“Tớ cũng muốn phân gia nhưng chuyện này cứ để sau vụ thu rồi nói.” Thẩm Thính Hồng gật đầu nói.
“Đúng vậy, Thính Hồng này, cậu phải thật oai lực vào cứ phải hung hăng mà đạp cái con tiện nhân Thẩm Bích Liên xuống dưới lòng bàn chân. Cái quái gì, chỉ vì một người đàn ông còn chưa liếc nhìn mình một cái mà làm thương tổn em họ của mình.”
Thẩm Thanh Thanh lải nhải không ngừng để bày tỏ sự bất mãn của mình với Thẩm Bích Liên. Mấy lời này Thẩm Thính Hồng đều lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ hoạ vài câu.
Hai cô gái thì thầm nói chuyện với nhau, rõ ràng là nói xấu Thẩm Bích Liên rồi.
“À đúng rồi, Thính Hồng cậu đoán xem lần này tớ đến huyện thành để làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh rất thần bí.
“Để làm gì vậy?” Thẩm Thính Hồng cực kì phối hợp mà cho ra biểu cảm kiểu như rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ôi, lại nói tớ cũng rất sốt ruột chuyện này. Chẳng phải sau khi cậu và Diệp Thận Ngôn đính hôn thì ba tớ cũng hơi sốt ruột nên nhờ cô tớ chậm rãi nhìn tìm đối tượng cho tớ. Thế mà cô đi tìm được một người, bố tớ thấy thế nên bảo tớ phải đi gặp.”
Thẩm Thanh Thanh thở dài một hơi như thể cô ấy đang rất phiền não.
“Sau khi nhìn thấy người ta thì cậu có cảm giác như nào?” Rốt cuộc đến lúc này Thẩm Thính Hồng thật sự tò mò, làm gì có người nào mà không thích loại chuyện đi hóng hớt tám chuyện chứ? Chỉ tiếc rằng trong nhà mình không có hạt dưa mà bản thân cũng không thể lấy nó ra từ không gian.
“Haiz, còn có thể như nào nữa? Để tớ nói cho cậu, tóc của người đó được chải ngược ra sau như này…” Thẩm Thanh Thanh vén mái tóc của mình lên, “Tớ cũng không biết anh ta trát bao nhiêu mỡ lợn vào đấy nhưng tớ nhìn thấy rất khó chịu.”
“Vậy cậu không thích sao?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
“Chẳng thế còn gì nữa! Mới nhìn anh ta thôi, tớ đã nghĩ nếu lỡ sau này phải ở bên anh ta, lúc ngủ nghiêng người một cái là cả người dính đầy mỡ lợn, nhất định sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Thính Hồng sắp nhịn không được cười ra tiếng, cô gái này nói chuyện thật sự rất thú vị.
“Có nhiều mỡ như thế chính tỏ gia đình nhà người ta có điều kiện tốt đấy!” Thẩm Thính Hồng trêu chọc nói, chưa gì đã bị Thẩm Thanh Thanh trừng mắt nhìn nên vớt vát, “Vậy cậu muốn tìm người như nào?”
“Nếu tớ mà tìm đối tượng tớ sẽ tìm một người như anh Thính Văn vậy, vừa lịch sự vừa dịu dàng lại còn sảng khoái, ít nhất là nhìn thoải mái.” Thẩm Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
“Thế anh hai tớ không đủ sảng khoái mới mẻ sao?” Thẩm Thính Hồng buồn cười hỏi.
“….” Thanh Thanh vẻ mặt không thể diễn tả được.
Cái tên Thẩm Thính Võ kia đen như than đá, rốt cuộc có chút liên quan nào với tính cách sảng khoái mới mẻ vậy?
Thẩm Thanh Thanh nói rất nhiều với Thẩm Thính Hồng nhưng Thẩm Thính Hồng thấy cô gái này rất thú vị. Cũng khó trách cô ấy và nguyên chủ lại thân với nhau, ở với cô gái này không có chút nhàm chán nào.
Thấy thời gian đã gần hết, Thẩm Thanh Thanh đứng dậy chào tạm biệt. Ở niên đại này không có ai mà mặt dày đi sang ăn cơm ké nhà người khác cả, dù sao thì cuộc sống của ai cũng khó khăn hết.
Thẩm Thính Hồng cũng không giữ cô ấy lại, thật sự thì bây giờ cô vẫn đang ở chung với cả đại gia đình, đến lúc đó lại không vui rồi cãi cọ nhau. Thôi không sao, chờ đến khi nhà cô phân gia ra ngoài thì có thể sống cuộc sống như mong muốn rồi.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, đảo mắt cái đã hết một tuần, vụ thu hoạch mùa hè cũng coi như đã kết thúc.
Hai ngày này mẹ con Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên im như chim chút, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Cuối cùng vụ thu hoạch mùa hè đã kết thúc, có thể Lưu Nguyệt sẽ tìm đến làm phiền hai mẹ con bà ta.
Thẩm Bích Liên rất sợ hãi bản thân mình bị đánh, còn Trương Tố Cầm thì sợ bị đòi tiền bồi thường. Cứ như vậy, hai mẹ con họ rất ăn ý không dám ho he gì thêm.
Nhưng đương nhiên có các món nợ không thể trốn thoát, sau vụ thu hoạch mùa hè Lưu Nguyệt đã trở về nhà mẹ đẻ. Bà nội Thẩm ngồi trên thềm cửa nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt thở dài, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết con dâu muốn làm gì nhưng bà cụ không có cách nào để ngăn cản cả.
Ông nội Thẩm hút thuốc lá sợi, trước đây cũng không phải chưa từng cãi nhau ầm ĩ nhưng lần này ông cảm thấy gia đình con trai thứ ba nhất định sẽ làm một trận cho ra trò.
Vết thương trên đầu Thẩm Thính Hồng gần như đã lành hẳn, chỉ là nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy một vết sẹo màu hồng nhạt, cũng không biết khi nào nó mới lành lại.
Ba đứa con không đi cùng với Lưu Nguyệt trở về nhà ngoại, hiện tại Thẩm Thính Võ và Thẩm Thính Văn có thời gian là ở bên cạnh Thẩm Thính Hồng vì sợ cô sẽ bị người xấu bắt nạt.
Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên vẫn luôn trốn trong phòng, không dám ra khỏi cửa. Thẩm Đại Lực cũng sốt ruột nên chạy đi tìm Thẩm Đại Cường, “Đại Cường này, em nên nói với vợ mình đừng làm ầm ĩ lên nữa, nếu cứ như vậy thì thực sự khó coi.”
Không trách Thẩm Đại Lực muốn nhượng bộ, ông ta không có ba người cậu vừa có thể khiêng vừa có thể đánh. Tất cả họ đều là đồ lười, nếu đi đến cửa nhờ bọn họ hỗ trợ có khi còn chạy trốn nhanh hơn thỏ đế.
“Việc này đứng nói đến vợ của em, ngay cả em cũng không thể bỏ qua được.” Thẩm Đại Cường chỉ nói một câu như vậy, sau đó mặc kệ Thẩm Đại Lực muốn nói thêm gì nữa thì cũng mặc kệ.
Cũng chính bởi vì đứa cháu gái như người tâm thần kia, bản thân ông đã bị vợ lạnh mặt mấy hôm rồi. Tuy ông ấy là người lương thiện nhưng không phải là thằng đần, đã lâu như vậy mà anh cả chưa chủ động hỏi han hay nhắc đến việc bồi thường, thậm chí còn không bằng lòng bỏ tiền ra mua một quả trứng để bồi bổ cho con gái của ông. Lần trước họ còn nói mua gà để bồi bổ cho con gái nhà mình nhưng đến hiện tại ngay cả một chiếc lông gà cũng không thấy.
Chắc không phải nghĩ rằng cứ từ từ chuyện này sẽ qua sao? Ngay cả vợ nhà mình nói sau vụ thu hoạch hè sẽ tính sổ chuyện này thì bọn họ cũng chẳng tỏ vẻ lo lắng gì, chẳng phải là ôm tâm lý mong may mắn sẽ đến sao?
Vốn dĩ thôn Lưu Gia cách thôn Đoàn Kết không xa, cả hai thôn đều thuộc xã Kim Hoa, cả thời gian đi và cả thời gian về chỉ mất hai tiếng.
Lúc Lưu Nguyệt trở về, bà ấy không đi một mình mà đi cùng ba người đàn ông vạm vỡ, còn có cả ba người phụ nữ với một bà lão nhìn có vẻ không dễ chọc.
Vừa nhìn qua đội hình này là thấy được sắp có chuyện lớn xảy ra, hôm nay nên trời mưa nên tất cả mọi người không đi làm công. Nhìn thấy đội hình này sao mà lại không đi theo từ xa xa xem náo nhiệt nhỉ?
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ của mình từ xa, bà ấy còn mang theo mấy hộ pháp ở hai bên trái phải, đằng sau còn có thiên quân vạn mã. Vì vậy… trông rất có khí thế của một nữ tướng sắp xuất trận.
Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm thấy nhóm người mẹ ruột, anh trai và chị dâu của Lưu Nguyệt đang tới nên đương nhiên không thể giả vờ như không thấy gì được.
Bà nội Thẩm rất nhiều tình đi lên chào đón, “Chị sui, đã lâu chưa gặp!”
Mẹ ruột của Lưu Nguyệt cũng chính là Tiêu Kiến Phương biết chuyện này không thể trút giận lên ông bà thông gia cho nên cũng không trực tiếp gạt tay của bà nội Thẩm ra, “Đại Hoa, chút nữa hai chị em mình ôn chuyện với nhau sau. Lần này bọn chị đến đây là muốn tìm người của đại phòng.”
Bà nội Thẩm cười khổ, “Em biết rồi, chuyện này đúng thật là do chúng nó lỗ mãng. Chị sui đừng quá tức giận, để em gọi chúng nó ra cho chị.”
Bà nội Thẩm gọi người ra nhưng không có người nào trong đại phòng xuất hiện cả, đợi đến khi ông nội Thẩm sắp mất bình tĩnh thì Thẩm Đại Lực mới chậm rãi đi đến.
Lưu Nguyệt cười lạnh, giọng nói rất lớn, “Chị dâu cả và Thẩm Bích Liên có muốn ra đây không, hay định để chúng tôi vào tận nơi mời ra?”
Quỷ mới biết lời mời trong miệng Lưu Nguyệt là mời như nào, thấy mình không thoát được nên Trương Tố Cầm và Thẩm Bích Liên chỉ có thể ra khỏi phòng. Nhìn thấy ở ngoài có nhiều người vây quanh như vậy nên để sắc mặt tốt hơn một chút rồi căng da đầu làm ra bộ dáng như thể không biết chuyện gì, “Gì thế….Chuyện gì đang xảy ra vậy.”
“Hai người giả ngu như vậy để làm gì, tôi đã sớm nói qua vụ thu hoạch chúng tôi sẽ đến để giải quyết, đừng có ở đây mà giả vờ kiểu như không biết chuyện gì vậy.”
“Em chồng, kia có phải người đã đẩy Ni Nhi nhà chúng ta không?” Chị dâu bên nhà mẹ đẻ của Lưu Nguyệt chỉ thẳng vào mặt Thẩm Bích Liên hỏi.
“Đúng vậy, chính là con tiểu tiện nhân này!” Dưới ánh mắt run bần bật của Thẩm Bích Liên, Lưu Nguyệt không chút khách khí mà nói thẳng ra.
“Còn nói làm cái gì nữa, cứ đánh đi rồi nói.” Chị dâu thứ hai Tạ Quyên cũng nói.
Vì thế ba chị em dâu cũng mặc kệ tất cả mọi chuyện, Hà Ái Phân xông lên kéo Thẩm Bích Liên đến bên người mình, không nói hai lời mà đánh luôn.
Chờ đến khi Thẩm Bích Liên ngay cả âm thanh xin tha cũng không nói ra được, họ mới rời đi. Ngay cả Thẩm Thính Hồng cũng thấy có chút “đồng tình” đối với bộ dáng thê thảm của Thẩm Bích Liên.
Nhóm mợ thật sự dũng mãnh!
Ba người mợ cũng không bận tâm việc Thẩm Bích Liên có phải con gái hay không, cứ tiếp thẳng vào mặt. Khiến cho máu mũi của Thẩm Bích Liên chảy ròng ròng, cả người chỗ trắng chỗ tím như bảng pha màu vậy.
“Trời đất ơi còn coi luật pháp ra gì không? Thích thì đánh người, tôi phải báo công an, cần thiết phải báo công an!” Trương Tố Cầm đối xử với đứa con gái Thẩm Bích Liên này không tệ tuy rằng vẫn yêu thương con trai hơn nhưng chỉ có hai đứa nhỏ, cũng coi như công bằng,
Lúc này nhìn Thẩm Bích Liên bị đánh đến thân tàn ma dại như vậy đương nhiên trái tim của người mẹ bắt đầu đau đớn.
Lưu Nguyệt lập tức nắm tóc của Trương Tố Cầm, “Hiện tại biết thương con gái của mình rồi à? Thế con gái của bà là người, còn con gái của tôi không phải người sao? Lúc Thẩm Bích Liên đẩy con gái tôi vào cục đá, sao lại không nghĩ như vậy?”
“Ôi chao! Hoá ra đây là mẹ ruột của tiểu tiện nhân à? Tôi còn tưởng rằng bọn họ không quen biết nhau cơ! Vừa nãy lúc chúng tôi đánh người còn không dám đến giằng co, lúc này mọi chuyện xong xuôi mới dám nhảy ra ngoài.” Người nói chuyện chính là mợ ba Hồ Tiểu Tuệ, cũng có thể coi là cao thủ.