Lưu Đại vừa định nói đánh chết họ nhưng đã bị Lưu Nhị kéo lại.

“Không đưa cũng được thôi, để chúng tôi đi báo công an. Đến lúc đó mấy người nhìn xem, liệu có một đứa em gái ruột giết người thì con trai nhà mấy người có cưới được vợ không?”

Lời nói Lưu Nhị tràn đầy đe doạ, cái này còn đáng sợ hơn cả giết chết bọn họ, quả thật chuyện này đã trực tiếp bóp lấy mạch máu Trương Tố Cầm.

Nhưng nếu đưa số tiền này ra thì tiền sính lễ đã bàn bạc trước đó với gia đình cô gái kia có thể sẽ không đủ.

Cuối cùng Trương Tố Cầm chỉ có thể quay ra nhìn chỗ người đàn ông của mình, Thẩm Đại Lực cũng biết chuyện này không dễ dàng gì mà bỏ qua được vì thế lại quay ra nhìn Thẩm Đại Cường.

Thẩm Đại Cường trực tiếp làm lơ ánh mắt của Thẩm Đại Lực, nếu thời điểm này ông ấy mà còn giúp đỡ đại phòng nói chuyện thì đừng nói đến ba người anh rể, ngay cả vợ nhà mình cũng sẽ không tha cho mình mất.

Nếu việc này khiến con gái nhà mình tâm trạng rét lạnh thì chắc chắn vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.

So với việc bản thân mình phải chịu khổ thì thôi vẫn là anh cả nên tự chịu một mình đi, ai bảo anh không tự dạy dỗ con mình thật tốt nên bị như vậy cũng xứng đáng.

Thẩm Đại Lực thấy Thẩm Đại Cường phớt lờ mình thì có chút tức giận nhưng cũng không tình nguyện lắm khi phải lấy ra hai mươi đồng như vậy, đây chính là một tháng lương của một công nhân viên trong thành.

Một người nông dân làm lụng chăm chỉ suốt một năm, sau khi trừ tiền lương thực thì chưa chắc đã kiếm được hai mươi đồng tiền.

Cho nên số tiền này bất luận là ở trên người ai thì đều không phải là một khoảng nhỏ.

“Thằng ba, chú cũng biết Hữu Vi sắp cưới vợ mà gia đình cô gái bên kia muốn cũng không ít. Chuyện này anh chị cũng biết là do Bích Liên nhà anh sai nhưng có thể chờ sau khi chuyện kết hôn của Hữu Vi xong thì lúc đó anh chị sẽ trả tiền cho cô chú sau được không?”

Lúc này mấy anh chị bên nhà ngoại của tam phòng và cả người mẹ vợ vẫn đang ở đây, nếu bản thân nói thẳng ra không trả tiền thì chắc chắn họ sẽ không vui, nên Thẩm Đại Lực chỉ có thể trì hoãn.

Chỉ cần có thể tạm trì hoãn chuyện này thì một ngày nào đó chuyện lớn sẽ biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ sẽ được coi như không có chuyện gì.”

“Anh cả, chuyện này không phải do em định đoạt, người chịu thương tổn là con gái em, em không thể thay thế con bé tha thứ được.” Vừa nói xong câu này, Thẩm Đại Lực trực tiếp câm miệng, tuy ông ấy là người lương thiện nhưng đừng hòng lừa được ông ấy.

Tốt hơn hết là vào lúc này đừng ai nói thêm một câu gì nữa, nếu vô tình nói gì đó đắc tội với mẹ vợ hoặc các anh rể thì quả thực mình không có lời, chuyện này không đáng!

Thẩm Đại Lực cảm thấy mình như đang đấm vào bông nên trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Thằng ba, chú thật sự muốn trở mặt với anh sao?” Thẩm Đại Lực lại hỏi với vẻ mặt nhìn rất đau lòng.

Lúc này, lời nói của người hóng chuyện ở xung quanh bắt đầu thay đổi khác hoàn toàn với trước đây.

“Lần này nhà người con trai thứ ba nhà họ Thẩm làm ầm ĩ như vậy, đã được phân gia như ý rồi mà còn cố chấp…”

“Đúng vậy, là hai mươi đồng đấy, làm sao mà dám mở miệng ra đòi.”

“Chậc chậc, từ nay về sau nhà người con trai thứ ba và nhà người con trai cả sẽ hoàn toàn xé rách mặt nhau.”

Nhưng không phải ai cũng như vậy, hầu hết mọi người vẫn có chính kiến riêng của mình.

 “Mấy người đừng có nói chuyện mà lưng không đau như vậy, ai mà chẳng biết con thứ ba nhà họ Thẩm và vợ cực kỳ cưng chiều cô con gái này. Nếu không phải do Ni Nhi nhà họ Thẩm mạng lớn thì không biết bây giờ có còn sống hay không nữa.”

Thẩm Thính Hồng đứng ở một bên nghe hết tất cả những lời bàn luận của mọi người, đặc biệt là những người châm biếm. Ái chà cô phải lấy sách vở ra ghi vào nhớ cho kỹ để sau này có cơ hội sẽ trở lại sau.

Thẩm Thính Hồng tự cảm thấy bản thân là một người nhỏ nhen, hôm nay bạn nói xấu về tôi thì cũng đừng trách sau này tôi tìm được cơ hội sẽ bỏ đá xuống giếng.

Không sao cả, dù sao thì nhà ai mà không có những sự việc chó má như thế này?

“Thẩm Đại Lực, để tôi nói cho anh biết, nhà này là do tôi định đoạt. Anh hỏi Thẩm Đại Cường cũng vô dụng, số tiền bồi thường sẽ giống như anh hai của tôi nói. Nếu anh không muốn trả thì để chúng tôi báo công an thì lúc đó đừng ai trong chúng ta muốn tốt.”

Đây chính là anh chồng cả của mình, vốn Lưu Nguyệt là người rất ngang ngược. Nếu không phải tình huống tất yếu thì bà cũng chẳng muốn gây sự với ông ta. Nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Đại Lực dối trá lươn lẹo thật sự tính cách nóng nảy của bà nhịn không nổi.

“Cô….” Thẩm Đại Lực vốn dĩ không phải người được học văn hoá, mà Lưu Nguyệt được người trong nhà rất cưng chiều nên ít nhất cũng được đi học mấy năm. Đúng thật là ông ta nói không nên lời, hơn nữa chuyện này bản thân mình không chiếm lý.

“Này! Trong chuyện này con gái tôi phải chiếm đến bảy phần lý, tại sao lại phải tha thứ cho người khác.” Tiêu Kiến Phương rất thích con gái giống mình như vậy!

Thậm chí Thẩm Thính Hồng còn muốn bế bà ngoại của mình lên xoay vòng vòng, rốt cuộc đây là kiểu bà ngoại thần tiên gì đây, thật sự quá bá đạo nhưng cô lại rất thích!

Sở dĩ Thẩm Thính Hồng vẫn luôn không nói gì bởi vì rất tham luyến cái cảm giác được người lớn che chở này nhưng lúc này cô cũng nên nói hai câu, các trưởng bối đều ra mặt bảo vệ mình, thì đương sự như cô không thể trông quá dễ bắt nạt đúng không?

Cô nhìn về phía Thẩm Bích Liên: “Thẩm Bích Liên bây giờ giết người là phạm pháp, phải đi tù mọt gông. Nếu chị không sợ thì thôi vậy!”

Tính cách của Thẩm Bích Liên thì quả thật Thẩm Thính Hồng không cần phải hiểu biết rõ ràng, chị ta đã xấu xa lại còn nhát gan, nếu có chuyện gì thật sự xảy ra thì chạy còn nhanh hơn cả thỏ đế.”

Hơn nữa lúc nói chuyện, Thẩm Thính Hồng trông rất u ám giống như ác quỷ đến từ địa ngục khiến cho thần kinh của Thẩm Bích Liên lập tức suy sụp.

“Hu hu hu…Mẹ! Ba! Con không muốn chết đâu!” Thẩm Bích Liên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà kéo tay Trương Tố Cầm và cả Thẩm Đại Lực, “Ba mẹ cứu con, cứu con với!”

Trương Tố Cầm tuy rằng không muốn lấy ra hai mươi đồng nhưng bản thân bà ta vẫn thương con gái, cũng thật sự sợ hãi con gái sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa nếu thật sự báo công an thì số tiền này bà ta vẫn phải đền.

Hơn nữa còn lưu lại tội ở bên công an, cho dù tam phòng không truy cứu nhưng cho dù là con gái hay con trai đích tôn nhà mình thì thanh danh coi như phá huỷ hoàn toàn.

Chỉ số thông minh của Trương Tố Cầm cuối cùng cũng hiện hồn về, sau khi tính toán chỗ được chỗ mất thì bà ta vẫn ngoan ngoãn đưa tiền ra.

Bộ dáng của bà ta nhìn như kiểu đang bị ai đó moi tim ra vậy.

Chướng mắt bộ dáng dong dài của bà ta, Lưu Nguyệt không khách khí mà giật luôn tiền trên tay bà ta.

“Sau này làm chuyện gì thì nên vận động đầu óc của mình trước, Thẩm Bích Liên đừng trách thím không nhắc nhở cháu. Bây giờ cháu đã là người có tiền án tiền sự nên sau này Ni Nhi nhà thím có chuyện gì thì thím sẽ tính hết trên đầu cháu.”

Thẩm Bích Liên sớm đã bị doạ đến choáng váng, còn khóc nữa, bộ dáng như này khiến người nhìn rất khó chịu.

Lưu Nguyệt cẩm tay Tiêu Kiến Phương và cả tay con gái nhà mình, “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi nhà đội trưởng nói về chuyện xây nhà.”

Vì thế người gia đình họ Lưu hùng hổ xông tới, sau đó cũng hùng hổ rời đi. Người đang vây xem không thấy có chuyện để hóng nữa nên đều tản ra.

Không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian này gia đình họ Thẩm sẽ độc chiếm chủ đề bàn tán của thôn Đoàn Kết.

Tuy nhiên bây giờ cả nhà vẫn rất vui vẻ, họ đi thẳng một mạch đến nhà đại đội trưởng, dọc đường đi còn nói cười rôm rả.

Ba chị em dâu trong nhà họ Lưu đều hâm mộ cô em chồng có thể thuận lợi phân gia, được chia nhiều tiền như vậy, lại còn kiếm được một khoản tiền bồi thường nhưng còn lâu họ mới dám nói ra những suy nghĩ này.

Rốt cuộc số tiền bồi thường này được đổi lấy từ tai nạn của Thẩm Thính Hồng, nếu bọn họ thực sự dám nói ra sự hâm mộ của mình thì sợ rằng mẹ chồng miệng rộng sẽ chửi chết họ mất.

“Ni Nhi, nhà chúng ta sẽ xây nhà mới. Vậy con muốn ở nhà như nào?”

Hiện tại tâm tình của Lưu Nguyệt khá tốt, con gái nhà mình không bị vấn đề gì, vào lúc phân gia cũng được cho thêm năm mươi đồng. Hiện tại lại có thêm hai mươi đồng tiền bồi thường nên đương nhiên lời nói cũng tự tin hơn.

Thẩm Thính Hồng nghĩ ngợi một chút: “Ba mẹ muốn ở nhà như thế nào thì con sẽ ở nhà như thế đấy.

Lưu Nguyệt trông rất tự hào, nghe thấy chưa, con gái của bà rất là hiểu chuyện!

“Mẹ xây nhà nhà mái ngói cho con ở được không?” Lưu Nguyệt đã nghĩ cẩn thận chuyện này từ trước rồi. Nếu đã muốn xây nhà thì vẫn nên xây nhà tốt một chút, dù sao thì đây cũng là nhà ở của bọn họ.

Làm nhà vách đất đỡ phiền phức, tốn ít tiền, chỉ cần đủ người lao động thì nhà xây sẽ rất nhanh nhưng nhà vách đất không thể ở lâu dài.

Không nói đến môi trường khắc nghiệt, thì nếu ở lâu ngày bụi đất sẽ rơi ra, lại còn rất ẩm thấp. Trước đây khi Ni Nhi đi học về thì con bé nói muốn ở nhà mái ngói. Mất năm nay gia đình họ tiết kiệm được một khoản tiền riêng, không những thể còn có cả tiền phân gia cho nên xây một căn nhà mái ngói cũng không phải vấn đề lớn.

“Nhà ngói được đấy, vẫn là con gái nhà chúng ta có tiền đồ, nếu con không đủ tiền thì mẹ cho thêm.”

Nói thế nào đi nữa, thì sự bất công của hai mẹ con giống y hệt nhau.

Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, nếu muốn xây nhà mái ngói thì số tiền trong tay chắc là đủ rồi, sau đó nói: “Nhà bọn con vẫn có đủ tiền, cũng không cần phải dùng quá nhiều tiền như vậy mà hai thằng nhà con vẫn chưa có đối tượng. Nếu nhà con thật sự khó khăn thì con sẽ mượn mẹ sau.”

Hai anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ bị nêu tên chỉ sờ sờ mũi, không dám nói thêm gì.

Tiêu Kiến Phương nhíu mày: “Mượn hay không mượn cái gì, cái gì của mẹ cũng là của con!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play