Trương Tố Cầm thấy mình rất khổ nhưng không nói nên lời, nếu lúc nãy bà ta mà lên thì chẳng phải sẽ bị đánh sao?
Không phải Thẩm Đại Lực không muốn hỗ trợ, rốt cuộc bên ngoài lại có nhiều người nhìn như vậy. Mà ba người Lưu Đại, Lưu Nhị, Lưu Tam đang vây quanh ông ta, chỉ cần ông ta dám động đậy một chút sợ rằng ông ta cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao Tiêu Kiến Phương vẫn quan tâm đến mặt mũi của thông gia cho nên trên cả đường đi đã thoả thuận với con trai và con dâu. Nếu Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm không nói gì hoặc không làm gì thì sẽ coi họ như cái rắm thả đi, còn Thẩm Bích Liên thì chắc chắn phải đánh.
Đó là lý do vì sao ba người mợ vừa đến đã kéo Thẩm Bích Liên đi đánh.
Thẩm Bích Liên ngồi dưới đất, cũng chỉ biết khóc khiến bản thân trông thật đáng thương.
“Chị đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện đi, vừa nãy mẹ chị nói muốn báo công an đúng không? Hay để chúng ta cùng nhau đi báo công an đi? Để xem chúng tôi đánh người nghiêm trọng hơn hay là chị giết người không thành nghiêm trọng hơn, giờ chị muốn như nào? Vết thương trên đầu tôi còn chưa lành hẳn đâu đấy, chị còn muốn ở đây giả làm người đáng thương à?”
Thẩm Thính Hồng đi đến trước mặt Thẩm Bích Liên, mặt không cảm xúc nói.
Tiêu Kiến Phương đi đến kéo tay Thẩm Thính Hồng, “Ni Nhi nhà ta đúng là phải chịu khổ nhiều.”
“Bà ngoại ơi, cháu không sao đâu ạ.”
Chứng kiến hai người tình nghĩa sâu nặng, Thẩm Bích Liên, Trương Tố Cầm và cả Thẩm Đại Lực bị doạ đến không nhẹ, chính bởi vì Thẩm Thính Hồng vừa nói ra câu kia.
“Thẩm Thính Hồng, em…em đừng nói nhảm, chị chỉ là không cẩn thận một chút thôi, làm sao lại thành tội giết người không thành?
“Trong thôn có nhiều trẻ em nhìn thấy như vậy thì làm sao mà tôi có thể nói dối bôi nhọ danh dự của chị được?” Thẩm Thính Hồng cười nói, “Lần trước chúng tôi đã nói chuyện này không để yên, bây giờ chúng ta lại nói tiếp đi, nhà chị muốn giải quyết riêng hay muốn báo công an.”
Trương Tố Cầm vừa nghe thấy lời này, thì ý tứ là không muốn báo công an, để giải quyết riêng thì vẫn dễ dàng hơn.
“Giải quyết riêng, giải quyết riêng.”
“Được, nếu bác dâu cả đã muốn giải quyết riêng thì cháu cũng không muốn làm khó làm dễ mọi người nữa, bây giờ chúng ta nói thẳng đến chuyện bồi thường đi.“
“Đúng là nên nói chuyện bồi thường, Ni Nhi nhà chúng ta là một cô gái xinh đẹp như vậy bây giờ lại có vết sẹo trên đầu. Nếu nó không biến mất thì không phải bị phá tướng sao?” Tiêu Kiến Phương hỏi.
“Bồi…Bồi thường? Mọi người muốn bao nhiêu?” Trương Tố Cầm làm gì có tiền, mỗi cuối năm sau khi đại đội chia tiền thưởng, mẹ chồng sẽ cho phòng bọn họ hai đồng tiền tiêu vặt. Như vậy cũng rất tốt rồi, có nhà mẹ chồng một hào cũng không cho.
Nhưng nhu cầu ăn ở gì đều do gia đình họ Thẩm cung cấp, bọn họ lại không phân gia mà bà ta chưa bao giờ bị đói cho nên phần lớn thời gian Trương Tố Cầm đều chu cấp số tiền không được nhiều lắm này cho nhà mẹ đẻ.
Học phí đều do nhà nước chi trả, hơn nữa ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều là những người nhân từ. Chỉ cần con cháu trong nhà muốn được đi học là có thể đi nhưng nếu thành tích không tốt hoặc bản thân không muốn đi học nữa thì có thể nghỉ học, chuyện này ai cũng như ai ai, rất công bằng với mọi người.
Chẳng hạn như Thẩm Bích Liên đi, cô ta đương nhiên không muốn ở nhà xuống đất làm việc nhưng thành tích học tập đúng thật không tốt. Ngay cả giáo viên cũng không dạy được cho cô ta khiến việc đi học rất lãng phí tiền học nên bị buộc phải nghỉ học.
Mà thành tích của nguyên chủ cũng rất tốt cho nên vẫn được tiếp tục đi học, hiện tại chỉ cần học thêm một học kỳ nữa ở trường cấp ba là có thể tốt nghiệp.
“Chị có tiền hay không cũng không quan trọng, dù sao rất nhanh chị sẽ có tiền thôi.” Lưu Nguyệt đột nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra khiến ba người trong đại phòng không hiểu được,ngay cả Ngô Vân đang trốn ở bên cạnh xem kịch cũng có chút suy đoán.
Bà ta không nhịn được thở gấp, Lưu Nguyệt nói như vậy chẳng lẽ là….Muốn phân gia?
Thật ra chỉ cần làm một người con dâu, không có một ai không nghĩ đến chuyện phân gia cả. Nếu không quanh năm suốt tháng mệt đến sống đến chết chỉ để kiếm vài công điểm và tiền rồi đều bị mẹ chồng giữ chặt, đương nhiên là không vui rồi!
Hơn nữa Thẩm Thính Văn đã đi làm được hai năm, chắc chắn sẽ có một khoản tiền riêng. Mà lại chưa làm đám cưới kết hôn chính thức nên căn bản không xài bao nhiêu tiền. Một tháng có mười đồng tiền lương, hơn nữa đã tích góp tiền nhiều năm như vậy, ít nhất cũng phải có hơn một trăm đồng.
“Nhà thằng ba, con đây là có ý gì?” Ông nội Thẩm cũng coi như đã nghe ra ý tứ, tuy rằng lúc này thật sự không muốn nói nhưng làm người lớn nhất trong nhà ông không thể không nói.
“Cha, ý của con cũng đã rất minh bạch rồi, chuyện này có bao nhiêu ác liệt ngài biết đấy. Nếu không phải do Ni Nhi mạng lớn thì không biết bây giờ còn có thể đứng ở đây nữa không. Chuyện này đã có rất nhiều người nhìn thấy, con cũng không phải đổ lỗi gì cho Thẩm Bích Liên cả.”
Lưu Nguyệt nhìn ông nội Thẩm, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói triệt để những gì mình muốn nói ra, “Từ trước đến nay con không phải người ba hoa, cha mẹ cũng biết tính con rồi đấy, hai người không phải đi hỏi Đại Cường đâu ạ. Hai vợ chồng bọn con đã thương lượng qua rồi, bọn con không thể sống ở trong một căn nhà chướng khí mù mịt như này được.”
Lưu Nguyệt có lòng tin, cho dù không thể phân gia thì cũng phải tự tách ra xây nhà riêng của mình, tuyệt đối không thể ở chung với những người có bất hoà với mình được. Mà bây giờ xây nhà cũng không phải chuyện quá lớn, lúc đó anh trai và chị dâu ở nhà mẹ đẻ sẽ đến hỗ trợ mình, ngoài ra còn mời thêm vài người trong thôn đến thì chắc chắn rất nhanh sẽ xây xong nhà.
“Hừ, xem ra lần này vợ của Đại Cường tức giận thật rồi. Trước kia cũng không phải chưa từng náo loạn ầm ĩ nhưng dù là tính cách của chị ta cũng chưa nói đến việc phân gia bao giờ.”
“Nhưng không sao, lại nói tiếp đến đứa con gái của đại phòng không phải chuyện này do nó tự động thủ sao? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã ác độc như vậy, sau này sợ là không dễ gả…”
“Ai mà không biết nhà Đại Cường cưng đứa con gái này như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Nếu tôi là nhà Đại Cường thì tôi cũng sẽ phân gia, ở cùng nhà với loại người này, tôi sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ chết mà không biết lý do.”
“Thật là như vậy không?”
“….”
Tiếng nghị luận chung quanh nổi lên từ tứ phía khiến sắc mặt mấy người đại phòng ngày càng khó coi.
“Không được! Không thể phân gia!” Ông nội Thẩm còn chưa nói chuyện mà Trương Tố Cầm đã sớm mở miệng đầu tiên.
Cuối cùng ông nội Thẩm cũng cảm thấy người con dâu này có chút đáng khen, kết quả lại nghe thấy Trương Tố Cầm hét lên:
“Cho dù là phân gia, bắt buộc phải lấy tiền cho Hữu Vi nhà chúng tôi lấy vợ ra thì mới được phân.
Lời này đúng thật khiến cho mọi người ở đây đều tức đến mức cười lớn, Tiêu Kiến Phương bước nhanh tiến lên rồi cho Trương Tố Cầm một bạt tai vào mặt.
“Lúc đầu tôi còn nghĩ, muốn giữ chút thể diện cho ông bà thông gia. Vốn chỉ định đánh tiểu tiện nhân kia thôi, cũng sẽ không đánh các cô các cậu, kết quả thì cô thật sự là một người óc chó, sao trên đời lại có người ngu như vậy chứ?
“Chuyện nhà cô cưới vợ thì có liên quan gì đến con gái và con rể tôi? Hôm nay ở cái nhà này, tôi đã thấy mọi người giải quyết ổn thoả. Nếu không cho dù con gái nhà tôi không so đo thì bà già tôi đây cũng muốn đi đến đồn công an báo án, để xem tôi sẽ nói gì về kẻ giết người nào!”
Thẩm Thính Hồng rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi bà ngoại của mình, đáng đánh, đánh đến kỳ diệu, đánh đến mức bác dâu cả phải kêu “oai oái”.
Cuối cùng lại làm thêm một trận ầm ĩ nữa, liên quan đến chuyện phân gia thì chắc chắn phải gọi Thẩm Đại Dũng và Ngô Vân tới đây.
“Hai đứa con có ý kiến gì không?” Ông nội Thẩm hỏi.
Thẩm Đại Dũng không nói chuyện, Ngô Vân cũng coi như không nghe thấy chuyện gì nhưng thật ra ý tứ của họ đã rất rõ ràng.
“Rồi rồi, vậy phân đi, các con đã lớn rồi đúng thật không nên ở chung với nhau như vậy. Phân gia cũng tốt, để hai vợ chồng già chúng tôi đỡ phải phiền lòng.” Bà nội Thẩm thở dài, mới chốc lát mà đã như qua bao nhiêu thăng trầm.
Ông nội Thẩm cũng gật đầu đồng ý.
“Cha mẹ, con cũng đã nói trước đó rồi, chuyện phân gia chắc chắn phải nói nhưng về sau tiền hiếu kính cha mẹ và lương thực thì con và Đại Cường sẽ chia rất nhiều cho cha mẹ. Hơn nữa, sau này bọn con muốn dọn ra ngoài để tự xây nhà, nhà cũ ở bên này bọn con sẽ để lại cho anh cả và anh hai.
Lời này ý tứ cũng rất rõ ràng, bọn họ muốn tự xây nhà, mà đại phòng nhị phòng đã có sẵn nhà chỉ cần chuyển vào ở. Vậy tiền sẽ phải chia như nào, chắc không nói cũng phải biết đúng không?
Nhưng trong ba chị em dâu, chỉ Lưu Nguyệt có tự tin dám nói tự xây nhà nên cho dù muốn nhiều tiền hơn thì Trương Tố Cầm và Ngô Vân cũng không dám nói thêm gì.
Nếu cho bọn họ nhiều tiền hơn thì họ cũng chẳng có đủ tiền để xây nhà mới.
“Vậy thì thằng hai con đi một chuyến, mời đại đội trưởng và mấy tộc lão đến đây.”
Gia đình họ Thẩm muốn phân gia!
Chuyện này khiến tất cả người trong thôn Đoàn Kết chấn động, rốt cuộc thì tuổi ông bà Thẩm cũng không lớn lắm. Ở trong thôn việc gia đình phân gia sớm như vậy thật sự hiếm thấy.
Đại đội trưởng Thẩm Vệ Quân cũng là cha của Thẩm Thanh Thanh đi cùng với một số bô lão trong gia tộc họ Thẩm đến gia đình họ Thẩm.
Có hai ông lão trong gia tộc họ Thẩm vẫn đang chống gậy, được người dìu lại đây.
“Trong số các cháu ai là người gây sự?” Một ông lão có vẻ là người lớn tuổi nhất xụ mặt nói.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Thẩm Thính Hồng biết người này là lão nhân lớn tuổi nhất trong toàn bộ gia đình họ Thẩm, năm nay ông đã hơn tám mươi tuổi, ông nội Thẩm phải gọi người này là chú.
“Chú, hôm nay cháu đã để cho chú phải chế giễu rồi. Bọn nhỏ trong nhà đều đã lớn nên cháu muốn phân gia.” Ông nội Thẩm cười khổ nói, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định, hiển nhiên là ông ấy đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Lão nhân liếc mắt nhìn ông nội Thẩm một cái, đôi mắt tang thương của ông lão như nhìn thấu tất cả.
“Cháu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cháu đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay cháu gọi các chú và cả đại đội trưởng đến đây chính là để giúp cháu làm chứng.” Ông nội Thẩm nói.
“Được rồi! Vệ Quân viết một bản phân gia đi.” Lão nhân nhìn về phía Thẩm Vệ Quân.
Thẩm Vệ Quân làm đội trưởng cũng được coi là một người công tác văn hoá cho nên những chuyện như vậy trong thôn căn bản đều là do ông ấy làm.
Ông ấy liếc nhìn sang những người bên cạnh ông nội Thẩm, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy giấy bút ra bắt đầu viết.
Trên giấy viết rõ ràng tất cả sự thật, dù là phòng ốc chia như nào sau khi phân gia, tiền bạc sẽ chia như nào và cả vấn đề dưỡng lão cho hai vợ chồng già như nào đều được viết rất rõ ràng.
Chỉ cần ba anh em gia đình họ Thẩm ký hoặc ấn dấu vân tay lên giấy thì việc coi như đã thành. Sau đó Thẩm Vệ Quân sẽ cấp giấy chứng nhận, họ chỉ cần lên đồn công an ở trên huyện thành để chia hộ khẩu rồi cuối cùng sẽ thành ba gia đình khác nhau.