Quả nhiên vào đúng 11 giờ 50 phút, đủ loại xe tải nối đuôi nhau vào nhà kho.
Chờ đến khi mọi người đưa hết tất cả đồ vào khi hàng, lúc này Thẩm Thính Hồng mới thanh toán nốt số tiền còn lại. Nhìn mọi người đã đi hết, Thẩm Thính Hồng mới cho tất cả đồ vật vào không gian theo từng danh mục.
Những đồ vật cần giữ tươi thì cho vào phòng, những đồ không cần giữ tươi thì cứ để ở bên ngoài. Còn những con động vật nhỏ cứ cho nó vào hàng rào.
Sau đó Thẩm Thính Hồng phát hiện bọn động vật này vào không gian xong rất nghe lời. Chỉ cần cô ngăn chúng chạy lung thì chúng sẽ ngoan ngoãn lại như vậy thì không phải lo lắng việc bọn chúng sẽ đạp nát những chồi non rau củ mới nhú ra trong sân nhà.
Khoá cửa của kho hàng, Thẩm Thính Hồng đi đến một quán mì để ăn tạm vài thứ gì đó, sau đó nhớ đến thời gian trong căn phòng sẽ ngưng đọng. Ủa, vậy tại sao mình lại không mua đồ ăn chín cất vào trong đó.
Chính vì thế, vào buổi chiều Thẩm Thính Hồng đi đến các cửa hàng mà bình thường mình rất thích. Đặt số lượng lớn đồ ăn chín chẳng hạn như: bánh bao hấp hay các loại đồ ăn Trung Quốc khác.
Cô lấy lý do đặt đồ ăn cho công nhân, người khác cũng không nghĩ nhiều. Dù sao loại chuyện này cũng không cần miệt mài tìm hiểu chỉ cần bản thân có tiền là đủ rồi.
Sau đó Thẩm Thính Hồng đi tới chợ đầu mối để mua rất nhiều đồ ăn vặt, đồ uống mà bình thường cô rất thích ăn. Còn có cả đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, cho dù là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm những thứ dùng để tắm rửa hằng ngày và cả băng vệ sinh thần kỳ, Thẩm Thính Hồng không buông tha thứ nào cả.
Lại nói về băng vệ sinh đi, lúc trước khi cô hết kinh còn dùng không xong, huống chi cái nơi ở trong mơ rất giống những năm vào các thập kỷ trước, không có gì bất ngờ thì có thể sau này nó mới được phát triển.
Sau đó lại mua đủ loại quần áo, chăn bông có kiểu dáng cũ kỹ không ai thèm mua, thậm chí Thẩm Thính Hồng còn mua rất nhiều loại áo khoác quân đội kiểu cũ, những loại quần áo xinh đẹp hơn một chút cô sẽ không mua. Dù sao thì niên đại ở trong mơ kia cực kì mẫn cảm, người khác đều mặc quần áo màu xanh với màu đen mà cô lại ăn mặc hoa hoè lộng lẫy, như vậy chẳng phải nói cho người ta biết mình có vấn đề về thần kinh sao?
Tuy nhiên cô cũng kiếm thêm không ít bông và lông tơ, chắc chắn nó sẽ luôn hữu ích trong mọi thời điểm.
Cô cũng mua không ít xe đạp kiểu cũ để vào không gian, dù sao chỉ cần màn theo những thứ đồ quý giá của niên đại đó là được.
Mua nhiều như vậy nên tiền tiết kiệm trong tay Thẩm Thính Hồng chỉ còn lại hơn một trăm nghìn tệ, ngoài trừ đi khoản tiền mua đồ ăn nấu chín thì đại khái cô chỉ còn lại năm mươi nghìn tệ.
Cô lại đi đặt thêm một mẻ hải sản, bánh ngọt, đường đỏ, đường trắng và các loại gia vị khác. Mua nhiều như vậy nên trong tay cũng chỉ còn sót lại hai nghìn tệ, tuyệt nhiên Thẩm Thính Hồng không dám đụng chạm gì tới số tiền đó. Nếu lỡ như không xuyên qua thì ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không còn!
Bận rộn mấy ngày, cuối cùng Thẩm Thính Hồng đã tiêu hết số tiền mình đang có, cũng nhận được những đồ vật mà mình đã đặt hàng. Trong không gian đã đầy ắp đồ vật, đặc biệt là trong phòng có thể cất đồ ăn, nó đã bị nhét đồ ăn chật kín. Lúc đầu bên trong có đồ dùng trong gia đình nhưng tất cả đã bị Thẩm Thính Hồng chuyển ra bên ngoài. Đúng là chẳng còn cách nào khác cả, không gian hữu hạn nên cần sử dụng một cách hợp lý.
Không biết tại sao, Thẩm Thính Hồng có một loại cảm giác mãnh liệt rằng điều cô đoán sắp đến. Chính vì vậy nên dứt khoát thu hồi những gì có trong phòng mình đang thuê vào không gian, chỉ để lại một chiếc giường duy nhất.
Bởi vì bên trong căn nhà giá rẻ Thẩm Thính Hồng thuê không có gì cả cho nên cô phải mua từng loại gia dụng một. Chính vì thế thu hồi tất cả những thứ này cô không có chút áp lực nào.
Cuối cùng, khi cô ngồi xuống giường sau khi hoàn thành công thành xong công việc thì cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó đã mất đi ý thức.
Mùa hè năm 1974, tại thôn Đoàn Kết, công xã Kim Hoa, tỉnh Tứ Xuyên.
“Ni Nhi, còn đừng doạ mẹ con ơi…”
Vào lúc còn mơ mơ màng màng, Thẩm Thính Hồng nghe được âm thanh nức nở khe khẽ một người phụ nữ.
Ni Nhi? Ni Nhi là ai? À đúng rồi, nhũ danh của cô gái trong mơ kia gọi là Ni Nhi.
“Haiz….”
Đáp lại người phụ nữ là một tiếng thở dài trầm thấp của một người đàn ông, Thẩm Thính Hồng vô thức cảm thấy hơi đau lòng một chút, âm thanh thở dài này ẩn chứa quá nhiều điều.
Thẩm Thính Hồng nỗ lực mở mắt ra, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng sau khi thử hàng chục lần.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là căn phòng rách nát, sau đó gương mặt của người phụ nữ ngồi ở mép giường dần trở nên rõ ràng. Không biết là do nguyên nhân gì mà trong cổ họng Thẩm Thính Hồng cảm thấy cầm lòng được mà phát ra một âm tiết.
“Mẹ…”
Chắc là do vừa tỉnh lại nên Thẩm Thính Hồng cảm thấy yết hầu của mình khô rát cực kì, giọng nói cũng khàn khàn.
“Ni Nhi! Ni Nhi tỉnh rồi! Đại Cường, anh mau đến xem, Ni Nhi của chúng ta đã tỉnh rồi.”
Giọng nói của Lưu Nguyệt có vẻ kích động phi thường, thậm chí nơi khóe mắt còn hơi ươn ướt.
Thẩm Đại Cường vốn trầm lặng không nói gì lập tức lấy lại tinh thần, xoa xoa tay rồi căng thẳng nhìn Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng giật giật môi, lại kêu thêm một tiếng
“Ba”
Thẩm Đại Cường kích động đến tột đỉnh, ông ấy liên tục nói: “Ổn rồi, ổn rồi, ổn rồi.”
Nói liên tục ba lần hai từ “Ổn rồi” đủ để nói lên tâm trạng của Thẩm Đại Cường.
“Bác sĩ nói nếu con không tỉnh lại thì sẽ phải làm người thực vật đến suốt đời, chỉ…Chỉ có thể dựa vào việc ăn một chút thức ăn lỏng để….Nấc cụt ~ lời ông nói chính là đánh rắm, Ni Nhi nhà ta phúc lớn mạng lớn, còn lâu mới xảy ra chuyện gì.”
Lưu Nguyệt nhìn thấy Thẩm Thính Hồng tỉnh thì cả người bà ấy như sống lại. Trời mới biết khi nghe tin Ni Nhi nhà minh sau này chỉ có thể nằm ở trên giường thì Lưu Nguyệt cảm giác như trời đã sập xuống vậy.
Bà vất vả bao nhiêu mới có một đứa con gá, nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao mà bà có thể sống được nữa đây.
“…..” Thẩm Thính Hồng muốn nói gì đó nhưng đột nhiên có rất nhiều ký ức ồ ạt tràn vào đầu. Hai mắt vừa mở được một lúc, Thẩm Thính Hồng lại bất tỉnh một lần nữa.
Cô đã thật sự xuyên không rồi, cô xuyên đến một nơi có cuộc sống tương tự như những thập niên khoảng từ
1960-1970 ở kiếp trước vậy. Ở đây chính sách giống với niên đại trước nơi thế giới ban đầu của cô một cách ngạc nhiên nhưng mà những người lãnh đạo lại không giống nhau.
Mà đúng là hồn cô xuyên đến người một cô gái có cùng tên cùng họ với mình, cô gái này thật sự là một bảo bối trong tay ba mẹ ở niên đại phổ biến tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Nguyên nhân được cưng chiều như vậy là do vị mẹ của nguyên chủ - Lưu Nguyệt chịu ảnh hưởng nặng nề bởi bà ngoại của nguyên chủ, cảm thấy con trai lớn lên phải bỏ tiền cưới vợ về, cưới vợ xong thì quên mẹ. Chính là một đứa chỉ biết đòi tiền, chỉ có con gái mới là tri kỷ.
Sau khi lớn lên, con gái còn giúp đỡ gia đình mẹ đẻ. Không giống như con trai, chính là một tên đòi nợ. Mấu chốt là bà ngoại của nguyên chủ chỉ có một đứa con gái là Lưu Nguyệt, trước đó còn có ba người con trai nên có thể tưởng tượng Lưu Nguyệt lớn lên ở hoàn cảnh sống như nào. Bây giờ Lưu Nguyệt trở về nhà mẹ đẻ cũng là người có tiếng nói nhất.
Cũng nhờ vậy mà Lưu Nguyệt hoàn toàn kế thừa loại suy nghĩ kỳ lạ này của bà ngoại nguyên chủ, thuận tiện còn đồng hoá luôn cả Thẩm Đại Cường. Để nói thì Thẩm Thính Hồng cảm thấy kịch bản này rất hay.
Còn về lý do tại sao cô lại xuyên qua đây là bởi vì chị họ cả của nguyên chủ - Thẩm Bích Liên. Thẩm Bích Liên người cũng giống như tên, thật là một con người giả tạo. Bởi vì nguyên chủ đính hôn với người mà chị ta coi trọng, nên trực tiếp đẩy ngã nguyên chủ khiến đầu đập vào tảng đá rồi đi đời nhà ma.
Sau khi trở về còn bày ra bộ dáng mình là người bị hại, khóc sướt mướt không ngừng. Chẳng qua là do Lưu Nguyệt lo lắng cho con gái nên không có thời gian đi xử lý chị ta, nếu không với sức chiến đấu của Lưu Nguyệt thì sợ rằng nước mắt cá sấu của Thẩm Bích Liên sẽ phải chảy khô.
Còn người được đính hôn với nguyên chủ là anh quân nhân, tuổi trẻ mà đã là phó đại đội, còn là người luôn giữ mình trong sạch. Nếu không trở về sẽ xem mắt với Thẩm Thính Hồng, cả hai bên đều có vẻ đồng ý cuộc hôn sự này.
Nhược điểm duy nhất là cha mẹ của Diệp Thận Ngôn mất sớm, sau này ông bà nội cũng dần rời xa dương thế nên hiện tại anh ấy chỉ sống cô đơn một mình.
Hôn sự này là do Lưu Nguyệt chủ động đề cập với Diệp Thận Ngôn.
Về phần tình huống của các thành viên trong gia đình nguyên chủ thực sự rất phức tạp, hiện tại vẫn chưa phân gia nên cả đại gia đình sống chung với nhau. Thẩm Thính Hồng mới nghĩ đến đây đã đau hết cả đầu rồi.
Hiện tại, hai thành viên lớn tuổi nhất của gia đình họ Thẩm vẫn còn khoẻ mạnh, ông nội của Thẩm Thính Hồng là Thẩm Kiến Quốc, bà nội là Lý Đại Hoa. Bây giờ họ cũng chỉ khoảng ngoài năm mươi tuổi cho nên thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, cường tráng.
Hai người họ tổng cộng có bốn đứa con.