Nàng biết, những tỷ tỷ xinh đẹp này đều là “tiên thị” trong điện của Thanh Huyền thượng thần, không quan, không chức, không lãnh địa, là nhóm có cấp bậc thấp nhất trong các thiên tiên.
Trong nửa tháng gần đây, công việc chính của họ là mỗi ngày khuyên nhủ Nhiếp Chiêu, cố gắng thuyết phục nàng chấp nhận tình yêu của Thanh Huyền thượng thần.
Nhạc Chiêu: … Xin lỗi, thần tiên các người không đi làm sao? Loại công việc chính đáng ấy.
Tiên thị đứng đầu tên là Úc Tú, dáng vẻ đoan trang, dung nhan thanh tú. Lúc nào, nàng ấy cũng có vẻ mặt lo lắng, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Nhiếp cô nương, ta biết trong lòng ngươi đang oán giận, nhưng dù sao cứ mãi như thế này cũng không phải cách. Ngươi không thể ở đây cả đời được...”
Nhiếp Chiêu thản nhiên cười: “Úc tỷ tỷ, tỷ nói đúng, ta cũng không muốn ở đây. Nhưng lời này tỷ nên nói với người hạ lệnh giam cầm ta, chứ không phải với người bị giam cầm này.”
Một cô nương nhỏ hơn khác xen vào nói: “Vậy thì ngươi chấp nhận thượng thần đi! Ta nói cho ngươi nghe, thượng thần rất có năng lực, bao nhiêu người cầu còn không được ngài ấy liếc nhìn dù chỉ một chút.”
Thấy Nhiếp Chiêu mỉm cười không nói gì, nàng ta lại tiếp tục lải nhải: “Sau trận đại chiến Tiên Ma lần trước, Đế quân bế quan, mọi chuyện của Tiên giới đều do “Ngũ Diệu thượng thần” đứng đầu, Thanh Huyền thượng thần của chúng ta chính là một trong số đó. Ở dưới phàm trần, Chấn Châu là nơi phồn hoa, giàu có nhất, là nơi thờ phụng Thanh Huyền thượng thần. Ngài ấy để mắt tới ngươi, đó là phúc khí của ngươi, sao ngươi lại không biết quý trọng phúc đức này chứ!”
Nhiếp Chiêu: “...”
Ta là người theo chủ nghĩa Mác, ngươi nói với ta mấy thứ tàn dư phong kiến này, ta nghe không hiểu đâu.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nàng cũng không tức giận, cúi đầu chơi đùa với cây trâm trên bàn trang điểm, vừa dùng ngón tay xoa viên minh châu to bằng mắt rồng, vừa bình thản hỏi lại: “Đất nước tan nát, nhà ta cũng mất, đến đầu thai ta cũng không làm được, còn phải bị giam trong xó xỉnh này. Ngày nào, ta cũng nghe người ta lải nhải, cố gắng thuyết phục ta thành thân với một kẻ vô liêm sỉ. Ngươi nói xem, loại phúc khí này cho ngươi có muốn không?”
“Ngươi...”
Tiểu cô nương kia bị nàng chặn họng, đang muốn phản bác, lại bị Úc Tú bên cạnh ngăn lại: “Được rồi. Nhiếp cô nương gặp biến cố lớn, trong lòng oán giận cũng là lẽ thường tình. Đặt lễ vật xuống, tất cả mọi người ra ngoài hết đi.”
“Vâng, Úc tỷ tỷ.”
Tiểu cô nương miễn cưỡng đáp một tiếng, đặt mạnh hộp ngọc trong tay lên bàn rồi khẽ lẩm bẩm: “Thượng thần đối xử với nàng ta tốt như vậy, bao nhiêu kim châu bảo bối gì đều cho nàng ta, còn sợ nàng ta buồn chán nên để chúng ta đích thân dạy nàng ta tiên thuật. Tỷ nghĩ liệu nàng ta có biết cảm kích không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nói xong cũng không chào, miễn cưỡng kéo mấy tỷ muội xoay người nghênh ngang rời đi.
“Xin lỗi, Nhiếp cô nương.”
Úc Tú lắc đầu thở dài, quay sang áy náy nói với Nhiếp Chiêu: “Các nàng còn nhỏ, lại vừa mới được điểm hóa, vô cùng tôn kính thượng thần, nói chuyện có chút không biết nặng nhẹ. Thực ra, chuyện này vốn là thượng thần...”
Nàng ấy ngừng một chút, nuốt lại lời định nói rồi chỉ tay về phía bàn: “Đây là lễ vật thượng thần gửi đến, như mọi khi đều là mấy châu báu bảo vật, tuy không thực dụng nhưng chứa đầy linh lực, là vật liệu tốt nhất, có thể dùng để luyện pháp bảo. Hôm nay, ta không có thời gian, phải đi tới Thái Bạch Điện một chuyến, ngày khác sẽ lại tới dạy ngươi pháp thuật.”
Nhiếp Chiêu gật đầu đồng ý, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ đi thong thả, vất vả cho tỷ rồi.”
Qua những cuộc trò chuyện phiếm này, nàng biết được cách tổ chức của Tiên giới rất giống một triều đình nhỏ, có sự phân chia cấp bậc trật tự nghiêm ngặt.
[Thiên Đế] và [Thượng Thần] là hậu duệ của Thần tộc thượng cổ, thân phận vượt trội hơn các chúng tiên khác.
Trong đó, năm vị thượng thần có địa vị cao nhất, quyền lực lớn nhất được gọi là [Ngũ Diệu], lần lượt nắm giữ năm Thần điện là Thần Tinh, Tuế Tinh, Trấn Tinh, Thái Bạch và Huỳnh Hoặc. Mỗi người phụ trách một nhiệm vụ của mình duy trì sự cân bằng giữa hai giới trời và người.
Dưới bọn họ, thần tiên của Tiên giới lại chia thành ba cấp bậc tiên quân, tiên quan, tiên thị, đều là người phàm đắc đạo thành tiên.
Có hai cách để người phàm trở thành tiên, một là [điểm hóa], hai là [phi thăng].
Các tiên thị ở tầng lớp thấp nhất, phần lớn họ không phải do tu luyện hay có công đức tích góp khi còn sống mà phi thăng mà giống như Nhiếp Chiêu, được một vị thần tiên nào đó để mắt đến và điểm hóa, hưởng phúc “gà chó lên trời”.
Do đó, chất lượng của các tiên thị không đồng đều, có người tài, có người tầm thường hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân của thượng tiên ở phía trên.
Thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Thậm chí, có một số thượng thần sẽ phá lệ đề bạt những người mình vừa ý, một tay nâng đỡ họ lên vị trí cao. Do đó, ngay cả trong số tiên quan và tiên quân, cũng không thiếu những người ỷ được sủng mà kiêu ngạo.
Bất kể thời đại nào, nơi nào có người thì nơi đó có tư lợi, không có sự công bằng hoàn toàn nào cả. Đối với điều này, Nhiếp Chiêu không cảm thấy ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Tiên giới này cũng quá khoa trương.
Là một trong những người có liên quan, trong lòng Nhiếp Chiêu cũng biết rõ, chỉ cần nàng gật đầu với Thanh Huyền thượng thần, tỏ ra mềm mỏng, là có thể không tốn chút công sức nào cũng có thể ôm được đùi vàng. Vậy thì nàng sẽ một bước nhảy lên đỉnh kim tự tháp, hưởng thụ cuộc sống sung túc mà người khác phải phấn đấu mấy đời cũng không đổi được.
Địa vị tôn quý, cuộc sống xa hoa, trường sinh bất lão, tuổi thanh xuân vẫn còn mãi...
Tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Nàng vừa xuyên không tới, đã nắm giữ mật mã giá trị, nắm trong tay cầm vé đi thẳng tới HE.
… Nhưng nàng từ chối.
Không chỉ từ chối mà nàng còn muốn báo cáo với cơ quan có liên quan.
Vậy, vấn đề quan trọng nhất đã tới…
Cơ quan “có liên quan” này liệu có tồn tại ở Tiên giới không?
“Úc tỷ tỷ, đợi một chút.”
Nhiếp Chiêu mở miệng gọi Úc Tú bằng một giọng nhẹ nhàng thoải mái, như đang nói chuyện phiếm, tóm tắt ngắn gọn vấn đề này cho nàng ấy.
“Ngươi nói xem, có cơ quan giám sát các vị tiên ở các điện...”
Úc Tú trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: “Thực sự là có đó. Ngoài năm điện còn có một điện gọi là “Thái Âm”, không lệ thuộc vào bất kỳ Thượng thần nào nhưng lại có quyền điều tra bất kỳ vụ việc nào trong tam giới tiên, nhân, ma, luận tội bất kỳ vị tiên nào.”
“Tuy nhiên... Mấy vị Thượng thần từng cai quản Thái Âm Điện, có người đã hy sinh trong trận đại chiến Tiên Ma, có người bị trọng thương nên không thể quản lý. Bây giờ, dù uy lực của Thái Âm Điện vẫn còn, nhưng đã không còn được như lúc trước nữa.”