Giờ phút này, trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy ngũ vị tạp trần. Thật ra không bởi vì ông ấy cảm thấy luyến tiếc mà là khi nhìn thấy vẻ mặt của hai vị trưởng lão, ông ấy mới cảm thấy có chút đau lòng.
Tuy nhiên chắc chắn cái nhà này phải chia rẽ, cùng lắm thì sau này mình phải hiếu kính nhiều hơn nhưng kiên quyết không thể ở cùng với hai con người độc ác rắp tâm hại người như Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên được.
Lần này là do con gái nhà mình may mắn, nếu chuyện cứ tiếp diễn một lần nữa thì có lẽ không thể may mắn như vậy được.
Vào lúc Thẩm Vệ Quân đang viết thư phân gia, không có ai nói gì cả, ngay cả đám đông đang đứng xem cũng yên lặng.
Ở trong tình huống này nếu có người nào không có việc gì lắm miệng hai câu, thì chẳng phải nhận ngại vào người sao?
Ông nội Thẩm cầm tờ thư phân gia mà Thẩm Vệ Quân đã viết xong rồi nói: “Trước đây cha cũng đã từng nói rồi, nhà thằng ba sẽ ra ở riêng tự xây nhà ở, thằng cả và thằng hai mỗi đứa sẽ chiếm một nửa căn nhà cũ. Cha và mẹ các con sẽ ở riêng một căn nhà, sau này ba anh em con bớt thời gian ra để xây cho cha mẹ một căn bếp là được. Cha mẹ cũng không ăn chung với các con, mỗi năm các con chỉ cần hiếu kính lương thực là được.”
Đôi với yêu cầu này, ba anh em không có ý kiến gì. Tam phòng cuộc sống tốt hơn, cho dù đón cha mẹ về ở cũng không phải không thể nhưng đương nhiên ở bất cứ niên đạo thì ở chung với người lớn tuổi cũng sẽ có một số sự khác biệt trong thói quen sinh hoạt.
Cũng sẽ dễ dàng xảy ra xích mích với nhau cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì Lưu Nguyệt cũng không muốn đưa hai vợ chồng già đến ở chung.
Lưu Nguyệt cũng có ý nghĩ như vậy chứ đừng nói đến Trương Tố Cầm và Ngô Vân, chính vì vậy hai vợ chồng già tạm thời sống chung với nhau cũng là chuyện tốt.
Thẩm Vệ Quân thấy họ không có ý kiến gì phản đối, bèn nói về chuyện hiếu kính: “Dựa theo tục lệ làng của chúng ta thì sau khi phân gia, mỗi năm nhà các anh sẽ phải hiếu kính tám mươi cân lương thực gồm hai mươi cân lương thực tinh và sáu mươi cân lương thực thô. Sau đó là đến tiền hiếu kính, mỗi nhà năm đồng, nếu như hai ông bà bị ốm thì phí chữa trị sẽ được chia đều.”
Sau khi Thẩm Vệ Quân nói xong lời này, Trương Tố Cầm dẫn đầu nhếch môi nói: “Mỗi một năm có năm đồng tiền kính hiếu, còn muốn nhiều lương thực như vậy. Tại sao khi bị bệnh lại còn gọi chúng tôi?”
Rất nhiều người có mặt ở đây trực tiếp cười nhạo lời nói của Trương Tố Cầm, đặc biệt là những người lớn tuổi, những người đang mâu thuẫn với con dâu hoặc là mấy người chú trong gia tộc, nghe xong lời nói này họ cảm thấy không hề thoải mái.
Vốn dĩ những thế hệ trước muốn nuôi con để dưỡng già, nhưng bây giờ xem ra chẳng có được lợi gì. Nếu thật là như vậy thì không bằng nhét lại chúng nó nhét lại vào nơi sản xuất còn hơn.
Không đẻ con thì cũng sẽ không phải cưới con dâu xấu xa vào nhà.
“Đồng chí Trương Tố Cầm, lời nói này của cô không đúng rồi, ở đại đội của chúng ta phân gia đều theo quy tắc như vậy. Hơn nữa ba nhà các người tổng cộng chỉ được mười lăm đồng, hai ông bà nếu muốn cải thiện vài thức ăn gì đó thì cũng khó khăn. Nếu hai ông bà bị bệnh cô cũng mặc kệ thì theo tôi đừng phân gia làm gì cả, cứ trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ đi cho xong.” Thẩm Vệ Quân làm đại đội trưởng ghét nhất chính là loại người chó má và cả những thứ nhảm nhí như vậy nên bây giờ cực tức giận.
Trương Tố Cầm lẩm bẩm vài câu, mọi người cũng không nghe rõ bà ta đang nói gì nhưng ít nhất thì bà ta cũng không nói thêm chuyện xấu xa gì nữa.
Như vậy thì cả gia đình đã được phân chia rõ ràng, Trương Tố Cầm cũng không dám nói thêm gì nữa. Rốt cuộc thì nếu đoạn tuyệt quan hệ thì ngay cả một phân tiền cũng không lấy được, sợ có khi còn bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả chốn nương thân cũng không có.
Bà nội Thẩm lấy ra một cái hộp thiếc đựng bánh quy, Thẩm Thính Hồng nhận ra cái hộp này. Khi họ còn nhỏ, thỉnh thoảng bà nội Thẩm sẽ lấy một hai hào từ trong hộp ra để cho mấy đứa trẻ con đi mua đường ăn.
Đây là muốn chia tiền, bà nội Thẩm đếm tất cả những tờ tiền nằm rải rác ở bên trong rồi nói: “Trong này có tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, mẹ và cha các con sẽ giữ lại bảy mươi đồng để mua quan tài nên đừng có đứa nào nhớ thương số tiền này. Còn lại ba trăm năm mươi đồng, thằng ba lấy một trăm năm mươi đồng, thằng cả và thằng hai mỗi đứa lấy một trăm đồng, nhà này coi như đã được phân chia hoàn toàn.”
“Ừm, ở đây có nhiều người xem như vậy nên về sau đừng có ai nói cha mẹ bất công, nhà thằng ba muốn dọn ra để xây nhà ở. Hơn nữa, số tiền này đa phần là do nhà thằng ba kiếm, các con đã được hưởng lợi rồi nên đứa nào mà có ý kiến nữa thì đừng lấy bất kỳ đồ đạc nào trong nhà, lập tức cút đi tự xây nhà mà ở.” Ông nội Thẩm cũng lên tiếng.
Mấy lời này chủ yếu để cho Trương Tố Cầm nghe,
ai bảo trong cả gia đình bà ta là người giỏi tìm rắc rối nhất.
Trương Tố Cầm há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hai vợ chồng già người nói một câu tôi nói một câu hù doạ nên cuối cùng không dám tác oai tác quái nữa.
Chuyện phân gia đã xong rồi nhưng chuyện trước đó Thẩm Bích Liên đẩy Thẩm Thính Hồng vẫn chưa xong.
“Bây giờ chúng ta nên nói đến chuyện Thẩm Bích Liên đẩy Ni Nhi nhà tôi.” Phân gia xong xuôi, Lưu Nguyệt đứng ra nói.
Bộ dáng bao che cho con đầy khí phách như này nhìn qua rất giống gà mái già trong trận chiến đấu, gọi tắt là gà chiến.
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ già của mình như vậy trong lòng rất ấm áp, không biết tại sao lại cảm thấy buồn cười. Mẹ cô đứng đầu bang phái gia đình ruột thịt đứng sau, thật sự nhìn giống đại tỷ đứng đầu nhóm giang hồ.
“Cái gì….Cô còn muốn như nào? Không phải đã phân gia rồi sao, mấy người còn muốn làm cái…cái gì?”
Số tiền một trăm đồng vừa được chia cho cầm còn chưa ấm tay, nghe được lời nói này của Trương Tố Cầm bị doạ sợ, theo bản năng duỗi tay ra che túi tiền của mình lại.
“Thế cô muốn nói như nào? Vết thương trên đầu Ni Nhi nhà tôi còn chưa khỏi hoàn toàn đâu đấy. Cô muốn mặc kệ chuyện này luôn sao? Cho dù em gái tôi không truy cứu thì cô cũng phải hỏi xem những người cậu như tôi có đồng ý hay không?”
Lưu Đại hung ác nói, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Tiêu Kiến Phương thì ba anh em họ đã trở thành người che chở em gái mình nhiều nhất, đương nhiên bây giờ cũng phải che chở cháu gái của mình.
Nếu không phải trước đó em gái liên tục nói chờ vụ thu hoạch hè kết thúc mới xử lý chuyện này thì bọn họ đã sớm đánh đến cửa rồi.
Trương Tố Cầm nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Đại đương nhiên rất sợ hãi, đành phải trốn tránh ở phía sau Thẩm Đại Lực.
Thẩm Đại Lực cũng sợ hãi y như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng đã sớm mắng chết Thẩm Bích Liên. Cái đứa con gái vô dụng này ngoại trừ gây hoạ thì chẳng làm được chuyện gì cho đời.
Nhị phòng nhà họ Thẩm vẫn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn, cũng không nói đỡ gì cho bên kia. Thẩm Đại Dũng vốn nghĩ thẩm muốn nói đỡ vài câu cho Thẩm Đại Lực nhưng chuyện này vốn dĩ do đại phòng sai, lại nhìn bộ dáng bảo vệ con của em dâu thứ ba. Thẩm Đại Dũng dám cam đoan, chỉ cần mình lên nói đỡ một câu có lẽ mình sẽ hứng chịu phải cơn thịnh nộ này.
Cho nên cuối cùng Thẩm Đại Dũng vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, xem diễn mới là mục đích chính, không cần dẫn lửa thiêu thân làm gì cả.
“Vậy…vậy cậu cả của Ni Nhi anh muốn xử lý chuyện này như nào?”
Rốt cuộc Thẩm Đại Lực vẫn rất sợ hãi cho nên chủ động dò hỏi, bây giờ mà không có chút tầm nhìn nữa thì sợ rằng sẽ bị đánh.
Cũng đừng nghĩ muốn trông cậy vào nhóm ông nội Thẩm, sau khi chuyện phân gia kết thúc thì nhóm ông nội Thẩm đã trở về phòng của mình sau khi tiễn mấy bô lão và đại đội trưởng về, hiển nhiên là ông bà không muốn quan tâm chuyện gì cả.
“Cũng đơn giản thôi! Dù sao thì mấy người cũng là người thân ruột thịt của em rể tôi, mà chuyện này cũng không thích hợp để ầm ĩ quá khó coi. Vậy chỉ cần bồi thường hai mươi đồng thì chuyện này coi như xong, chuyện trước đó chúng tôi cũng không so đo nữa.” Trong ba anh Lưu Nhị là người nói nhiều hơn, cũng là người tương đối am hiểu chuyện giao tiếp.
Mặc dù lúc này sắc mặt của họ không được tốt nhưng rõ ràng đã tận lực khống chế tính tình của mình.
Thật ra bình thường tính khí của Lưu Nhị rất tốt nhưng chỉ cần đề cập đến em gái của mình thì sẽ trở nên khá cáu kỉnh.
Trước khi đến đây Lưu Nguyệt đã bàn bạc trước với bọn họ, chỉ cần đánh Thẩm Bích Liên rồi yêu cầu một số tiền bồi thường. Với tính khí của Trương Tố Cầm, chỉ cần lấy hai mươi đồng thì dù có thương cảm với Thẩm Bích Liên nhưng Thẩm Bích Liên đừng bao giờ mong chờ một cuộc sống nhẹ nhàng như trước kia nữa.
Xét cho cùng Trương Tố Cầm tuy không phải người quá trọng nam khinh nữ, bà ta đối xử với Thẩm Bích Liên cũng không tệ nhưng chắc chắn sẽ thiên vị con trai hơn con gái rất nhiều.
Mắt thấy hiện tại đại gia đình đã phân gia, chắc chắn gia đình họ sẽ phải bỏ tiền cho Thẩm Hữu Vi cưới vợ, nhị phòng và tam phòng bên kia chẳng phải ra một phần tiền nào, đây đúng là một thời điểm khó khăn.
Lần này lại mất đi hai mươi đồng tiền, hai vợ chồng Trương Tố Cầm và Thẩm Đại Lực làm sao có thể vui mừng được.
Nếu hành động theo cảm tính, đánh chết hoặc đánh tàn phế Thẩm Bích Liên, chưa nói đến việc chuyện đó có tốt với tam phòng hay không, thì việc này cũng không được hay ho lắm cho nên quyết định tốt nhất là đánh một trận rồi đòi tiền bồi thường.
“Muốn bao nhiêu cơ?” Thậm chí Trương Tố Cầm nghi ngờ rằng mình đã nghi ngờ nên lập tức kêu lớn.
“Hai mươi đồng! Không thiếu một xu!” Lưu Tam hung hăng nói.
Khí thế của Trương Tố Cầm vừa đi lên một chút bởi vì sự khiếp sợ lập tức lại yếu đi, dù sao mỗi một người trong ba anh em nhà họ Lưu này không dễ chọc, chứ đừng nói là cả ba người.
Nhưng muốn bà ta đưa tiền? Đó không phải muốn mạng của bà ta sao?
Trương Tố Cầm tất nhiên không muốn, “Không được, Hữu Vi nhà tôi sắp phải lấy vợ nên phải tiêu rất nhiều tiền. Số tiền này tôi không thể đưa được, liệu chúng ta có thể thương lượng chuyện khác không”
“Không thì sao?” Lưu Đại tức giận trừng mắt, “Nếu không được vậy thì…”