tức: “Không thể nào! Linh lực của nàng ta rất thấp, tiên thuật đều là do chúng ta dạy, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo ra lửa, đánh sét, làm sao có thể phá hủy cả điện của thượng thần?!” ( truyện trên app tyt )
Úc Tú trầm ngâm nói: “Nhiếp cô nương thông minh lanh lợi, học một biết mười, chưa đến nửa tháng đã nắm vững được bí quyết tiên thuật, tài năng vượt xa chúng ta. Nhược điểm duy nhất của nàng ấy chỉ là thiếu linh lực.”
“Nói đến linh lực, quả thực có một khả năng…”
Nàng ấy cố gắng bình tĩnh phân tích, nhưng càng phân tích thì một ý tưởng điên rồ càng hiện lên trong đầu.
Trong Tiên giới hiện nay, thật sự có người dám làm ra chuyện như vậy sao?
…
Như người ta vẫn nói “người phụ nữ đích thực không bao giờ quay đầu nhìn vụ nổ”, khi mọi người đang trong trạng thái lo lắng, Nhiếp Chiêu đã lợi dụng sự ồn ào để rời khỏi Thần Tinh Điện mà không ngoảnh đầu lại.
Tiên giới rộng lớn, Thiên Đế và Ngũ Diệu Thượng Thần mỗi người chiếm giữ một phương, những cung điện nối dài như một khoảng sân trên không trung, được ngăn cách bởi biển sao mênh mông.
Bây giờ, Nhiếp Chiêu đang dạo chơi trong biển sao ấy.
Vô số điểm sáng vàng rực rỡ, lấp lánh như đom đóm bay vòng quanh nhảy múa xoay quanh nàng, tụ lại thành những dải sáng lưu động, trải thành con đường dưới chân nàng, kéo dài về phía bầu trời đêm vô tận.
Nhiếp Chiêu bước đi trong biển sao, quay lưng về phía màn đêm bao la, bước lên dải ngân hà rực rỡ, tựa như đang bước vào ảo cảnh lộng lẫy kỳ diệu.
“Con đường sao” này không hề dễ đi, nó giống như chèo thuyền trên hồ, đòi hỏi phải liên tục huy động linh lực toàn thân, tập trung tinh thần mới có thể tiến lên phía trước trong dòng sao lấp lánh đang chảy.
Hơn nữa, con đường do ánh sao tạo thành rắc rối phức tạp, người phàm lần đầu tiên phi thăng, phần lớn sẽ mất phương hướng trong đó. Nếu không có tiền bối dẫn đường thì rất ít người có thể đến được đích chính xác.
Chính vì vậy, người ở Thần Tinh Điện không ngờ rằng, Nhiếp Chiêu vừa thoát thân đã thẳng tiến đến biển sao, không chút do dự lao vào trong.
“Hả... Chỉ thế thôi sao?”
Nàng không chỉ không lạc đường, thậm chí còn có dư sức tự nhủ: “Chuyện này chẳng phải quá đơn giản sao?”
Các kỹ thuật điều khiển linh lực, thông qua những ngày giao lưu so tài cùng các tiên thị, nàng đã có đủ tự tin.
Thế giới này trông có vẻ huyền ảo cao siêu, nhưng thật ra cũng không quá cao siêu, chỉ xét về pháp thuật cơ bản mà so với khoa học kỹ thuật hiện đại thì thật là quá đơn giản.
Còn về việc tìm đường, trước khi nàng xuyên qua, Thanh Huyền thượng thần đã từng nhiều lần đưa nguyên chủ ra ngoài, đi qua lại trong biển sao không ít lần.
Lúc đó, cả thể xác và tinh thần của nguyên chủ đều tiều tụy, không cảm nhận được vẻ đẹp này. Nhưng Nhiếp Chiêu qua việc truy ngược ký ức của nàng ấy, so sánh với những thông tin Úc Tú tiết lộ, nhanh chóng xác định được lộ trình mình cần đi.
Chẳng mấy chốc, đích đến của nàng như một con cá voi trồi lên khỏi mặt nước, từ trong bóng đêm dần dần hiện ra hình dáng nguy nga, sừng sững hiện ra trước mặt nàng.