Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Anh cả là Thẩm Đại Lực - cũng chính là cha của Thẩm Bích Liên, ông ta và vợ Trương Tố Cầm còn có thêm một đứa con trai đứng hàng anh cả ở nhóm tiểu bối trong nhà tên gọi là Thẩm Hữu Vi.

Anh hai là Thẩm Đại Dũng, vợ tên là Ngô Vân, hai người họ đẻ được một trai một gái. Con cả là Thẩm Xuân Hoa - chị họ thứ hai của Thẩm Thính Hồng, con út cũng là đứa bé trai nhỏ nhất trong nhà - Thẩm Tiểu Binh.

Anh ba chính là Thẩm Đại Cường - ba của Thẩm Thính Hồng, ngoài ra cô còn có một đôi anh sinh đôi là Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ.

Còn thứ tư là một người con gái, cũng chính là cô nhỏ của Thẩm Thính Hồng, gọi là Thẩm Minh Phương. Cô ta gả cho Trương Quốc Đống - em trai của Trương Tố Cầm. Sinh một đứa con trai tên là Trương Tiểu Vỹ ngang tuổi với Thẩm Tiểu Binh.

Chính vì vậy trong tất cả các chị em dâu thì Trương Tố Cầm và Thẩm Minh Phương có quan hệ tốt nhất.

……..

Rốt cuộc đã tiếp thu xong mớ ký ức hỗn độn trong đầu, Thẩm Thính Hồng lại mở mắt ra một lần nữa, lần này đầu óc cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường vẫn ngồi bên cạnh trông nom, cuối cùng cũng yên tâm khi thấy cô lại mở mắt một lần nữa.

“Ni Nhi, con hù chết mẹ rồi đấy có biết không hả?”

Từ khi Thẩm Thính Hồng lên thành phố học cấp hai đã bắt đầu học người thành phố gọi ba mẹ nên Lưu Nguyệt cũng không lạ lùng gì.

“Mẹ! Con không sao cả, chỉ là hơi mệt một chút thôi. Mẹ và ba có thể đi ra ngoài trước được không, để con nghỉ ngơi một lát đã ạ.”

“Được rồi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu có chuyện gì con cứ gọi mẹ. Chờ đến khi con khoẻ thì mẹ sẽ tìm cái đám chú bác kia đến đây cho con xả giận.

Càng nói càng tức điên lên nên Lưu Nguyệt nhìn Thẩm Đại Cường không vừa mắt chút nào, “Ông cứ đứng đờ ở chỗ này ra làm gì? Không nghe thấy con gái cưng mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi sao?”

Thẩm Đại Cường: Tôi là chú ba của Thẩm Bích Liên cho nên đây là những gì tôi nên được…..

Trong lòng Thẩm Đại Cường thầm tự tẩy não mình. Thật ra, đây đều là lời nói của Lưu Nguyệt nhưng Thẩm Đại Cường vẫn luôn coi lời nói của vợ là chân lý.

Lưu Nguyệt nói cái gì ông ấy đều hận không thể lấy một quyển vở ra từ từ thưởng thức và thuận tiện đọc đi đọc lại.

“Con gái cưng, con cứ ở đây nghỉ ngơi đi nhé!” Thẩm Đại Cường cười khờ khạo với Thẩm Thính Hồng. Vì khuôn mặt ông ấy rám nắng nên tròng mắt và hàm răng trắng như tỏa sáng rực rỡ.

“Dạ vâng ạ.”

Từ trước đến nay Thẩm Thính Hồng vẫn luôn lẻ loi một mình, bây giờ phải đi đến một thế giới mà mình không quen thuộc nhưng rất nhanh cô đã thích ứng với cuộc sống này rồi.

Một khi đã tiếp thu được hoàn cảnh xấu nhất, sau này sẽ dễ dàng phát hiện ra những điều tốt đẹp hơn. Chẳng hạn như Thẩm Thính Hồng, bây giờ cô cảm thấy mặc dù thế giới này không được phát triển như thế giới cô đã từng sống nhưng có một cặp cha mẹ yêu thương mình như này cũng không tệ một chút nào.

Thẩm Thính Hồng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình để xuống giường đi đóng cửa, sau đó ngồi lại lên giường kiểm tra tình huống bên trong không gian.

May thật, mọi việc vẫn như cô nghĩ, không gian vẫn còn ở đây. Lập tức, tâm trạng của Thẩm Thính Hồng trở nên ổn định hơn. Ít nhất ở trong một ngôi làng nhỏ bên núi đói ăn này, bản thân mình vẫn có đủ tự tin mãnh liệt.

Thẩm Thính Hồng nhìn các vách tường xung quanh bị gió lùa khắp nơi thì nhịn không được thở dài một hơi. Sau khi xác định xung quanh không có người cô mới lấy một bát cháu rau xanh thịt nạc từ trong không gian ra.

Có thể cảm nhận được cơ thể này đang thiếu nước trầm trọng, thậm chí chỉ cần đi bộ hai bước trong tình huống này cũng rất khó khăn.

Tuy rằng Thẩm Thính Hồng không phải nhân viên y tế nhưng vẫn có một chút kiến thức cơ bản về y khoa. Vào lúc cơ thể ốm yếu như này chắc chắn không được ăn đồ có dầu mỡ nhưng vẫn nên bổ sung những chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

Lúc này món ăn cháo rau xanh nấu với thịt nạc là sự lựa chọn tốt nhất, nhìn bộ dáng chắc được khoảng hai lạng thịt của mình. Thẩm Thính Hồng tính toán chờ đến khi mình khoẻ được một chút, nhất định sẽ phải bồi bổ thật tốt.

Rất nhanh cô đã ăn xong bát cháo vì thật sự ra cô cũng không dám ăn kỹ nuốt chậm. Rốt cuộc thì sự riêng tư trong phòng này không được chặt chẽ, nếu như mình bị người khác nhìn thấy thì rất phiền phức.

Chờ đến lúc ăn xong Thẩm Thính Hồng ném thẳng hộp đựng cháo vào không gian để bắt đầu đi nghỉ ngơi. Giờ cô cũng chẳng còn sức để nghĩ đủ chuyện tồi tệ của gia đình này nữa nên trước hết cứ đi nghỉ ngơi đã rồi tính sau.

Không thể không nói nguyên chủ quả thật có một người mẹ rất tốt. À không, phải là một nhà mẹ đẻ tốt mới đúng.

Vốn dĩ mọi người đều sinh hoạt cùng nhau, trong tam phòng nơi cô ở chỉ chia được thành hai phòng ngủ nhỏ. Thử nói về Thẩm Bích Liên đi, hiện tại cô ta chỉ có thể ở chung phòng với anh trai Thẩm Hữu Vi, giữa giường của họ chỉ dùng một tấm ván gỗ để ngăn cách mà thôi.

Nhưng sau khi Lưu Nguyệt lại hạ sinh Thẩm Thính Hồng, lúc đó bà ấy mới nhà ba người anh trai trong nhà của mình giúp mình xây một căn phòng riêng cho Thẩm Thính Hồng. Chẳng qua là đã mấy năm trôi qua cho nên căn phòng này có vẻ rách nát.

Đại phòng, nhị phòng ở bên kia có ý kiến nhưng cũng không có cách nào, để xây phòng mặc kệ là công sức hay tiền đều do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt làm nên dù bọn họ có ý kiến cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Rốt cuộc ông nội Thẩm và bà nội Thẩm cũng từng nói rằng nền của nhà cũ rất lớn, nếu bản thân họ có năng lực thì có thể tự xây thêm nhà ở, hai vợ chồng già cũng không có ý kiến gì.

Trên đường đi, Lưu Nguyệt hỏi tận hai lần về tình huống của Thẩm Thính Hồng, xác định cô không có chuyện gì mới yên tâm.

Buổi tối vào lúc ăn cơm, Thẩm Thính Hồng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ. Trong khắc cô cảm thấy rất buồn bực, cả gia đình này ở chung với nhau như vậy chắc theo đường lối đại tạp viện rồi.

(1) Nơi có nhiều gia đình khác nhau sinh sống.

“Ni Nhi, đến giờ ăn cơm tối rồi, để mẹ mang đồ ăn vào cho con nhé?”

Thẩm Thính Hồng leo xuống giường rồi mở cửa phòng ra, vốn buổi tối nay cô tính toán muốn ra ngoài ăn cơm để nhận thức các thành viên trong gia đình này. Nhưng âm thanh ở bên ngoài quá lớn, nào là giọng nói của người già nào là giọng nói của trẻ em tất cả khiến người bị thương ở đầu như Thẩm Thính Hồng cực kì khó chịu.

“Mẹ, mẹ mang vào giúp con với.”

“Ừ được rồi, con cứ nằm đi để mẹ mang vào cho mà ăn.”

“Đúng là mệnh tiểu thư, chỉ ngã đập đầu thôi mà ăn cơm cũng phải cần người hầu hạ.”

Thời điểm Lưu Nguyệt đang bê đồ ăn vào cho Thẩm Thính Hồng, một giọng nói không hài hoà tự nhiên xuất hiện.

Đây là bác dâu lớn của nguyên chủ Trương Tố Cầm, từ trước đến nay bà ta không nhìn quen việc tam phòng coi một đứa con gái là tiểu tâm cam mà nuông chiều.

Còn đưa cả nó đi học nữa, nếu không phải do mấy người ông nội đè nặng thì Trương Tố Cầm đã sớm làm ầm ĩ lên rồi. Mấy cô gái gái bằng tuổi nó đều làm được đủ các việc trong nhà ngoài nhà, chẳng hiểu sao mà cô gái trong tam phòng nhà bọn họ lại quý giá như vậy.

Nếu có thể ở nhà làm việc thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Này chị dâu cả, nếu chị muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói thẳng toẹt ra xem nào, tôi không ngại bắt chị đi trước đâu đấy. Lý do tại sao lần này Ni Nhi nhà tôi bị thương, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nếu không phải do Ni Nhi nhà tôi còn đang nằm ở trên giường thì Thẩm Bích Liên đã sớm bị tôi cho một trận rồi. Này nhé, tôi chưa đến tìm chị để gây chuyện đâu đấy mà chị sốt ruột hoảng hốt đâm đầu vào hướng họng súng rồi à?

Từ trước đến nay, Lưu Nguyệt không phải là người dễ bị bắt nạt, lúc ở nhà mẹ đẻ bà ấy là đệ tử chân truyền của bà ngoại nguyên chủ nên tính tình vốn đanh đá.

Lúc trước khi bà nội Thẩm đàm phán cuộc hôn nhân này cho Thẩm Đại Cường, thì nghĩ rằng Thẩm Đại Cường là một người có tính cách mềm mại dễ bắt nạt nên phải cưới một người vợ lợi hại mà cũng có thể trấn trạch.

Ý tưởng này thì hay nhưng đúng thật có thể trấn, mà là trấn cả toà nhà, nhưng thế không phải là trấn trạch sao?

Trương Tố Cầm bị nói đến câm nín, chỉ điên cuồng nháy mắt với Thẩm Đại Lực. Tuy nhiên hôm nay Thẩm Đại Lực đã làm việc cả ngày dài nên bây giờ cứ vùi đầu vào ăn cơm khô, làm sao rảnh mà chú ý câu chuyện chí chóe của mấy người phụ nữ.

“Cùng lắm thì chỉ là trò đùa của mấy đứa trẻ con thôi, làm sao mà cô phải làm căng đến vậy?” Trương Tố Cầm thấy người đàn ông của mình không phản ứng gì nên giọng điệu cũng yếu đi không ít. Mặc kệ là nói bất kỳ thứ gì, đúng thật chuyện này đại phòng không chiếm được ưu thế.

“Con bé Thẩm Bích Liên đã đủ mười tám rồi đúng không? Đâu còn nhỏ bé gì nữa, mấy người không muốn dạy dỗ con cho tốt. Chờ xem, khi nào Ni Nhi nhà tôi khoẻ hơn thì để tôi dạy lại con mấy người hộ cho.

Lưu Nguyệt cầm bát cơm rồi liếc mắt nhìn Thẩm Bích Liên khiến Thẩm Bích Liên bị doạ đến co rúm cả người lại.

Cô ta thầm nghĩ mình thật xui xẻo, chẳng hiểu sao lại bị người dân nhìn thấy đúng lúc thế, chắc là do mình làm việc không đủ bí ẩn. Hơn nữa bây giờ còn bị người đàn bà đanh đá Lưu Nguyệt này nhớ thương, chắc chắn là trốn không thoát khỏi trận đánh này rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp