Thẩm Thính Hồng cũng thấy điều này, ánh mắt của đứa nhỏ này trong sáng mà cũng không khiến người ta chán ghét vì vậy cô lấy mấy cái kẹo thỏ trắng từ túi ra cho Thẩm Tiểu Binh, “Cho em đấy, em và chị Xuân Hoa mỗi người một viên.”
Thứ này không phải từ không gian của Thẩm Thính Hồng mà được Lưu Nguyệt mua cùng khi đi mua hoa quả, bà ấy cắn răng mua cho riêng cô túi kẹo này.
Thẩm Thính Hồng nhận được kẹo sữa thỏ trắng cũng rất vui, trong không gian của cô có đủ loại kẹo, nhưng loại cảm giác dù đã mười bảy tuổi nhưng bố mẹ vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ rất tốt.
Thẩm Thính Hồng nhận được kẹo sữa thỏ trắng cũng rất vui, trong không gian của cô có đủ loại kẹo nhưng loại cảm giác dù đã mười bảy tuổi nhưng bố mẹ vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ rất tốt.
“Em phải chia cho chị gái sao?” Thẩm Tiểu Binh thấy khá nghi hoặc, dựa theo cách nói của mẹ cậu bé. Tất cả thứ tốt trong nhà đều là của cậu, chưa từng có ai bảo cậu phải chia cho chị gái.
“Đương nhiên rồi, chị có đồ tốt sẽ chia cho em, chẳng lẽ em có thứ tốt mà không chia cho chị Xuân Hoa à? Có phải chị Xuân Hoa đối xử với em rất tốt không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.
Cô biết Ngô Vân làm mẹ rất trọng nam khinh nữ, rõ ràng Thẩm Xuân Hoa là một cô bé rất hiểu chuyện nhưng chỉ được coi như ngọn cỏ ven đường.
Thật ra cô không phải người tọc mạch nhưng rõ ràng Thẩm Tiểu Binh này không phải là đứa trẻ hư, chắc có thể dạy thằng bé vài câu, còn nghe hay không là chuyện của thằng bé.
Cũng may Thẩm Tiểu Binh không làm người thất vọng, cậu bé cũng là người đã được đi học, một số giáo viên cũng giảng giải cho bọn trẻ nhưng sống trong gia đình trọng nam khinh nữ lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ lấy bản thân mình làm trung tâm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT