Lưu Nguyệt là người có lá gan lớn, rất vất vả mới kiếm được phiếu lại còn mất vài đồng nữa chứ. Vì vậy, Thẩm Đại Cường sợ vợ mình không chú ý sẽ làm hỏng cái nồi này.

Tuy nhiên Thẩm Thính Võ lại không chú ý đến chiếc nồi sắt và mẹ mình, anh ấy lập tức phản ứng lại lời mẹ mình, “Trời đất ơi! Hôm nay là ngày gì mà lại có thịt ăn.”

Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, thời gian này họ đều ăn cơm với tam phòng. Tuy rằng tự họ lấy đồ ăn của mình ra, tuyệt nhiên không làm phiền đến tam phòng nhưng họ vẫn thấy xấu hổ khi ăn thịt với tam phòng.

“Thằng ba, hôm nay mẹ với cha con sẽ tự nấu cơm ăn.” Bà nội Thẩm nói.

Ông nội Thẩm cũng không nói gì, hiển nhiên là ông lão không phản đối.

Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nói, “Cha mẹ, cả ngày hôm nay hai người đã mệt mỏi rồi, để cha mẹ nấu ăn không biết bao giờ mới có cơm ăn nữa nên cha mẹ ăn với chúng con,đừng nghĩ quá nhiều ạ.”

Giọng điệu của Lưu Nguyệt có phần cứng rắn, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

“Ông bà ở đây ăn với con đi.” Thẩm Thính Hồng cũng nói.

Hai ông bà lão cuối cùng cũng ăn cơm với tam phòng, tuy họ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, loại vui vẻ này trực tiếp biểu hiện trên mặt.

Sau đó Thẩm Thính Văn cũng về nhà, bởi vì anh ấy là giáo viên của trường tiểu học nên rất nhiều lần phải chờ bọn trẻ về nhà hết mới được đi về. Chính vì vậy nên anh ấy thường về muộn hơn mọi người trong nhà.

“Ông bà nội, ba mẹ, em gái.” Anh ấy nhìn thấy Thẩm Thính Hồng cũng rất vui.

Từ thứ tự chào hỏi, về cơ là có thể hiểu được thứ tự của các thành viên trong gia đình, Thẩm Thính Võ trực tiếp bị bỏ qua.

Thẩm Thính Võ chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, rốt cuộc thì qua nhiều năm anh ấy đã quá quen rồi.

Nhưng anh ấy vẫn trêu ghẹo nói, “Anh cả, anh lớn như vậy mà không thấy thằng em này à?”

Thẩm Thính Văn không để ý, ngược lại vẫn đang đánh giá Thẩm Thính Hồng. Thấy cô nhìn không gầy đi thì anh ấy mới yên tâm.

Lúc đầu Thẩm Thính Hồng còn thấy không quen được quan tâm như thế nhưng dần dần cô cũng đã quen thuộc. Sau lần về nhà này người nào cũng phải đánh giá cô mấy lần.

Thời điểm ăn cơm mọi người mới biết được, số thịt và gạo này đều do Thẩm Thính Hồng “ăn mắm mút dòi” để mang về. Hai người anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ đương nhiên lại trải qua quá trình giống ba mẹ, rất đau lòng cho Thẩm Thính Hồng.

Thẩm Thính Văn cũng nói: “Em gái, giờ đã tốt nghiệp rồi thì em nên ở đi, anh cả sẽ nuôi em! Cho em tiền mua thịt ăn!”

Thẩm Thính Võ cũng nói, “Đúng vậy, để anh hai làm tất cả việc cho em, anh hai không có gì nhiều nhưng lại có rất nhiều sức mạnh! Về sau anh sẽ kiếm nhiều công điểm hơn để mỗi ngày em có cơm trắng ăn.”

Thẩm Thính Hồng cười “phụt” một tiếng, dù mình là người đến từ đời sau, lại còn có không gian bao la đồ ăn, đương nhiên Thẩm Thính Hồng thấy cơm và thịt chẳng phải đồ ăn quý hiếm gì. Nếu cô muốn thì mỗi ngày có thể ăn đến nôn hết ra nhưng cô cũng hiểu rằng trong lòng Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ mấy thứ này đã là những gì tốt nhất mà họ biết rồi.

Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường rất hài lòng với thái độ của hai đứa con trai, lần này con gái đã tốt nghiệp mà họ cũng không định để con bé xuống đất làm việc.

Về chuyện tam phòng nói Thẩm Thính Hồng không cần xuống ruộng làm công, cả ông nội Thẩm và bà nội Thẩm không nói gì chọc người. Sau khi phân gia xong họ đã nhìn ra, tuy rằng tính cách của vợ thằng ba có đôi chút nóng nảy nhưng lại là người hiếu thảo nhất trong ba đứa con dâu.

Lại nói về hai đứa kia, hai ông bà già đã ăn cơm ở tam phòng lâu như vậy mà cũng không thấy chúng nói đến gọi một câu nào.

Thẩm Thính Hồng là tâm can bảo bối của tam phòng, lại không cần bọn họ kiếm công điểm để nuôi. Nếu lúc này nói lời gì khiến người ta mất vui thì không phải họ chọc cho người khác ghét sao?

Cho dù Thẩm Thính Hồng đã hoàn toàn trở về cuộc sống nông thôn nhưng bản thân cô cũng không muốn đi làm công. Cô hiểu rõ bản thân mình, huống chi vào kiếp trước tuy mình sống trong cô nhi viện nhưng vì có các mạnh thường quân giúp đỡ nên các bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng không có cuộc sống quá mức khó khăn.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy tiếc nuối là mỗi lần thấy các bạn có ba mẹ chơi cùng, chứng kiến gia đình họ hạnh phúc như vậy, khó tránh khỏi lại cảm thấy mất mát.

Đến bây giờ điều tiếc nuối này coi như đã được đền bù, dù sao kiếp này cô đã có ba mẹ và hai anh trai hết mực yêu thương mình.

Cô không làm được bất cứ việc nặng nào, chứ đừng nói đến thân thể này của nguyên chủ vẫn luôn được nuôi dưỡng để có làn da mềm mịn và trắng bóc.

Trong lòng có đã có ý tưởng mới, hai ngày nữa sẽ đến lễ thượng lương đến lúc đó gia đình cô có thể chuyển đến nhà mới rồi.

Nhà mới ở cuối thôn nên mình muốn làm gì cũng tiện hơn rất nhiều.

Kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải không đọng được chút kiến thức gì như nước đổ lá khoai. Hơn nữa cô cũng đã học qua lịch sử, tuy rằng những người lãnh đạo địa phương ở nơi này không giống kiếp trước nhưng chung quy hướng phát triển cũng sẽ giống nhau.

Nếu không có bất kỳ điều gì bất ngờ xảy ra, chỉ hơn hai năm nữa kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, mà chờ đến những năm tám mươi đó mới là thời kỳ hoàng kim của kỳ thi đại học.

Nếu mình có thể nắm bắt được cơ hội này, cộng thêm với tài tiên tri của mình, cô không tin mình không thể phát tài trong niên đại này.

Trong khoảng thời gian này cô phải đi chợ đen, đúng vậy, chính là đi đầu cơ trục lợi. Đây là nơi các nữ chính của các cuốn tiểu thuyết đều phải đi đến.

Không có không gian cũng không sao nhưng cô có, cô phải nhân cơ hội này để tiết kiệm một khoản lớn trước khi cải cách hoàn toàn mở ra.

Muốn nói vào thập niên bảy mươi cách kiếm tiền nào dễ nhất thì không có gì ngoài buôn bán.

Trên cơ bản, những người thuận lợi đi qua cải cách, chắc chắn sau này sẽ trở thành tập đoàn khổng lồ ở những thế hệ sau.

Sử dụng tiền vốn tích lũy nhanh chóng chuyển mình trước khi cải cách mở ra, đến với phần tươi sáng của cuộc sống và trở thành người đầu tiên ăn cua (*)

Tuy nhiên đây đều là lời nói sau này, sau khi Thẩm Thính Hồng về nhà, mọi người quyết định ba ngày sau sẽ làm lễ thượng lương.

Mặc dù bây giờ nhà nước cấm tập tục mê tín dị đoan nhưng mọi người vẫn tin vào nó.

Kể cả lúc động thổ xây nhà mới, Thẩm Đại Cường cũng lặng lẽ nhờ người đi xem ngày xem tuổi nên ngày làm lễ thượng lương cũng không ngoài dự đoán.

Ở nông thôn đây đều là điều mà ai cũng ngầm hiểu nên cũng không có ai rách việc mà đến kiếm chuyện.

“Mẹ, lễ thượng lương nhà chúng ta có mời khách đến không ạ?” Thẩm Thính Hồng hỏi.

“Không cần, bây giờ cuộc sống của mọi người đều khó khăn nên không cần phải làm, lúc đó nhà chúng ta chỉ cần rắc ít đường là xong chuyện rồi. Nhưng chắc chắn phải mời cơm bà ngoại và cậu mợ của con, dù sao thì việc xây nhà lần này của chúng ta, họ góp không ít sức.” Lưu Nguyệt nói

Nếu mời khách đến ăn tân gia, sự áp lực tiền bạc này không phải là điều mà người thường có thể chịu được.

Bây giờ ăn tiệc khác với đời sau, Thẩm Thính Hồng có chút ấn tượng với chuyện này, thậm chí có người lấy hai quả trứng gà làm quà tân gia.

Thế có khi cũng là tốt rồi, có cả một phân hay phân và nhiều đáp số khác.

Nếu bây giờ giống đời sau, mọi chuyện xong xuôi còn có thêm tiền lời thì ai mà không muốn làm chứ.

Thẩm Thính Hồng hỏi xong rồi trở về phòng đi ngủ, ngày hôm sau khi mọi người đi làm thì Thẩm Thính Hồng lên núi.

Cái sọt này có kích thước không quá to cũng không quá nhỏ, bởi vì từ nhỏ Thẩm Thính Hồng chưa làm qua bất cứ việc nặng nào nên vóc dáng cao gầy, cõng cái sọt kia cũng không có vẻ quá bé nhỏ.

Hôm nay cô muốn lên núi, trước ở trường học thì không sao nhưng bây giờ cuộc sống lại khó khăn nên cô cần phải giúp mọi người trong nhà cải thiện thức ăn.

Trong không gian của cô có rất nhiều đồ vật, đặc biệt là mấy con thỏ, cô thấy chúng nó cả ngày không làm việc gì mà chỉ lo việc sinh sôi nảy nở.

Chúng nó không chỉ lớn như thổi mà con sinh ra mấy chú thỏ con, nếu không sớm lấy ra để ăn, sớm muộn gì không sẽ bị lấp đầy bởi mấy con này mất thôi.

Nhìn đâu cũng thấy con thỏ, thử nghĩ xem……

Rốt cuộc thì ngày mai phải mời gia đình bà ngoại đến ăn cơm, nếu trên bàn không có món gì ngon thì phải làm sao đây?

—————Chú thích———-

(*) Lỗ Tấn từng nói: Hiện nay những giống như cua con người đều rất thích ăn. Vậy thì chắn chắn là họ đã từng ăn thử nhện, chỉ có điều thấy nó không ngon nên sau này không ai ăn nữa. Nếu vậy người đầu tiên ăn thử cua nhất định đã rất dũng cảm.

=>Câu này có ý ca ngợi tinh thần dám thử, dám đổi mới cách tân, lược bỏ những bảo thủ của nhân loại.

 “Này, không phải Ni Nhi nhà con trai thứ ba của gia đình họ Thẩm đây ư? Cháu cõng sọt lên đây để làm gì?”

Trên đường đi khó tránh khỏi những người đi làm công, vì mọi người đều phân tán đi làm công ở các nơi khác nhau, mỗi một nhiệm vụ khác nhau được công điểm khác nhau nên cô gặp không ít người, đương nhiên mọi người vẫn sẽ hỏi thăm.

Mọi người rất tò mò, ai mà không biết cô út nhà họ Thẩm được nuôi dạy như con gái thành phố, có khi con gái thành phố không được thanh tú như vậy cũng nên.

Chuyện này thật sự rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên họ thấy Thẩm Thính Hồng cõng sọt trên lưng, đi theo hướng sau núi, không phải mọi người đang đặt câu hỏi mà đã có câu trả lời rồi sao?

Thẩm Thính Hồng không giấu giếm nói, “Cháu muốn lên núi để xem có thể nhặt ít củi hay hái ít nấm không.”

“Ồ~” Vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái.

Thẩm Thính Hồng không để ý tới họ, thản nhiên nói xong lời tạm biệt rồi cõng cái sọt trên lưng đi.

“Đúng là tính tiểu thư, nhà nào dám cưới một cô gái như vậy chứ? Tôi nói rồi, vợ chồng Lưu Nguyệt không phải bắt nạt Tiểu Diệp không có cha mẹ mà nhét đồ như này cho thằng bé. Mấy người nhìn xem, còn lên núi nhặt củi cơ đấy, chả hiểu cái sọt kia đựng được mấy cây?”

Một người phụ nữ mỏ chuột tai khỉ nói, thật ra bà ta chẳng có thù hận gì với gia đình Thẩm Thính Hồng. Trong thôn bà ta nổi tiếng là người miệng rộng, tên gọi là Trương Đại Chủy thấy ai bà ta cũng phải nói vài câu nên các mối quan hệ trong thôn không được tốt lắm.

Có mối quan hệ không tốt nên đương nhiên có người không thích bà ta, vì vậy bắt đầu phản bác, “Trương Đại Chuỷ, chị cũng không thể nói như vậy được. Con gái nhà người ta chưa bao giờ đi làm, bây giờ lại đỡ đần việc cho mọi người trong nhà, tôi thấy con bé là một cô gái tốt.”

“Chứ không phải sao? Còn cái gì mà ai dám cưới, nói thật làm gì có ai mà không thích người xinh đẹp? Dù không gả cho Diệp Thận Ngôn, con gái nhà người ta cũng không phải lo chuyện không thể gả được cho ai đúng không?”

“Hừ, tôi thấy là bà ta lo cho con trai bà ta mãi không lấy được vợ mới đúng!”

Mọi người lập tức cười lớn, Trương Đại Chuỷ tức giận đến không nói được thêm gì, chỉ cúi đầu làm việc không chú ý đến những người khác nữa.

Thẩm Thính Hồng không biết sau khi mình đi nhóm mấy bà cô lớn tuổi đó làm gì, cô cứ vui vẻ ngâm nga một khúc ca rồi lên núi.

Địa hình nơi này không cao cho nên ở sau núi cũng không cao lắm nhưng đương nhiên vào quá sâu trong núi vẫn có những nguy hiểm tiềm ẩn. Chính vì vậy nên Thẩm Thính Hồng không muốn đi vào sâu trong đó, chỉ đi lang thang ở bên ngoài.

Phía sau núi căn bản là không có ai, dù sao từ khi Thẩm Thính Hồng tới thì không nhìn thấy bất cứ bóng hình nào. Thật sự ai mà có sức lao động thì họ đều đang đi làm việc kiếm công điểm.

Trẻ con cũng không được phép đến chỗ này để chơi, mặc dù không dễ nhìn thấy động vật lớn trên núi nhưng bây giờ là mùa hè nên có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến. Mọi người lớn đều đi làm công, còn bọn trẻ con chơi với nhau, đứa lớn trông chừng đứa nhỏ.

Thật ra Thẩm Thính Hồng khá vui vẻ, làm việc mà không có ai ở xung quanh sẽ càng thuận tiện hơn. Đến lúc đó cô muốn lôi thứ gì ra, cũng chẳng phải lo lắng sợ người khác nhìn thấy.

Nhưng cô cũng không lấy đồ ra từ đầu, vốn nói lên rừng kiếm củi hái nấm nên ít nhất cũng phải mang hai thứ đó về.

Thẩm Thính Hồng chỉ chọn nhặt cành khô, cho dù cô không quá am hiểu về vấn đề này nhưng cũng biết được củi khô cháy tốt hơn, đây là lẽ thường tình.

Củi khô không ngấm nước nên chẳng nặng bao nhiêu, sau khi nhặt hơn nửa sọt. Thẩm Thính Hồng mới lấy hai con thỏ đang nhảy nhót từ không gian ra.

Hừm…..một cái một đực, bình thường chúng nó là những con thỏ tích cực nhất nên không thể để chúng tiếp tục ở trong không gian nữa. Nếu lỡ những con thỏ khác học theo thì không gian của cô sẽ từ một trang trại chăn nuôi tổng hợp thành trang trại chăn nuôi thỏ.

Không chút do dự cầm lấy cục đá mình vừa nhặt được, đập hai phát vào con thỏ đã chết.

Sau khi thầm mặc niệm một câu “A di đà phật” trong lòng, Thẩm Thính Hồng bắt đầu nghĩ xem con thỏ phải ăn như nào mới ngon.

Nếu không tốt hơn hết là mình tự nấu để có thể tranh thủ bỏ vào nồi vài thìa gia vị từ trong không gian.

Vừa suy nghĩ cô vừa nhét hai con thỏ mập ú vào sọt, sau khi nhét chúng vào giữa rồi dùng củi khô bao quanh chúng, lại kiểm tra kỹ lại xem dù nghiêng thế nào con thỏ cũng không bị lộ ra ngoài trừ khi ngã thì cô mới đeo sọt đi xuống núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play