Bản thân Thẩm Thính Hồng cũng cực kỳ hài lòng với tính cách này của nguyên chủ, như này cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị đám người phiền phức kia bắt nạt.
Thẩm Đại Lực có thể tự mình hiểu được, Thẩm Hữu Vi cũng có thể coi là một người sáng suốt, cho dù là thím ba hay Thẩm Thính Hồng đều không phải là người dễ chọc giận. Chính vì vậy nên ngay cả khi Thẩm Thính Hồng chưa chia canh cho bọn họ thì anh ta cũng không nói gì.
Còn nhị phòng thì vui mừng khôn xiết, Ngô Vân không ngừng khen ngợi Thẩm Thính Hồng là đứa trẻ ngoan.
Dù tối qua Ngô Vân mới bị Lưu Nguyệt dạy dỗ xong nhưng lúc này cũng rất vui vẻ như thể đã quên tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chồng và con trai có tầm nhìn hiểu biết nhưng cũng không có nghĩa là Trương Tố Cầm cũng vậy, huống chi còn có cả một Thẩm Bích Liên nữa. Hai mẹ con họ đã sớm nhìn chằm chằm món canh cá, hiện tại lại như công dã tràng thì làm sao họ đồng ý được.
“Thẩm Thính Hồng, ý cháu là gì đấy, tại sao những người khác đều có nhưng tại sao đại phòng nhà chúng tôi lại không có? Có phải cháu đang khinh thường nhà đại phòng chúng tôi đúng không?” Trương Tố Cầm hét lên.
“Đúng đúng đúng, là cháu trướng mắt mấy người đấy, rốt cuộc ai lại thích một người thích cắn trộm sau lưng chứ?” Thẩm Thính Hồng trợn trắng mắt, cũng chẳng có chút khách khí nào. Mà dù sao thì tính cách của nguyên chủ là người không chịu thiệt về bản thân thì làm sao mà mình phải kiềm chế chứ.
“Thẩm Thính Hồng chuyện trước đây không phải do chị cố ý.” Sắc mặt Thẩm Bích Liên rất không vui, cô ta còn cảm thấy Thẩm Thính Hồng chuyện bé xé ra to, rõ ràng chuyện cũng chẳng có vấn đề gì mà một hai cứ phải lằng nhằng mãi.
“Chị có cố ý hay không thì các đứa nhỏ trong thôn đã thấy rõ, nếu muốn biết thì cứ gọi bọn nhỏ đến hỏi xem. Dù sao thì Thẩm Bích Liên để tôi nói cho chị biết, từ nay về sau chị đừng hòng kiếm được lợi từ gia đình của chúng tôi, còn chuyện kia tôi không để yên đâu đấy.”
Bây giờ đang là vụ thu hoạch mùa hè, cũng là thời điểm việc đồng áng tương đối bận rộn. Lưu Nguyệt nói chờ chuyện này con gái nhà mình khỏe lại rồi tính sau nên các cậu trong nhà Lưu Nguyệt đành nhẫn nhịn, nếu không thì gia đình họ Thẩm bên này đã sớm gà bay chó sủa rồi.
Hiển nhiên Thẩm Bích Liên và Trương Tố Cầm cũng đã nghĩ đến chuyện này, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, cũng không dám tác oai tác quái nữa.
Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đã ăn hết canh cá mà Thẩm Thính Hồng chia cho họ, ngoài ra hai người họ còn có thêm một con cá khiến hai ông bà rất vừa lòng. Nên cho dù Thẩm Thính Hồng nói chuyện khó nghe trước mặt hai ông bà như vậy thì họ cũng không nói gì thêm.
Đương nhiên, lý do cũng bởi vì Thẩm Thính Hồng nói rất đúng mà hai ông bà cũng coi như tương đối công bằng. Nếu như chuyện này Thẩm Thính Hồng không đúng thì chắc chắn họ sẽ ra mặt nói chuyện.
Mà đương nhiên mấy người Lưu Nguyệt không muốn Thẩm Thính Hồng chia đồ ăn ra nhưng đã chia hết rồi nên họ không thể nói thêm gì nữa. Chỉ đành giữ nguyên canh ở trong bát không nhúc nhích, để cho Thẩm Thính Hồng ăn.
“Ba, mẹ và hai anh, mọi người ăn đi, con chỉ muốn ăn chút canh thôi. Hai ngày này con không được ăn quá nhiều đồ ăn có dầu mỡ nên nếu để con ăn hết đống này cũng không tài nào ăn nổi đâu ạ.”
Lưu Nguyệt đành phải rầu rĩ mà ăn hết canh, đương nhiên bà hiểu rõ tính cách của Thẩm Thính Hồng, giống như bát canh trứng đêm qua vậy. Tuy rằng lần này sau khi tỉnh, con gái đã hiểu chuyện hơn rất nhiều nhưng Lưu Nguyệt vẫn đau lòng con gái vô cùng, bà ước gì cả đời này Thẩm Thính Hồng sẽ không lớn lên nữa.
Thẩm Thính Hồng thấy như vậy nhưng không biết trong lòng bà ấy đang nghĩ gì nhưng vẫn biết chắc chắn bà ấy sẽ thấy đau lòng vô cùng.
Thẩm Thính Hồng bắt đầu cân nhắc, liệu nào cách để mình có thể mang đồ vật từ trong không gian ra một cách quang minh chính đại không thế?
Tạm thời cô sẽ không nói chuyện về không gian cho mấy người Lưu Nguyệt, nếu muốn nói thì chắc chắn sẽ là sau khi phân gia.
Bây giờ tất cả mọi người đang ở cùng nhau, ai biết sẽ có người nào nghe thấy hay nhìn thấy gì đó. Theo cái tính cách của bác dâu cả và cả bác dâu hai, nếu lỡ hai bà ta biết chuyện thì sau này đừng hòng rũ bỏ bọn họ.
Lưu Nguyệt còn phải đi làm công, thật ra vụ thu hoạch mùa hè sẽ phải nhanh chóng hơn vụ thu hoạch mùa thu. Cũng chả có lý do nào ngoài, trời hè mưa nhiều cho nên thời gian cũng gấp gáp hơn.
Đứa cháu út là gia đình họ Thẩm là Thẩm Tiểu Binh, hiện tại vẫn đang đi học tiểu học nhưng cứ đến ngày mùa thì trường sẽ cho học sinh nghỉ.
Ngay cả Thẩm Thính Văn đang làm giáo viên cũng sẽ xuống đất làm việc.
Đương nhiên mấy người Thẩm Bích Liên cũng không trốn được việc nên cuối cùng trong nhà chỉ còn lại một mình Thẩm Thính Hồng.
Thật ra, bình thường nếu Thẩm Thính Hồng không bị thương thì cũng không cần phải xuống đất làm việc. Không có lý do nào khác ngoài việc Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt đều đi làm lấy công điểm, Thẩm Thính Văn có tiền lương giáo viên, còn Thẩm Thính Võ thì sức lực rất lớn trực tiếp làm luôn phần của em gái.
Chính vì vậy nên dù Thẩm Thính Hồng không đi làm kiếm công điểm nhưng cô vẫn đạt đầy đủ chỉ tiêu công điểm, điều này cũng dẫn tới địa vị của Thẩm Thính Hồng trong nhà không thấp.
Dù sao thì ở niên đại này không ai ngại việc kiếm được nhiều công điểm, càng kiếm được nhiều công điểm sẽ càng có tiếng nói hơn, ai bảo công điểm chính là lương thực.
Ngay cả Thẩm Hữu Vi ở đại phòng cũng chỉ kiếm được khoảng tám công điểm, hơn nữa danh tiếng của Trương Tố Cầm trong thôn không được tốt nên dù anh ta đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn.
Tuy nhiên không bao lâu trước khi Thẩm Thính Hồng xuyên qua đây, Trương Tố Cầm đã tìm cho Thẩm Hữu Vi một cuộc hôn nhân. Chắc khoảng hết vụ hè, người sẽ qua cửa.
Đây cũng là lý do dù Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đã hai mươi tuổi nhưng tròn nhà vẫn chưa thúc giục lấy vợ.
Ai bảo con nhà bác cả chưa lấy vợ? Tuy nhiên trong khoảng thời gian này Lưu Nguyệt vẫn cảm thấy lo lắng.
Thẩm Thính Hồng ở nhà cảm thấy rất buồn chán nên đi tìm vài tờ báo cũ nào đó để dán kín tất cả các khe hở trong phòng rồi mới đóng cửa lại.
Lúc này vẫn là kiểu khoá cửa gỗ xưa cũ, trên cửa có một thanh gỗ vắt ngang, không những thế còn có thêm hai cái khoá để có thể khoá cửa lại từ bên trong.
Sau khi làm xong công tác bảo mật, Thẩm Thính Hồng mới đi vào không gian.
Cô cho những con vật nhỏ tròn không gian ăn, tuy rằng mấy con động vật này rất nghe lời, chỉ cần Thẩm Thính Hồng không cho phép chúng sẽ không dám chạy lung tung nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn quyết định chờ sau khi hồi phục vết thương rồi lên núi tìm vài miếng gỗ để làm mấy cái hàng rào phân loại các con thú cho dễ nuôi.
Kiếp trước Thẩm Thính Hồng thật sự không hiểu rõ về chuyện này, nếu nuôi chúng nó hỗn hợp với nhau như này. Liệu con vịt đực có xem gà mẹ trở thành vịt cái, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra thêm, nhỡ gà trống bị cắm sừng thì liệu có đánh gà mẹ không?
Thẩm Thính Hồng chưa ở trong không gian được bao lâu đã nghe thấy tiếng đập cửa, chạy vội ra khỏi không gian rồi mở cửa.
Người đến là con gái của đại đội trưởng, cô ấy có tuổi ngang bằng Thẩm Thính Hồng, cũng là một người bạn thân của nguyên chủ.
Chắc là cô ấy chạy nhanh một mạch đến đây nên trên trán toàn mồ hôi.
“Thính Hồng, cậu có sao không? Tớ mới đến huyện thành một chuyến thôi mà sao cậu đã gặp phải chuyện không may vậy?”
Vào thời điểm Thẩm Thính Hồng xảy ra chuyện không may, vừa vặn Thẩm Thanh Thanh đang đi thăm nhà dì
ở huyện thành. Mà vừa mới về nhà đã nghe thấy bạn thân của mình đã xảy ra chuyện nên cô ấy rất lo lắng, ngồi ở nhà còn chưa nóng mông đã phải chạy tới hỏi thăm bạn.
“Thanh Thanh à, cậu mau vào đi.” Thẩm Thính Hồng gọi cô ấy đi vào phòng, xong còn rót cho cô ấy một cốc nước, “Mau đến uống đi, xem cậu đã nóng đến mức nào rồi kìa.”
“Này, không phải do tớ lo lắng cho cậu sao? Nghe nói cái người bị tâm thần Thẩm Bích Liên kia đẩy cậu, sao chuyện lại đến mức này thế?” Thẩm Thanh Thanh uống xong một ngụm nước rồi sốt ruột hỏi.
“Còn có thể là lý do nào nữa? Không phải trước đó cậu đã thấy rồi sao? Ngày mà tớ đính hôn với Diệp Thận Ngôn, ánh mắt chị ta hận không thể dán vào người anh ấy. Chắc là không thích nhìn tớ đính hôn với Diệp Thận Ngôn nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy, lúc ấy tớ cũng không phòng bị gì để chị ta thành công.” Thẩm Thính Hồng nói.
“Hừ, tớ đã nói Thẩm Bích Liên đó chẳng phải là loại người tốt đẹp gì rồi, sao mà cậu còn dám đi lên núi với chị ta?” Thẩm Thanh Thanh nghe xong thì tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, bộ dáng như muốn đi đánh nhau với Thẩm Bích Liên.
“Chẳng phải là do hai ngày trước trời mưa, nghĩ trên núi có nấm mà ở nhà chán òm nên tớ mới đi lên núi. Ai mà ngờ được Thẩm Bích Liên cũng muốn đi theo, lại còn ra tay với tớ nữa.” Thẩm Thính Hồng nói.
“Vậy thì cậu tính sao? Lúc nãy tớ đến đây vẫn thấy Thẩm Bích Liên vẫn còn vui vẻ lành lặn làm việc trên cánh đồng. Theo tính tình của mẹ cậu, sao lại để mọi chuyện xảy ra đơn giản như vậy?” Thẩm Thanh Thanh lại hỏi.
“Làm sao mà có chuyện đấy! Mấy người cậu của tớ đều đã tới nhưng mẹ tớ nói bây giờ là vụ thu mùa hè cũng là thời điểm kiếm công điểm. Nếu thật sự đánh Thẩm Bích Liên đến mức không xuống giường được thì lại tiện nghi cho chị ta quá, chờ hết vụ thu thì chuyện này sẽ được giải quyết.” Thẩm Thính Hồng nói.
“Đấy thế mới được, đến lúc đấy thì cậu nhớ gọi tớ một tiếng, tớ sẽ gọi ba tớ đến đây để chống lưng cho cậu.” Thẩm Thanh Thanh hai tay chống nạnh nói, “Dám khinh thường bạn thân của Thẩm Thanh Thanh ta đây sẽ phải lãnh chịu hậu quả.”
Bộ dáng nhìn như đang bị mắc hội chứng tuổi dậy thì khiến Thẩm Thính Hồng không nhìn được nở nụ cười.
“Phụt! Thanh Thanh, cậu học ở đâu ra cái bộ dàng này vậy? Nhìn ngốc nghếch quá đi.
“Cậu còn cười tớ, tớ rõ ràng là đang bênh vực kẻ yếu như cậu được không? Thật ra tớ nghĩ nhà cậu nên phân gia, cả anh Thính Văn và anh Thính Võ đều kiếm được tiền, hai cô chú cũng không kém. Cần gì phải ở chung với mấy người kia làm gì, không nói đến việc bọn họ vô duyên vô cớ có thể chiếm được tiện nghi mà mấu chốt bọn họ là những người có tâm không tốt.”
Nghe Thẩm Thanh Thanh nói một cách chính trực và nghiêm túc như vậy, Thẩm Thính Hồng cảm thấy bản thân mình cũng không ngờ được dù sao thì những người phụ nữ trong thời đại này tương đối bảo thủ. Tuy rằng không nghiêm trọng như thời cổ đại nhưng cơ bản vẫn là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu (1) . Để có thể nói ra những lời như vậy, xem ra Thẩm Thanh Thanh cũng là một người có tư tưởng tiến bộ.
**Chú thích**
(1) Quan niệm phong kiến trọng nam khinh nữ, ở nhà thì theo cha, đi lấy chồng thì phải theo chồng.