Tay đang ăn cơm của Thẩm Đại Lực dừng lại, lời nói này của Lưu Nguyệt không chừa lại chút mặt mũi nào cho đại phòng nên ông ta nhìn ngay về phía Thẩm Đại Cường.

“Em ba, trong chuyện này đúng thật là do Bích Liên không hiểu chuyện, để anh sẽ yêu cầu con bé xin lỗi Ni Nhi sau.”

Thẩm Đại Cường không nói thêm gì nữa, cho dù ông ấy là một người hiền lành nhưng nguyên tắc con gái là lẽ sống của cuộc đời tuyệt đối không thể phá vỡ. Chuyện này chỉ xử lý đơn giản như vậy thì ông ấy thực sự cực kỳ có lỗi với vợ con của mình.

Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm nghe họ cãi nhau cũng không nói lời nào, họ hiểu rõ tính cách của vợ thằng ba nhà mình. Chuyện này phải để cho nó xả giận, nếu không sau này cuộc sống của họ sợ là không thể yên ổn.

Nhị phòng xem diễn còn chưa đủ đâu, làm sao mà có thời gian để nhúng tay vào chuyện này. Nếu mà nhúng tay vào cũng không thể giúp đại phòng, trong hai người Lưu Nguyệt và Trương Tố Cầm người nào không dễ chọc, trong lòng họ đều rõ ràng.

Nhìn thấy chẳng có ai lên nói đỡ cho mình, trong mắt Thẩm Bích Liên tràn đầy oán hận, cả cái gia đình này đều là người bất công.

Lưu Nguyệt cầm một chén cháo loãng đến mức có thể chiếu gương trên tay, trong đó còn có vài miếng rau màu xanh lá cây. Nếu có gì không khác biệt, thì bên cạnh còn có thêm một bát canh trứng thơm ngào ngạt.

Trứng gà là do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt biết Thẩm Thính Hồng bị thương rồi đưa đến đây, mà cũng chẳng phải trả lại. Tuy rằng hiện tại chưa phân gia nhưng ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều là người biết đúng sai.

Nhà của thằng ba có nhà mẹ đẻ của Lưu Nguyệt giúp đỡ, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn so với các nhà còn lại. Nếu bọn họ còn yêu cầu tịch thu đồ thì chậc chậc….

Cho nên sau này chỉ cần là bất kể ai có được đồ vật thì nghiễm nhiên nó thuộc về nhà riêng của người đó. Đây là một luật bất thành văn trong gia đình nhà họ Thẩm rồi.

Thật ra Thẩm Thính Hồng không cảm thấy kinh ngạc gì cả bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ, loại đồ ăn như trứng gà này được ăn không ít, ba người cậu sẽ thường xuyên đưa trứng đến đây. Hơn nữa, Thẩm Đại Cường có kỹ năng làm nghề mộc, thỉnh thoảng giúp người dân trong thôn làm vài đồ vật để đổi được một vài thứ gì đó.

Tuy rằng bây giờ không được phép kinh doanh nhưng vẫn có thể trao đổi đồ vật. Với cả cũng không có nhà nào quan tâm đến chuyện này, những người có tay nghề như này không nhiều lắm nên mọi người đều xem như thuận theo chuyện này.

Chính vì vậy, dù tam phòng có nhiều hơn các phòng khác một đứa con nhưng cuộc sống lại ấm no nhất.

“Con cảm ơn mẹ.” Chờ đến khi Lưu Nguyệt đặt cơm chiều ở trên tủ đầu giường, Thẩm Thính Hồng nhanh miệng nói.

“Con bé Ni Nhi ngốc này, sao con còn khách khí với mẹ như vậy hả?”

Thẩm Thính Hồng cười trừ không nói thêm gì nữa, sau khi Lưu Nguyệt rời đi cô lại quay sang nhìn bát cháo, nhịn không được thở dài một hơi.

Ôi trời đất ơi, đây là cái thế giới gì đây? Tại sao mình lại xuyên qua cái niên đại này? Nhìn món cháo này lỏng đến mức có thể soi được gương luôn. Thật ra nó được gọi là cháo bởi vì Lưu Nguyệt tận lực vớt một ít gạo vào trong bát cho cô.

Cái gọi là gạo cũng chỉ là gạo lứt, uống vào còn khiến cổ họng ran rát.

Nhưng cuối cùng thì Thẩm Thính Hồng vẫn phải uống, món này là do Lưu Nguyệt để dành cho cô. Còn món canh trứng thì Thẩm Thính Hồng chỉ ăn một nửa, số canh còn lại định để cho Lưu Nguyệt ăn.

Vào lúc Lưu Nguyệt thu dọn bát đũa, thấy món canh trứng chưa đụng được bao nhiêu thì vội vàng nói.

“Ni Nhi, sao con ăn ít thế? Ăn thêm chút canh trứng để bồi bổ đi con.”

Thẩm Thính Hồng lắc đầu: “Mẹ, hôm nay con mệt lắm, ăn không nổi đâu, mẹ cứ ăn đi.”

“Mẹ không ăn, nếu con ăn không nổi thì mẹ sẽ cất đi cho con để con ăn sau nhé.“

Dứt lời bà bê luôn ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất ấm áp, có được một gia đình ấm áp như vậy cũng tốt.

“Mẹ ăn đi mà, con sẽ nhìn mẹ ăn, nếu để bát canh sang ngày mai con cũng không ăn nổi đâu, cứ để đấy thì nó hỏng lãng phí lắm.”

Lưu Nguyệt cũng ngẩn người ra, sau đó đã hiểu được ý của cô, “Ôi Ni Nhi nhà ta còn biết thương mẹ nhưng mẹ thật sự không đói đâu, để mẹ cất canh cho con.”

“Nếu mẹ không ăn thì đêm nay con không đủ được mất.”

Thẩm Thính Hồng bắt đầu chơi xấu, cuối cùng Lưu Nguyệt không còn cách nào chỉ có thể ăn hết bát canh, vừa ăn vừa nghẹn ngào.

“Huhu…. Tôi đã nói rồi, nuôi con gái sau này mình già nó còn chăm sóc cho mình, thế mà những người ngoài kia cứ nói tôi. Hừ, sau này kiểu gì bọn họ cũng phải biết rằng nuôi con trai là nuôi nợ. Thử nhìn tôi hiện tại đi, chưa gì đã hưởng được phúc của con gái rồi đấy.

Thẩm Thính Hồng: Sự hâm mộ này có phải quá lớn rồi không?

“Mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ cho mẹ một cuộc sống thật sung sướng.”

Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy sự thiên vị của Lưu Nguyệt có chút nghiêm trọng nhưng Thẩm Thính Hồng không thể không thừa nhận, cô cực kỳ thích loại cảm giác thiên vị này.

Lưu Nguyệt nghe Thẩm Thính Hồng nói vậy đương nhiên vui vẻ, dù đó chỉ là lời nói suông của con gái. Rốt cuộc con bé vẫn đang đi học nhưng Lưu Nguyệt nghe vậy vẫn cảm thấy được an ủi cực kì.

“Được, sau này mẹ sẽ chờ hưởng phúc của con gái cưng, đúng là nuôi con gái vẫn tốt hơn. Con nhìn hai thằng anh trai của con xem, đến tận giờ còn chưa tìm được đối tượng yêu đương khiến cho mẹ phiền lòng. Mà người lớn như vậy không biết đã trốn ở cái xó xỉnh nào.

Trong trí nhớ, Lưu Nguyệt vẫn thường xuyên nói như vậy nên Thẩm Thính Hồng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

“Trong lòng mấy anh chắc cũng hiểu rõ rồi, mẹ cũng đừng nhọc lòng.”

“Đúng là con trai toàn là nợ….”

Một lúc sau khi hai mẹ con nói chuyện với nhau, Lưu Nguyệt đã cầm bát đũa đi ra ngoài.

Mà hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ vẫn bị Lưu Nguyệt phàn nàn không biết đi đâu từ nãy giờ, lúc này cũng tình đi vào nhà từ bên ngoài, trong tay họ còn xách theo một cái thùng, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ cả.

“Tiểu tử thúi, hai đứa vừa đi đâu về mà cả người bẩn thỉu như vậy, mẹ không giúp hai đứa đâu, tự mình tắm đi.”

Nhìn thấy bộ dạng này của hai thằng con trai, bà mẹ Lưu Nguyệt lập tức mất bình tĩnh.

“Mẹ, chúng con đi ra sông bắt cá cho bé út ăn.”

Thẩm Thính Võ khờ khạo sờ gáy của mình khiến cho số bùn trên tay dính vào tóc.

Nghe được lời nói này của con trai, sắc mặt của Lưu Nguyệt tốt hơn nhiều, đúng là tiêu chuẩn kép: “Thế bắt được chưa?”

“Bọn con bắt được rồi ạ nhưng không được nhiều lắm, chỉ có vài con cá trích nhỏ thôi. Tuy rằng nó nhỏ nhưng dùng để nấu canh cho bé út cũng không thành vấn đề.” Thẩm Thính Võ lập tức nói tiếp.

Công việc này là sở trường của anh ấy nên Thẩm Thính Văn chỉ có thể ở bên cạnh phụ giúp. Hai anh em này tuy là anh em song sinh nhưng người cũng như tên, một người giỏi văn một người giỏi võ.

Thẩm Thính Văn đã học xong cấp ba, hiện tại đang làm giáo viên ở trường tiểu học trong thôn, tiền lương mỗi tháng được khoảng mười đồng.

Thẩm Thính Võ nổi tiếng ở làng trên xóm dưới là người có sức mạnh lớn, không giống với anh trai mình. Anh ấy học xong tiểu học thì sống chết không muốn học thêm nữa, khoảng mười hai - mười ba tuổi là có thể đi làm đổi lấy công điểm.

Cũng đúng câu một loại gạo nuôi trăm người, trong niên đại này ai cũng phải thắt lưng buộc bụng. Mọi người đều ăn uống như nhau nhưng không hiểu sao Thẩm Thính Võ từ nhỏ đã khoẻ như trâu.

Lưu Nguyệt cầm cái xô ra đây nhìn, quả nhiên trong này có mấy con cá diếc. Một con bé thật sự, chắc chỉ được vài chục gam nhưng dùng để nấu canh cũng được.

“Được rồi được rồi, nhìn người hai đứa bẩn quá, mau cởi ra để một lúc nữa mẹ giặt cho.”

Hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ liếc nhìn nhau sau đó đều cười, mẹ cũng có tình mẫu tử đối với bọn họ cơ đấy.

Không phải nói, mấy người đàn ông của gia đình họ Thẩm ở tam phòng cũng bị Lưu Nguyệt tẩy não không hề nhẹ. Tất cả đều lấy Thẩm Thính Hồng làm trung tâm, mấu chốt còn dần dần thao túng tâm lý của chính mình, cũng có thể coi như cả nhà toàn là cực phẩm.

Trương Tố Cầm và Ngô Văn đã sớm nghe được động tĩnh ở bên ngoài, đều nhô đầu ra khỏi phòng của mình để hóng hớt. Hai người họ thấy thùng trên tay Lưu Nguyệt thì đã hiểu.

“Ôi trời, không thể không nói Võ Oa Tử nhà chúng ta rất có bản lĩnh, cá này là do cháu nó bắt được sao? Đúng là không tệ, ngày mai chúng ta lại có lộc ăn rồi.”

Người nói chuyện chính là Ngô Vân ở nhị phòng, còn Trương Tố Cầm mới bị Lưu Nguyệt dạy dỗ ở bữa ăn cho nên trong lòng tuy nhớ thương mớ cá nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì.

Lưu Nguyệt trợn trắng mắt, trực tiếp bê thùng cá về phòng của mình, vừa đi vừa chửi rủa.

“Người bây giờ mặt còn lớn hơn cối xay, số cá này là để Ni Nhi nhà tôi bồi bổ thân thể. Thân là trưởng bối cũng không biết xấu hổ, sợ rằng phân trong cầu xí cô cũng muốn thử bên trong có bao nhiêu độ đạm.”

Vừa nói xong, bà ấy trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Ngô Vân tức giận tới tái xanh mặt mày, đánh không lại mà chửi cũng không thắng. Đúng thật là nghẹn tức đến chết mất, ngay sau đó đóng sầm cửa phòng mình lại cho hả giận.

Trương Tố Cầm rất vui sướng khi thấy người gặp hoạ, biểu cảm quả thật rất chói mắt mà Ngô Vân cũng lười đến xem.

Trương Tố Cầm hiểu rất rõ việc ngày mai cá sẽ không đến phần mình nhưng nhìn người trong nhị phòng bị ăn chửi thì bà ta vẫn thấy thoải mái cực kỳ.

Hai anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ cũng không thèm phản ứng, nhanh chóng về phòng thay quần áo dơ ra. Tuy rằng lúc nãy mẹ bảo sẽ giặt quần áo cho họ nhưng rõ ràng hiện tại mẹ không vui, vẫn là thôi đi…”

Bọn họ thực sự là những người có nhãn lực rất tốt.

Sân nhà ông Thẩm mặc dù không quá nhỏ nhưng các ngôi nhà ở thời đại này không có cách âm. Chẳng hạn như lỡ có ai làm chuyện không phù hợp với trẻ con thì mọi người đều có thể nghe ra được một chút động tĩnh.

Nhưng bây giờ người ta đã sống như này rồi, có gì đây mà để ý chứ.

Đương nhiên Thẩm Thính Hồng đã nghe đầy đủ tiếng huyên náo ở bên ngoài, trong lòng cũng không kìm được thở dài, xem ra cả cái gia đình này lòng đều mang theo quỷ rồi.

Tuy rằng trong trí nhớ của cô chuyện này xảy ra không ít nhưng tận mắt mình chứng kiến lại là một chuyện khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play