Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 22


2 tháng

trướctiếp

Mọi người cười đùa cùng nhau suốt dọc đường đi, đi hơn hai tiếng đồng hồ mới thấy được cửa thôn. Lúc này, Thẩm Thính Hồng mới ý thức được ba mẹ muốn đến trường học phải đi hết hai tiếng đồng hồ, có lẽ họ đã xuất phát từ rất sớm.

Trước cổng thôn có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, chúng tò mò nhìn quanh khi thấy có chiếc xe bò kéo đi vào.

Thẩm Thanh Thanh chính là vua của lũ trẻ trong thôn, dù cô ấy đã tốt nghiệp cấp ba nhưng bọn trẻ trong thôn vẫn rất thích chơi với cô ấy. Chỉ một lúc sau, tất cả bọn trẻ đều vây quanh xe, ríu rít như bầy chim, rất náo nhiệt.

Thẩm Thanh Thanh rất vất vả mới đuổi được chúng đi, sau đó lại ngại ngùng nói với mấy người Thẩm Đại Cường, “Cô, chú, con đã làm lãng phí thời gian của hai người rồi!”

“Con nói gì thế? Để cô chú đưa con về nhà đã, rồi cô chú sẽ trả lại xe bò sau.” Thẩm Đại Cường nói.

“Không cần đâu ạ, để con tự xách đồ về!” Vừa dứt lời Thẩm Thanh Thanh lập tức nhảy xuống xe bò, sau đó xách theo hai túi da rắn của mình rồi chạy đi.

Thẩm Đại Cường: …..

Lưu Nguyệt: “Đứa nhỏ này!”

Thẩm Thính Hồng cũng tập mãi thành quen với việc này, cũng không hiểu tại sao một người kiêu ngạo như nguyên chủ lại có thể chơi thân với một cô gái vô tư như vậy. Nhưng không thể không nói, cô gái có tính cách như Thẩm Thanh Thanh thật sự rất tuyệt vời.

Thẩm Đại Cường đánh xe bò chở hai mẹ con họ trở về nhà cũ trước, nhà mới vẫn chưa xây xong nên bọn họ vẫn ở nhà cũ bên này. Chỉ là Trương Tố Cầm thường xuyên mắt không phải là mắt, mũi không phải là mũi.

Ngô Vân vẫn tốt hơn, tuy rằng vẫn tham lam những món lợi nhỏ nhặt nhưng bây giờ đại gia đình đã phân gia. Bản thân phải tự trang trải cuộc sống, cũng không được tốt như trước nữa chính vì vậy khi nhìn thấy Lưu Nguyệt thì bà ta còn nói chuyện thân thiện hài hoà vài câu, quả nhiên sau khi phân gia, mỗi người đều đã thay đổi.

Thời điểm Thẩm Thính Hồng về nhà, Thẩm Bích Liên đang cho gà ăn.

Lúc chưa phân gia, dựa theo số người trong nhà ông nội Thẩm thì có thể nuôi năm con gà. Nhưng giờ đã phân gia nên mỗi nhà có thể nuôi được hai con, ông nội Thẩm cũng chỉ có thể nuôi thêm một cái gà.

Trước đó do Thẩm Bích Liên, đại phòng phải trả một số tiền lớn ra ngoài vì vậy bây giờ Trương Tố Cầm có ý kiến rất lớn với đứa con gái này.

Đặc biệt là hôm phân gia Thẩm Hữu Vi đang tìm bạn đi ăn chơi lêu lổng, sau khi trở về phát hiện đại gia đình đã tách ra, không những thế vì Thẩm Bích Liên mà gia đình họ còn phải bồi thường cho nhà chú ba hai mươi đồng, anh ta tức giận lập tức đánh đập Thẩm Bích Liên.

Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm đều là người thiên vị con trai, thấy Thẩm Hữu Vi đánh Thẩm Bích Liên họ chỉ ngăn cản một chút nhưng vì cảm thấy tức giận trong lòng nên cũng để yên cho Thẩm Hữu Vi ra tay.

Đến giờ, Thẩm Bích Liên đã hận chết Thẩm Thính Hồng, sao mình lại không giết chết được cái tai hoạ này cơ chứ?

Nếu giết chết cũng tốt, bị mắng chửi như nào mình cũng chịu, mấu chốt là nhìn tình trạng bây giờ của Thẩm Thính Hồng rất tốt. Từ trường học về ăn mặc rất tươm tất, trắng nõn non nớt khiến lòng cô ta cảm thấy cực kỳ chua xót.

Nhưng đã có vết xe đổ từ trước đây, Thẩm Bích Liên cũng được coi là một người học thông minh nên lúc nhìn thấy Thẩm Thính Hồng chỉ “hừ” một tiếng rồi ôm chậu thức ăn cho gà của mình bỏ đi.

Thẩm Thính Hồng trợn tròn mắt, không nói nên lời!

Thẩm Thính Văn vẫn đang ở trường tiểu học trong thôn chưa về, Thẩm Thính Võ cũng đang làm việc dưới đất, còn Thẩm Đại Cường đang đi trả xe bò nên giờ trong nhà chỉ có mỗi Thẩm Bích Liên và hai mẹ con Lưu Nguyệt.

Đôi mắt đen láy của cô đảo đảo vài cái, chờ lúc Lưu Nguyệt ra ngoài chuẩn bị bữa tối, cô mới lấy từ trong không gian ra một cân thịt lợn và hai cân gạo.

Sau đó lại thấy được kệ bếp được xây dựng tạm thời ở đó.

“Mẹ! Tối nay chúng ta ăn cái này đi!”

Biết người ở niên đại này thích ăn thịt mỡ nhưng bản thân Thẩm Thính Hồng không quen ăn thịt quá nhiều mỡ nên cô chọn một miếng thịt ba chỉ ngon nhất ra.

Lưu Nguyệt nhìn đồ vật con gái mình đang cầm trên tay nhất thời hoảng sợ.

“Ni Nhi? Con lấy được thứ tốt như này từ đâu thế

Rốt cuộc thì hai thứ này có phiếu mới mua được, dù trước đây bà cho con bé năm đồng nhưng phiếu này làm sao mà có được?

 “Con có quan hệ khá tốt với một bạn trong lớp, ba của bạn ấy là người lãnh đạo ở xưởng thịt nên con nhờ cậu ấy giúp.” Thẩm Thính Hồng tuỳ tiện nói dối.

Cô nói thế để lỡ sau này có ai đi hỏi Thẩm Thanh Thanh thì còn có dấu vết của người này.

“Như thế không phải nợ đại ân tình của người ta sao? Hơn nữa, để mua những thứ này thì mấy tháng nay con ăn được cái gì ở trường!”

Tưởng tượng đến việc con gái nhà mình ở trường học ăn cỏ ăn trấu để mang những thứ này về cho gia đình, trong lòng Lưu Nguyệt lại thương con gái khôn nguôi.

Năm đồng tuy nhiều nhưng đó chính là tiền sinh hoạt trong cả một tháng!

Thẩm Thính Hồng biết mẹ đang suy nghĩ gì, cô chạy nhanh đến xoay một vòng trước mặt Lưu Nguyệt, “Mẹ, con không bạc đãi bản thân đâu. Đây đều là tiền con tích góp từ trước, với cả con mua thứ này để coi như là chúc mừng tốt nghiệp. Sau này con có thể chăm sóc mẹ và ba của con rồi.

Nghĩ đến chuyện sau này không phải xa cách con gái tận một tháng nữa, đương nhiên trong lòng Lưu Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ.

Bà ấy cắn răng nói, “Được thôi, tối nay nhà ta tranh thủ niềm vui của con gái làm nửa cân thịt đi, số còn lại cất đi để mai mẹ nấu cho con ăn.”

Thẩm Thính Hồng biết không thể thay đổi quyết định của bà ấy trong khoảng thời gian ngắn, dù sao nửa cân thịt rất hiếm và phong phú.

Trước đây họ chỉ được ăn thịt vào dịp Tết Nguyên Đán và dịp sinh nhật của Thẩm Thính Hồng, có thể khiến Lưu Nguyệt hào phóng chọn nửa cân thịt mang đi nấu đã là tốt lắm rồi.

Sau đó Thẩm Thính Hồng nói muốn giúp mẹ nấu cơm, Lưu Nguyệt cảm động đến phát khóc, xong lại khen ngợi Thẩm Thính Hồng không ngớt.

Lự kính (*) của mẹ mình không nên quá nghiêm trọng như này.

(*) Lự kính (滤镜) – Nghĩa thường dùng là bộ lọc, filter, nhưng theo nguyên văn, cụm “粉丝滤镜” chỉ việc người hâm mộ thường lọc ra, phớt lờ khuyết điểm của idol. ( Nguồn: Thuỷ Tiên Cung)

Thẩm Thính Hồng nói muốn hỗ trợ nấu cơm không chỉ vì cô thật sự muốn giúp mẹ đỡ đần phần nào việc nhà, mà cô chắc chắn chút nữa nấu cơm mẹ sẽ tiếc không muốn bỏ cơm vào nấu nên cô tự mình ra tay.

Quả nhiên đến thời điểm Lưu Nguyệt phát hiện thì nồi cơm to do Thẩm Thính Hồng nấu đã gần chín.

Lưu Nguyệt: ……

Bà muốn nói gì đó nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên con gái mình nấu cơm, vì vậy không nên đả kích sự nhiệt tình của con bé, một chút gạo mà thôi, một chút gạo mà thôi……

Lưu Nguyệt bắt đầu tự thôi miên bản thân, cũng may là Thẩm Thính Hồng. Nếu Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ dám làm loại chuyện phá của này thì đã sớm bị Lưu Nguyệt mắng cho một trận.

Nhìn thấy bộ dáng đau lòng đến tột cùng của Lưu Nguyệt, không hiểu sao Thẩm Thính Hồng lại cảm thấy buồn cười.

Một lát sau Thẩm Đại Cường đã trở về, vì hôm nay phải đón Thẩm Thính Hồng về nhà nên cả hai vợ chồng đều xin nghỉ làm một ngày.

Vừa vào cửa ông ấy đã ngửi thấy mùi thịt, mà tại kệ bếp giản dị được bọn họ dựng tạm ở trước của tam phòng, không riêng Thẩm Đại Cường liếc mắt cái là thấy thịt đang được xào trong nồi, cả người ở đại phòng nhị phòng cũng thấy.

Vốn dĩ Thẩm Thính Hồng muốn tự mình làm, mẹ cô không nỡ dùng gia vị nhưng kệ bếp này nằm chói lọi ở trong sân, nếu mình muốn đụng tay đụng chân gì cũng không thể làm được nên cô đành từ bỏ.

“Vợ, thịt của nhà chúng ta có từ đâu vậy?” Thẩm Đại Cường vừa vào cửa đã hoit, giọng nói có chút lớn.

Lưu Nguyệt cũng chú ý đến ánh mắt của hai phòng còn lại, bà cố ý lớn tiếng nói: “Haiz, còn không phải từ con gái của ông sao, nhà mình lấy tiền cho con bé làm tiền sinh hoạt ở trường, con bé ngốc đó lại bạc đãi bản thân để tích cóp tiền mua đồ về cho gia đình chúng ta.”

Tuy rằng mẹ có ý muốn nói cho hai phòng khác nghe nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn cảm thấy câu này có chút khoa trương. Cô vừa trắng trẻo còn mập mạp, nhìn có giống người bạc đãi bản thân không trời?

Vật tư trong không gian chưa được dùng nhiều, thật sự mỗi ngày cô đều dính liền với Thẩm Thanh Thanh, ăn ngủ cùng nhau nên trong thời gian này không có cơ hội để làm gì.

Ngoài trừ số sữa bò được cô lấy từ không ra vào mỗi tối thì hiện tại trong không gian vẫn tràn ngập các loại đồ vật.

Thẩm Đại Cường thấy trái tim đau nhói sau khi nghe thấy vậy, ông kéo Thẩm Thính Hồng đứng lên, đi vòng quanh cô nhiều lần, cuối cùng hai mắt đẫm lệ đưa ra một kết luận, “Ni Nhi nhà chúng ta gầy đi rồi!”

Lưu Nguyệt gật gù đồng ý.

Thẩm Thính Hồng:…….

Ngô Vân cũng thèm thuồng nhưng hiện tại đã phân gia, dù trong tay bà ta có nhiều tiền thì cũng không dám ra tay phóng khoáng như vậy. Nếu thật sự muốn ăn gì thì bất cứ lúc nào có thể mua một ít.

Trong tay nhị phòng có tiền cũng không có nghĩa là trong tay đại phòng có. Tất cả tiền trong nhà còn chẳng đủ để cho Thẩm Hữu Vi cưới vợ, tiền lễ hỏi và tiền làm tiệc còn đang nợ chứ đừng nói đến chuyện mua thịt ăn.

Vốn dĩ những người phụ nữ muốn trở về nhà sớm để nấu cơm, Trương Tố Cầm rất tức giận khi nhìn nồi cháo rau dại của nhà mình, bà ta bắt đầu đập vỡ xoong nồi, hùng hùng hổ hổ.

“Lấy tiền của người khác để ăn ngon uống say cũng không sợ hỏng miệng! Các người cứ ăn đi! Sớm hay muộn gì cũng sẽ chết vì tâm địa độc ác của mình thôi!”

Nghe thấy Trương Tố Cầm chửi đổng, Lưu Nguyệt đập gáo nước trên tay vào kệ bếp kêu “Ầm” một tiếng, đừng nói là Trương Tố Cầm, ngay cả Thẩm Thính Hồng và Thẩm Đại Cường đều bị dọa sợ.

Đặc biệt là Thẩm Đại Cường - người quá hiểu rõ vợ mình, mặc dù ông ấy yêu đến chết tất cả hành động của vợ mình nhưng cũng sợ vợ mình đột nhiên hung hãn giết người.

Trương Tố Cầm vốn đang hùng hổ nói nhưng hiện tại Lưu Nguyệt đã tức giận, bà ta nhanh chóng ngậm miệng, nhân lúc Lưu Nguyệt chưa mắng chửi thì trốn chui trốn lủi trong nhà bếp, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng Lưu Nguyệt là người dễ nói chuyện như vậy sao? Chắc chắn là không rồi!

“Trương Tố Cầm, chị có bản lĩnh âm dương quái khí thì phải có bản lĩnh đi ra đây! Chị xem, tôi đây mà không chém, chị sẽ xong đời đấy!”

Trương Tố Cầm nào dám ho he gì, chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình là không chấp vặt với hổ mẹ, nếu có thì người chịu thiệt là mình.

Thẩm Bích Liên đang nhóm lửa, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy mẹ mình thật hèn nhát.

Giống như lần trước các cậu của Thẩm Thính Hồng đến, mẹ cô ta bình thường hung dữ mà lúc đó chỉ trơ mắt nhìn cô ta bị mấy bà cô bà la sát của nhà họ Lưu dí đầu xuống đất đánh, đúng là mẹ chỉ biết bắt nạt người nhà.

Nghĩ đến hiếm hoi lắm hôm nay con gái mình mới về nhà nên Lưu Nguyệt không lao vào đánh người, “Hừ, hôm nay tâm tình của tôi đây rất tốt, không chấp nhặt với chị làm gì. Lần sau nếu chọc vào tôi nữa thì tôi đây sẽ giật nát cái đầu không được nhiều tóc của chị, không tin thì thử xem.”

Dứt lời bà ấy lập tức quay đầu lại tiếp tục nấu ăn.

Thẩm Đại Cường và Thẩm Thính Hồng nhìn nhau nhưng cả hai vẫn giữ im lặng.

Đương nhiên Lưu Nguyệt chú ý tới hành động của hai ba con ông, nhất thời vừa cảm thấy bực vừa cảm thấy buồn cười, “Tôi không nhằm vào hai ba con ông, sao vậy, tôi còn có thể ăn hai ba con ông sao?”

Thẩm Thính Hồng lè lưỡi, còn Thẩm Đại Cường sờ sờ mũi của mình, nhìn thế nào cũng thấy đang chột dạ.

Không lâu sau, Thẩm Thính Võ, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đều đi làm công trở về nhà, trông họ rất mệt mỏi.

Nhìn mắt thường có thể thấy họ đen hơn nhiều so với trước khi Thẩm Thính Hồng đi học, rốt cuộc thì bây giờ đang là mùa hè, thời điểm này mặt trời cực kỳ chói chang.

Lúc nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thính Võ lập tức chạy tới, thậm chí còn không để ý tới thịt trong nồi.

“Bé út, bé út để anh hai ôm em một cái!”

Nghe giọng điệu dụ dỗ trẻ nhỏ này, Thẩm Thính Hồng cạn lời nhưng khoé miệng không khỏi nhếch lên thành một vòng cung rồi thân thiết gọi: “Anh hai!”

Trước kia khi nguyên chủ nói chuyện với Thẩm Thính Võ, hầu như cô ấy đều gọi thẳng tên. Không biết bao nhiêu lâu Thẩm Thính Võ chưa nghe tiếng tiếng gọi ngọt ngào “Anh hai” như vậy nên lập tức kích động mà xoa tay.

Lưu Nguyệt dùng thìa gõ vào mép nồi, hành động này khiến lông mày của Thẩm Đại Cường giật giật. Làm như vậy không vì gì khác mà vì nồi sắt là một đồ vật quý giá.

“Cẩn thận một chút đi, nếu làm đổ thịt trong nồi thì tối nay khỏi phải ăn cơm.”

Trước kia nhà ông nội Thẩm chỉ có một cái nồi sắt, sau khi phân gia cái nồi đương nhiên không tới tay tam phòng. Để cho đại phòng và nhị phòng sử dụng. Hai nhà kia không kiếm được phiếu công nghiệp, cũng tiếc tiền mua nên hiện tại họ vẫn thay nhau nấu cơm, hôm nay người này làm sớm hơn, ngày mai sẽ đến lượt người kia.

Lưu Nguyệt không muốn dây dưa với bọn họ nên tìm cách lấy hai phiếu công nghiệp để mua một cái nồi sắt.

Tất nhiên, vấn đề không phải giảm chi tiêu cho thức ăn là được. Giống như người nông thôn thiếu tiền và phiếu, người thành phố sẽ thiếu lương thực. Rốt cuộc thì nguồn cung ứng hữu hạn, dù là có tiền có vé thì chưa chắc đã mua được lương thực nên đương nhiên sẽ có người nguyện ý đổi.

Huống chi thứ mà đổi được từ phiếu công nghiệp là đồ vật rất quý giá, tệ nhất đã là một cái phích nước. Dù đã có phiếu công nghiệp trong tay thì không phải ai cũng dám đi mua đồ, nếu để quá lâu sẽ hết hạn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp