Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Sau khi nằm mơ Thẩm Thính Hồng giật mình tỉnh dậy, trên trán vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Tại sao lại mơ thấy nữa vậy?”

Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Trong vài ngày liên tiếp này, gần như đêm nào Thẩm Thính Hồng cũng mơ một giấc mơ giống hệt nhau.

Trong mơ là một cô gái có ngoại hình tương tự mình đến tám phần nhưng rõ ràng cô ấy gầy hơn mình một chút. Nếu không như vậy, chắc hẳn ít nhất cô ấy phải giống cô đến tận chín phần.

Không biết tại sao mà Thẩm Thính Hồng luôn cảm thấy người đó không phải bản thân mình nhưng cô vẫn luôn bị cảm xúc của cô gái đó tác động.

Khung cảnh nhìn thấy nhiều nhiều nhất trong mơ chính là một căn nhà trình tường bằng đất, thật ra diện tích bên trong căn nhà không phải là nhỏ nhưng mà để cả đại gia đình sống thì khá chật.

Niên đại ở nơi đó hoàn toàn khác với chỗ cô đang sinh sống. Đi lại cực kỳ khó khăn, muốn đi đâu thì phải có thư giới thiệu. Số lượng cung ứng đồ vật hạn chế, không những thế còn có thêm loại tem phiếu đặc biệt, nếu không có tem phiếu đó thì chắc chắn sẽ không mua được rất nhiều loại đồ vật.

Tuy nhiên cô gái trong mơ kia được người trong nhà đối xử rất tốt cho nên trắng hơn rất nhiều so với những người khác ở trong thôn. Ở trong mơ của Thẩm Thính Hồng, cô gái kia có tên giống y như đúc cô.

Lại nhớ về chuyện không bao lâu trước mình tình cờ có được không gian, trong lòng Thẩm Thính Hồng không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo.

Là một người mê đọc tiểu thuyết, không phải tình tiết này có quá quen thuộc không thế?

Chẳng phải là kiểu kịch bản quen thuộc nữ chính có được bàn tay vàng, sau đó trở về những năm đói khổ sao?

Mặc kệ nó có thật hay không thì Thẩm Thính Hồng cũng chẳng muốn cứ ngồi đây chờ chết. Nếu loại vật không hợp lý như không gian cá nhân đã xuất hiện thì việc xuyên không cũng không phải không thể xảy ra.

Vào khoảng thời gian trước đây không lâu, Thẩm Thính Hồng tình cờ phát hiện ra một không gian trống ở miếng ngọc bội mà cô vẫn luôn đem theo mình, theo sau đó miếng ngọc bội của cô cũng đã biến mất.

Nghe mẹ trưởng cô nhi viện nói rằng khi bà ấy nhặt được cô thì cô đã mang theo viên ngọc bội này bên người rồi. Sau này cô cũng luôn mang theo nó với mong muốn có thể nhận lại người thân.

Tuy rằng không mong muốn nhiều rằng gia đình sẽ đón nhận mình nhưng tóm lại chỉ muốn hỏi tại sao họ lại vứt bỏ mình.

Chỉ là cô không nghĩ tới, bản thân chỉ không cẩn thận cắt trúng ngón tay, máu vừa chạm vào ngọc bội thì miếng ngọc bội kia trực tiếp biến mất không dấu vết, biến thành một không gian có sự tâm linh tương thông với mình.

Phần diện tích trong không gian cũng không được coi là to, chỉ có một căn nhà nhỏ bên trong có phòng ở để nghỉ ngơi, phần sân trước sân sau có thể trồng vài cây nông nghiệp.

Sau đó chỉ có một cái giếng, không có thêm bất kì một thứ gì khác cả.

Trước đây Thẩm Thính Hồng không quan tâm nơi này lắm, chỉ mua vài loại hạt giống rau củ quả để gieo trồng trong không gian.

Cảnh trong mơ cứ lặp liên liên tục trong nhiều ngày như này khiến Thẩm Thính Hồng không thể ngồi yên được nữa.

Cô đứng dậy mặc quần áo vào, cầm điện thoại nhìn số dư bốn trăm năm mươi nghìn tệ trong thẻ ngân hàng, cô quyết định tiêu xài hoang phí một phen.

Số tiền này cô vốn định dành dụm để tự mua nhà nhưng bây giờ xem ra không giữ được nữa, hiện cô tính ra ngoài mua đồ dùng.

Nếu lỡ sự việc xảy ra không như tưởng tượng thì cùng lắm đi tìm một nơi nông thôn non xanh nước biếc, thuê nhà, từng đó vật tư hẳn là đủ để cho mình sống an nhàn.

Đầu tiên, phải gọi điện để gọi cho công ty xin nghỉ một tuần trước, sau đó Thẩm Thính Hồng trực tiếp ra khỏi cửa.

Trèo lên xe máy điện của mình, ở gần chợ hải sản cô may mắn tìm được một kho hàng trống nên cô quyết định gọi cho chủ nhân kho hàng ngỏ ý muốn thuê.

Cô chỉ muốn thuê bảy ngày thôi, dù sao thì trong tay mình không có nhiều tiền, có khi chưa đến bảy ngày đã tiêu hết tiền rồi.”

Chủ nhân kho hàng nghĩ dù sao kho hàng này đã bỏ trống lâu rồi cho nên cho Thẩm Thính Hồng thuê với giá ba trăm đồng.

Thuê kho hàng xong, lúc này Thẩm Thính Hồng mới lái xe máy điện đi chợ nông sản.

Đầu tiên phải đi đến khu thịt lợn trước, lúc có không gian cô đã từng thử nghiệm rồi, chỉ cần ở trong căn phòng đó thời gian sẽ ngừng trôi. Cho nên cô định tích trữ nhiều thịt một chút, dù sao ở thời đại trong mơ kia thịt rất khan hiếm, thậm chí có người một năm chẳng ăn được miếng thịt nào.

“Ông chủ, phiền bác cho cháu hai trăm cân mỗi loại thịt lợn, thịt bò và thịt dê, cháu mua nhiều như vậy thì bác có thể giảm giá cho cháu một ít được không?”

Giá thịt lợn là mười lăm tệ một cân, thịt bò ba mươi lăm tệ một cân còn thịt dê bốn mươi tệ một cân. Dựa theo giá cả này, sợ rằng cô phải mất mười tám nghìn tệ ở đây, mà cô cũng chỉ có ngần ấy tiền thôi nên phải dùng tiền chi li cẩn thận hơn.

Ông chủ cũng là một người xởi lởi, mà chính xác cô mua tương đối nhiều cho nên cuối cùng cô được giảm giá tám trăm tệ.

Tuy rằng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn rất thỏa mãn, rốt cuộc tám trăm tệ có thể dùng để mua một ít đồ vật.

Cuối cùng ông chủ quán còn tặng cho cô vài phần nội tạng heo, cô cũng không chê chút nào, liên tục nói lời cảm ơn với ông chủ.

“Cháu gái này, cháu đang đi mua sắm đúng không? Sau này nếu muốn mua thêm gì nữa thì nhớ tới chỗ này, bác đảm bảo cháu mua cái gì cũng là thứ tốt, mà còn được giảm giá nữa.”

Lúc gần đi, ông chủ bán thịt vẫn nói chuyện rất nhiệt tình với Thẩm Thính Hồng.

“Bác, cháu hiểu rồi ạ!” Thẩm Thính Hồng gật đầu, “À mà phiền bác ngày mai gửi thịt cho cháu đến địa chỉ này.”

Thẩm Thính Hồng đưa vị trí kho hàng cho ông chủ, rốt cuộc có nhiều thịt như vậy thì xe máy điện của cô không tài nào chở được. Sau khi ước hẹn giờ giao hàng là mười hai giờ trưa sau, Thẩm Thính Hồng tiếp tục đi đến nơi tiếp theo.

Gạo, bột mì và dầu cũng rất quan trọng, cô lập tức đi đến một cửa hàng bán sỉ lương thực để đặt hàng mười nghìn cân gạo, mười nghìn cân bột mì trắng và một nghìn cân dầu ăn loại năm cân một thùng.

Gạo và bột mì có giá bán sỉ đều là năm tệ một cân, số lượng cô muốn đúng thật là rất nhiều, dù sao đi siêu thị lớn cũng không thể mua nhiều như vậy trong một lần, ông chủ còn chiết khấu cho cô giá bốn tệ một cân

Dầu ăn đắt hơn một chút, giá trên thị trường là mười tệ một cân. Còn giá bán sỉ ở đây là bảy tệ một cân, chỗ này cô mất tiêu gần một trăm nghìn tệ.

Cô lại mua thêm một ít ngũ cốc thô chẳng hạn như: hạt kê, bột ngô và cả bột khoai lang, mua hết tất cả cũng lên cái giá một trăm nghìn tệ.

Sau đó là vài loại trái cây, bản thân Thẩm Thính Hồng là người thích hầu hết các loại trái cây nên phải mua nhiều một chút.

Cuối cùng là phải đi chợ nông sản để mua một ít gà con, vịt con, ngỗng con, thỏ con và cả heo, dê, bò con về, trong này đực cái đủ cả. Nói không chừng sau này chúng sẽ sinh sôi nảy nở trong không gian, đến lúc đó thì mình chẳng lo thiếu thịt ăn rồi!

Phòng ở trong không gian kia tuy rằng to nhưng dù sao không gian có hạn, Thẩm Thính Hồng vẫn nghĩ chuẩn bị một số gia súc còn nhỏ, cũng có thể coi là tài nguyên phát triển bền vững .

Cô cũng mua một số hạt giống của nhiều loại rau và trái cây, cũng mua thêm hạt giống gạo, lúa mì và ngô.

Thấy sắp hết giờ, Thẩm Thính Hồng lái xe đến kho hàng, cô vừa thỏa thuận với ông chủ là mười hai giờ sẽ giao hàng. Cô đã trả tiền đặt cọc nhưng cũng không lo ông chủ sẽ ôm tiền chạy, rốt cuộc bọn họ vẫn coi Thẩm Thính Hồng là một khách hàng có tiềm năng.

Quả nhiên vào đúng 11 giờ 50 phút, đủ loại xe tải nối đuôi nhau vào nhà kho.

Chờ đến khi mọi người đưa hết tất cả đồ vào khi hàng, lúc này Thẩm Thính Hồng mới thanh toán nốt số tiền còn lại. Nhìn mọi người đã đi hết, Thẩm Thính Hồng mới cho tất cả đồ vật vào không gian theo từng danh mục.

Những đồ vật cần giữ tươi thì cho vào phòng, những đồ không cần giữ tươi thì cứ để ở bên ngoài. Còn những con động vật nhỏ cứ cho nó vào hàng rào.

Sau đó Thẩm Thính Hồng phát hiện bọn động vật này vào không gian xong rất nghe lời. Chỉ cần cô ngăn chúng chạy lung thì chúng sẽ ngoan ngoãn lại như vậy thì không phải lo lắng việc bọn chúng sẽ đạp nát những chồi non rau củ mới nhú ra trong sân nhà.

Khoá cửa của kho hàng, Thẩm Thính Hồng đi đến một quán mì để ăn tạm vài thứ gì đó, sau đó nhớ đến thời gian trong căn phòng sẽ ngưng đọng. Ủa, vậy tại sao mình lại không mua đồ ăn chín cất vào trong đó.

Chính vì thế, vào buổi chiều Thẩm Thính Hồng đi đến các cửa hàng mà bình thường mình rất thích. Đặt số lượng lớn đồ ăn chín chẳng hạn như: bánh bao hấp hay các loại đồ ăn Trung Quốc khác.

Cô lấy lý do đặt đồ ăn cho công nhân, người khác cũng không nghĩ nhiều. Dù sao loại chuyện này cũng không cần miệt mài tìm hiểu chỉ cần bản thân có tiền là đủ rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp