Hôm đó là thứ bảy, là một đêm sau khi tăng ca liên tục cả một tuần thì thanh niên làm nô lệ cho tư bản đến mức sức cùng lực kiệt là Nhiếp Chiêu đây đã lết về đến nhà, trùm chăn kín mít ngủ thiếp đi.
Nàng rất ít khi nằm mơ, vốn tưởng rằng đây sẽ là một giấc ngủ ngon nhưng không ngờ không mơ thì thôi, đã mơ thì phải mơ trúng cái gì đó thật lớn lao.
Trong giấc mơ nàng gặp được một người cùng họ cùng tên với mình, nhưng hai người họ lại có hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Nói một cách đơn giản hơn chính là ——
“Là loại người mà kiếm người yêu sao? Giết chết cả nhà ngươi ấy.”
Cô nương có tên là “Nhiếp Chiêu” này được sinh ra trong một thế giới huyền huyễn mà tiên, ma, yêu, quỷ, người phàm đều có thể dựa vào tu luyện để đắc đạo phi thăng.
Nàng ấy vốn là con gái của một quan viên trong một vương quốc nhỏ ở phàm trần, quyền thế trong nhà không lớn không nhỏ, địa vị cũng không cao không thấp, không trạch đấu, cũng không dính dáng đến cung đấu, chỉ mong cả đời bình an.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì vốn nàng ấy nên được sống một cuộc sống không bệnh tật, không tai ương cả đời, là một người có mệnh cách phú quý nhàn nhã.
Xấu ở chỗ là trùng hợp tiểu thư nhà quan bình thường này lại gặp phải một thượng thần Tiên giới đang độ kiếp, lại trùng hợp được chọn làm đối tượng để tên đó “độ tình kiếp”.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
thượng thần độ kiếp chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, bắt buộc phải trải qua những đau khổ hiếm gặp ở thế gian, như thế lúc quay lại thần vị thì mới có thể có chỗ đứng cao hơn ở Tiên giới.
Người phàm Nhiếp Chiêu lại không hề hay biết gì về chuyện này, nàng ấy chỉ biết một ngày nào đó mình cứu được một thiếu niên anh tuấn, nhất kiến chung tình với người đó, nhưng lại hoàn toàn không biết thiếu niên này là Hoàng tử của nước địch, đồng thời cũng là thượng thần chuyển thế, “nhất kiến chung tình” của nàng ấy cũng đã được định đoạt từ trước.
Sau đó, nàng ấy vô tình bị cuốn vào một loạt phong ba bão táp, chi tiết cụ thể xin được lướt qua, có thể tham khảo bất kỳ một bộ phim cổ trang bi thương nào tương tự với bộ <Vương Gia Bá Đạo Yêu Tôi> để biết rõ hơn.
Lúc Nhiếp Chiêu hoàn hồn về thì nàng ấy đã đứng giữa những đấu đá trong triều đình, nhà tan cửa nát mất rồi, người mà nàng ấy từng yêu ngày trước muốn cắt đứt mối duyên này, nhưng sau đó lại dẫn đại quân của địch quốc đứng dưới cửa thành, thâm tình gọi tên nàng ấy, muốn nàng ấy quay về bên cạnh mình.
Ngày hôm đó ánh chiều tà đỏ rực như máu, cô thành sắp bị phá, một mình thiếu nữ leo lên thành lâu, đứng giữa làn khói lửa xa ngàn dặm và những tiếng giết chóc phủ đầy trời, lòng nàng ấy chỉ còn lại sự thê lương trải dài vô tận.
Nàng ấy không buông bỏ được người mà mình đã từng thề non hẹn biển, càng không buông bỏ được mối huyết hải thâm thù của địch quốc, thế nên cuối cùng đã gieo mình từ trên thành xuống, đích thân chấm dứt mối tình không nên bắt đầu này.
Nàng ấy ngẩng đầu lên cầu nguyện với ông trời, chỉ mong kiếp sau mình có thể sống hạnh phúc hơn.
Nhưng Nhiếp Chiêu lại không ngờ.
Nàng ấy không ngờ sau khi nhảy xuống thành thì bản thân lại không hề chết, vào lúc sự sống sắp kết thúc thì một mảnh hồn của nàng ấy đã rời khỏi thể xác, giúp nàng ấy thấy được kết cục của người mà mình yêu bấy lâu.
Nàng ấy càng không ngờ sau khi tàn phá cố quốc của mình, làm liên lụy đến người bạn thân nhất, ép bản thân không còn đường lui thì người nàng ấy yêu sâu đậm lại ——
Hắn ta lại phi thăng sao! ! !
Mẹ nó chứ hắn ta lại phi thăng ư! ! ! ! !
Nói đúng hơn thì vị huynh đài này không phải phi thăng mà là độ kiếp thành công, quay về Tiên giới tiếp tục làm thượng thần hô mưa gọi gió của mình.
Còn về người phàm bị hắn ta liên lụy…
[Mọi người đều biết trong thế giới huyền huyễn thì người phàm đền là những con kiến nhỏ bé, vậy kiến thì làm sao có thể xem là người được chứ?]
—— Sau khi Nhiếp Chiêu ở hiện đại xuyên đến thì lòng đã từng thầm chế giễu như vậy đấy.
Không sai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi chính mắt nhìn thấy cả cuộc đời của thiếu nữ trong dị thế, lúc Nhiếp Chiêu mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã vượt muôn ngàn trùng khơi, vượt qua cả không gian và thời gian để đến căn phòng tân hôn đỏ rực, đầy không khí cưới xin này.
Xung quanh nàng rất nhộn nhịp, có một số người sốt ruột vây xung quanh nàng, vừa thấy nàng tỉnh dậy thì lập tức như được trút bỏ hòn đáng đè nặng trong lòng, ai nấy cũng vui mừng la lên:
“Thần phi tỉnh lại rồi! Mau đi bẩm báo cho Thanh Huyền thượng thần là Thần phi tỉnh rồi!!”
Nhiếp Chiêu: “…”
Phi cái đầu mấy người ấy, có tin là bây giờ ông đây chém bay đầu các người luôn không.
Nhiếp Chiêu của thế giới này lương thiện, ngây thơ, Thanh Huyền thượng thần lại là một người ngu ngơ có thiên phú dị bẩm, những chuyện con người thường làm thì hắn ta không thèm đụng vào.
Nguyên chủ đã không còn lòng tin với hắn ta, một lòng muốn chết nhưng ngay vào lúc này thì hắn ta lại “động lòng”, không những dốc hết sức mình để cứu nàng ấy sống lại mà còn giúp nàng vào biên chế Tiên giới, hắn ta cũng không thèm hỏi cô nương nhà người ta có đồng ý không mà đã tự quyết định hết mọi chuyện, nào là thành hôn, động phòng, ba năm sinh hai đứa đâu ra đó hết.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết nguyên chủ là người có tự tôn, có nguyên tắc nên đã từ chối buổi biểu diễn này, không muốn tiếp tục làm công cụ để hắn ta thể hiện sự thâm tình của mình nữa.
Lãng tử quay đầu, theo đuổi vợ cũ sao?
Xương cốt cũng bị ngươi đào lên rồi này!
Vào ngày trước đại hôn, nguyên chủ lại nhảy núi thêm lần nữa.
Lần này vách núi mà nàng ấy nhảy chính là Đọa Tiên Nhai, nghe nói là nơi để trục xuất những tiên quan mang trọng tội của Tiên giới, một khi rơi xuống thì cửu tử nhất sinh.
Từ góc độ của một người xuyên không như Nhiếp Chiêu thì có thể cuối cùng nguyên chủ cũng đã đạt được ý nguyện, hồn về chốn cũ, thoát khỏi đoạn nghiệt duyên không muốn nhớ đến nữa này.
Nhiếp Chiêu thành khẩn cầu xin, hy vọng kiếp sau của mình có thể bình an, không gặp phải những tên khốn như vậy này.
Còn về tên khốn của kiếp này...
Nhiếp Chiêu đưa tay lên xoa nhẹ giữa hai chân mày của mình, nhớ lại ngày mà mình vừa xuyên không đến thì Thanh Huyền thượng thần đã vội vàng chạy đến, không màng tất cả, lập tức hạ lệnh giam lỏng nàng trong phòng, cho đến khi nàng “tình nguyện chấp nhận tình yêu của thiên thần.”
Cuối cùng còn rất tự tin ném lại một câu:
“Nha đầu, ánh mắt không thể lừa người được đâu. Ta biết trong lòng nàng còn nhớ đến ta, nàng chỉ là đang giận dỗi ta mà thôi.”
Nhiếp Chiêu: “...”
Tìm một bệnh viện tâm thần rồi ở vài hôm đi, đại ca à, hay là tìm một căn nhà lao vào đó vài ngày cũng được.
Một “thần tiên” mất thể diện như thế thì nàng chỉ từng gặp trong những bộ phim ngôn tình cẩu huyết nói về đề tài huyền huyễn trước khi xuyên không mà thôi.
Không ngờ sẽ có một ngày nàng lại có thể xuyên không đến thế giới huyền huyễn đích thật, vị thần tiên nếu giả bao đổi đang đứng trước mặt mình đây lại giống hệt với những bộ ngôn tình máu chó ấy!
Thật xin lỗi, nàng sẽ không mắng biên kịch phim trong nước làm phim quá lố nữa!!!
...
Nhiếp Chiêu còn đang kiểm điểm cho sự ngu dốt của mình thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, cửa phòng cũng bị mở ra, một vài mỹ nhân tóc búi cao, trang điểm tinh xảo, tay bưng những chiếc hộp ngọc, làn váy đong đưa theo bước chân, thướt tha bước vào.
Nhiếp Chiêu lập tức điều chỉnh lại nét mặt của mình, dựa người ra sau ghế, giả vờ lạnh lùng quay mặt đi nói:
“Chào buổi sáng các vị thần tiên tỷ tỷ. Không cần hành lễ đâu, cũng đừng gọi ta là Thần phi, một dân hèn như ta không dám nhận.”