Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 21


2 tháng

trướctiếp

Muốn hãm hại hết người này đến người khác, lúc đầu thì muốn quy chụp cho Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh có tác phong bất chính, sau đó lại muốn bám lấy người khác nói đó là đối tượng của mình.

Họ đã làm giáo viên rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp được trường hợp như này.

Xem như là đổi mới tam quan của mọi người.

Thẩm Thính Hồng cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, dù biết là ai nhưng cô cũng không quay đầu lại nhìn.

Cô chủ động chào thầy cô một câu rồi đi về lớp học.

Lưu Minh giống như khỉ ốm có quan hệ khá tốt với Phương Trác, cậu ta nhìn nửa ngày cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn muốn ở lại xem để hiểu cho rõ nhưng đã bị Thẩm Thanh Thanh kéo tay áo rời đi.

Diệp Thận Ngôn không nói gì,chỉ liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Thính Hồng rồi quay đi.

Thẩm Thính Hồng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, cả ngày rồi mà Phương Trác vẫn chưa quay trở về lớp học.

Vào buổi chiều, họ được thông báo đến hội trường để nghe bài toạ đàm gì đó. Thẩm Thính Hồng đến đó xong mới phát hiện ra người toạ đàm chính là Diệp Thận Ngôn.

Cũng không biết anh đang nói gì, Thẩm Thính Hồng chỉ thấy miệng anh lúc đóng lúc mở. Đừng nói, à đừng nên nói người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, đó chính là đồ ăn của cô!

Đẹp trai lại nam tính thật sự là mẫu người cô thích, Thẩm Thính Hồng thấy kết hôn với người đàn ông này cũng không tệ, ít nhất là đẹp mắt, phòng khi cãi nhau nhìn khuôn mặt này có thể bình tĩnh lại được đôi chút.

Diệp Thận Ngôn cũng chú ý đến Thẩm Thính Hồng, cũng không hiểu tại sao ở dưới khán đài có nhiều củ cải trắng như vậy mà cố tình mình lại chỉ chú ý đến một cây này.

Mãi đến hôm sau Phương Trác mới trở lại, vẻ mặt vô cùng ủ rũ. Thẩm Thính Hồng vốn chẳng muốn hỏi cậu ta nhưng Thẩm Thanh Thanh không ngậm miệng nổi, lập tức quay đầu hỏi Phương Trác xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Thì ra sau khi Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng rời đi không lâu, công an đã ập đến, trường học trực tiếp đuổi học Tống Khiết, cả ba người nhà họ Tống đều bị đưa đi.

Nhưng vì cha Tống và mẹ Tống không hiểu rõ sự tình, cùng lắm thì họ chỉ tham lam khi biết Tống Khiết là đối tượng của một gia đình có ô tô đi. Hơn nữa họ cũng lo lắng cho hai đứa con trai trong nhà, cuối cùng họ đã từ bỏ đứa con gái Tống Khiết này.

Tuy nhiên, cha Tống và mẹ Tống vẫn rất tức giận, không có được con trai của xưởng trưởng xưởng chế biến thịt thì thôi mà con gái mình còn bị bắt. Dù không phải đi tù nhưng vẫn sẽ bị giam vài ngày, đến khi được thả ra thì cuộc hôn nhân đã sắp xếp trước đó có lẽ sẽ trở thành phế thải.

Rốt cuộc ai dám lấy cô gái đã vào tù từ khi còn trẻ chứ?

Tục ngữ có câu “chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm.” Rất nhanh thôi chuyện này sẽ bị bại lộ, toàn gia đình cha mẹ Tống sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Sau khi nghe về vụ việc này, đơn vị nơi cha Tống và mẹ Tống làm việc ban đầu đã sa thải họ

Hiện tại rất nhiều chuyện phải chú ý tới việc liên đới, tuy rằng không nghiệm trọng đến mức liên luỵ đến cửu tộc nhưng lại liên luỵ tới vấn đề tư tưởng giác ngộ, vì vậy nên nhà máy bên kia không do dự chút nào.

Đương nhiên, nơi họ đi làm cũng quen biết với Phương Thịnh, rốt cuộc đều là xưởng trưởng của các xưởng quốc doanh ở huyện thành nên họ đều có giao tình với nhau. Tuy Phương Trác không nói gì nhưng trong chuyện này không có bút tích của Phương Thịnh, Thẩm Thính Hồng còn lâu mới tin.

Mà Thẩm Thính Hồng không cảm thấy những việc họ làm là trái đạo đức, cô cũng không cảm thấy họ đuổi tận giết tuyệt. Nếu mình là họ, xui xẻo gặp phải người như Tống Khiết thì cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Kết quả chính là gia đình họ Tống không trộm được gà mà còn mất nắm thóc, không được lợi ích gì, ngược lại còn gây ra một đống rắc rối.

Sau khi trải qua chuyện này, có vẻ như Phương Trác đã trưởng thành hơn không ít. Thậm chí sau đó cậu ta càng không muốn tiếp xúc với người lạ, một lòng một dạ tập trung vào chuyện học tập của mình. Ngoại trừ chơi với Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng thì cậu ta không muốn phản ứng với bất kỳ ai nữa.

Cậu ta giữ khoảng cách an toàn với tất cả nữ sinh khác, không ngoa khi nói cậu ta nhìn thấy bất cứ một người nào có giới tính nữ sẽ đi đường vòng.

Thật ra cũng có thể lý giải, nếu sau này chuyện như vậy còn tiếp diễn thì sợ rằng tiểu mập mạp sẽ là người chết không nói lên lời.

Sau khi vụ thu hoạch mùa hè kết thúc, không bao lâu sau sẽ đến kỳ nghỉ hè. Hơn nữa đây cũng là kỳ học cuối ở trường cấp ba nên họ bắt đầu lo lắng hơn.

Mặc dù thời kỳ này không có kỳ tuyển sinh đại học nhưng những người có thể học đến tốt nghiệp cấp ba, ngoại trừ xuất thân từ gia đình giàu có thì chỉ có những người thật sự đam mê học tập.

Trong những ngày cuối mọi người đều nỗ lực chăm chỉ để có được một thành tích tốt.

Cho nên những ngày sau sẽ không có những chuyện vớ vẩn như vậy nữa, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cũng rất chăm chỉ học tập, bằng bất cứ giá nào cũng phải cho mình một đáp án thật thoả đáng vào bài thi cuối cùng.

Thật sự thì sau khi ôn tập những kiến thức này cô đã thuộc như lòng bàn tay nhưng cô lại có ký ức của nguyên chủ. Cũng biết rằng đặt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi cuối cùng vẫn luôn là mục tiêu mà nguyên chủ không ngừng theo đuổi nên cô ấy không bao giờ buông lơi.

Cuối cùng thì kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, ở cổng trường có không ít vị phụ huynh chờ đón con.

Đương nhiên Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng xin nghỉ làm để đến đây, trong một tháng căn nhà đã xây gần xong, giờ họ chỉ chờ con gái về nhà làm lễ thượng lương (1) rồi chuyển vào ở.

Xây nhà thượng lương là chuyện rất quan trọng ở nông thôn, nó cũng có ý nghĩa rất lớn. Hai vợ chồng họ cũng hy vọng con gái mình có thể ở nhà chứng kiến khoảnh khắc quan trọng này.

Đối mặt với sự chia ly, khi Phương Trác ra khỏi phòng thi, cậu ta đã gọi Thẩm Thính Hồng chuẩn bị về ký túc xá thu dọn đồ đạc lại.

“Bạn học Thẩm Thính Hồng!”

Nghe thấy vậy, Thẩm Thính Hồng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của Thẩm Thanh Thanh cũng rất tò mò.

“Phương Trác, cậu chưa về nhà à?”

Vẻ mặt Phương Trác có chút khó xử, cậu ta nhìn Thẩm Thính Hồng rồi lại nhìn Thẩm Thanh Thanh nói: “Thẩm Thanh Thanh, cậu có thể trở về ký túc xá trước được không? Tớ có chuyện muốn nói với Thẩm Thính Hồng.”

Đầu Thẩm Thanh Thanh toàn dấu hỏi chấm nhưng cô ấy vẫn rời đi một mình, dọc đường vừa đi vừa băn khoăn.

Tất cả đều là bạn tốt của nhau, có chuyện gì mà mình lại không được nghe, cùng lắm thì trả tiền để nghe không được sao?

Phương Trác và Thẩm Thính Hồng cùng nhau đi đến dưới gốc cây đa trong trường, Phương Trác vẫn cảm thấy rất khó xử, muốn nói lại thôi rất nhiều lần khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất sốt ruột.

“Bạn học Phương Trác, cậu bị sao vậy? Ba mẹ vẫn đang chờ tớ.”

Phương Trác hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết dũng khí để nói: “Bạn học Thẩm Thính Hồng, có một chuyện tớ đã giấu trong lòng rất lâu. Hôm nay chúng ta đã tốt nghiệp rồi, nếu bây giờ tớ không nói thì sau này cũng không còn cơ hội để nói điều này nữa.”

Thẩm Thính Hồng gật đầu, đại khái đã đoán được Phương Trác muốn nói gì nhưng mà cậu ta đang thổ lộ với nguyên chủ, đúng vậy, chính là với nguyên chủ. Thẩm Thính Hồng đã sớm nhìn ra tiểu mập mạp có ý với nguyên chủ.

Nhưng sau khi cô đến, thật ra cô không tiếp xúc nhiều với Phương Trác. Ngay cả khi họ và Thẩm Thanh Thanh ăn tối với nhau, căn bản Thẩm Thính Hồng chỉ nghe hai người họ nói chuyện, rất hiếm khi ngắt lời.

“Bạn học Thẩm Thính Hồng, tớ biết cậu đã đính hôn nhưng đây là lời nói tớ vẫn luôn giấu kín trong lòng nên bây giờ tớ chỉ muốn cho mình một câu trả lời. Ít nhất tớ cũng đã nói ra rồi, sau này nghĩ lại cũng không cảm thấy hối tiếc nữa, Thẩm Thính Hồng tớ thích cậu!”

Phương Trác nói ra lời này, thật ra không có ý gì khác. Bản thân cậu ta biết mình và Thẩm Thính Hồng không có khả năng đến với nhau, chỉ là cậu ta không muốn thanh xuân của mình lưu lại tiếc nuối.

Đối với cậu ta, Thẩm Thính Hồng là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta, là nốt chu sa không thể yêu (2).

Lúc đầu khi mới biết tin Thẩm Thính Hồng đã đính hôn, Phương Trác đã khổ sở trong suốt một khoảng thời gian dài. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu ra, có những người có duyên không phận, chỉ có thể được gặp nhau là đã tiêu hao hết vận may.

Thẩm Thính Hồng cũng gật đầu, “Cảm ơn cậu đã thích tớ, cũng hy vọng cậu có thể gặp được một nửa còn lại phù hợp với mình.”

Phương Trác đã sớm biết kết quả, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng không hiểu sao bây giờ lại cảm thấy khó chịu.

“Ừ, cũng hy vọng cậu hạnh phúc.”

Đây là lời chúc phúc rộng lượng nhất mà Phương Trác có thể nói ra, dù đã thấy kết quả rồi nhưng nhìn người con gái mình thầm lặng thích như vậy gả cho người khác, cậu vẫn cảm thấy có chút chua xót.

———Chú Thích———-

(1) Lễ cúng thượng lương chính là lễ cất nóc nhà, tức là ngày đổ mái nhà (nếu là nhà mái bằng). Còn đối với mái dốc có kéo thì ngày này chính là ngày gác thanh giữa mái nhà . Đây là một nghi lễ quan trọng luôn được các chủ đầu tư hay gia chủ chú trọng thực hiện bởi mang ý nghĩa rất to lớn

(2)Bạch nguyệt quang và chu sa chí là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện ban đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. Còn chu sa chí chỉ người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi bạn nhìn vào khuôn mặt của 1 ai đó nếu có họ có một nốt ruồi son thì có thể sẽ khiến bạn phải nhớ mãi về đặc điểm đó.

Sau khi hai người tạm biệt, Thẩm Thính Hồng trực tiếp trở về ký túc xá, còn Thẩm Thanh Thanh bĩu môi biểu đạt sự bất mãn của mình.

Được Thẩm Thính Hồng an ủi vải câu xong, hai người mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra đồ đạc của hai người họ cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái chăn bông, một cái đệm và vài món đồ vật linh tinh khác.

Mỗi người tìm một cái túi da rắn rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thẩm Thanh Thanh là một nữ hán tử (1), xách một tay một túi, nhìn thấy Thẩm Thính Hồng ở bên kia có phần quá sức. Cô ấy ném hết chăn đệm của Thẩm Thính Hồng vào túi của mình, sau đó hai người phải từ biệt ký túc xá mà họ đã gắn bó hai năm.

(1)Được dùng để chỉ những cô gái độc lập, mạnh mẽ, khá là nam tính.

Vừa đến cổng trường, Thẩm Thanh Thanh tinh mắt nhìn được xe bò của đại đội.

Trên đó còn có hai người Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt đang ngồi, Thẩm Thanh Thanh có vẻ đã đoán được trước, “Chắc ba tớ lại bận rộn rồi, này, đúng là không ai thích bắp cải nhỏ vàng úa dưới đất ~”

Thấy cô ấy giở trò, Thẩm Thính Hồng cũng mỉm cười.

Mấy người Thẩm Đại Cường vẫn luôn chú ý đến cổng lớn ở bên này, thấy hai cô đang đi đến nên họ niềm nở chạy nhanh ra chào hỏi và giúp các cô đỡ đồ.

Nhìn thấy một mình Thẩm Thanh Thanh cầm ba túi, cả Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đều cảm thấy ngại.

“Con bé Ni Nhi này, sao con lại để Thanh Thanh cầm nhiều đồ như vậy?” Lưu Nguyệt vỗ nhẹ bả vai Thẩm Thính Hồng nói.

Thẩm Thính Hồng chưa kịp giải thích, Thẩm Thanh Thanh đã cười toe toét nói: “Cô, là con muốn giúp Thẩm Thính Hồng, cậu ấy làm sao mà cầm nổi chứ ạ?”

“Được rồi, cảm ơn con nhiều lắm, hôm nay đại đội trưởng không thể đi nên cô và chú sẽ đưa hai đứa về.”

Lưu Nguyệt cũng giải thích lý do vì sao hôm nay Thẩm Vệ Quân không đến được.

Thẩm Thanh Thanh đã quá quen với chuyện này, “Con đã sớm biết hôm nay ba con không tới rồi! Cũng may mà hai cô chú đến, nếu không con chỉ có thể tự khiêng đồ về.”

“Ha ha ha…. Cái con bé này!”

Mọi người đều bị cô ấy chọc cười.

Thật ra hôm nay họ định đi xe buýt đến đây nhưng hôm nay là ngày nghỉ lễ chính thức, chắc chắn trên xe đưa đón sẽ rất đông nên hai người Thẩm Đại Cường mới đến đón họ bằng xe bò.

Tuy rằng tốc độ của xe bò không được nhanh nhưng vẫn tốt hơn việc phải chen chúc trên chiếc xe kín mít. Hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người dọn đồ về giống hai đứa bé nên Lưu Nguyệt rất thương con gái, không muốn con bé phải chen lấn xô đẩy.

Thẩm Đại Cường giúp họ thu dọn đồ vật, sau đó giúp vợ và hai đứa bé lên xe. Còn ông ấy ngồi lái xe ở phía trước.

Thật ra, hôm nay có rất nhiều học sinh không được ba mẹ đến đón. Có những người còn không có tiền xe để trở về nông thôn, được giống như Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh là rất tốt rồi.

Một người khác sẽ cảm thấy rất buồn chán khi có quá nhiều người trên xe, còn Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình thà đi xe bò còn hơn.

Đã có kinh nghiệm đi xe buýt vào lần trước, đến giờ cô nghĩ lại vẫn còn cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Đến đây chưa bao lâu lại phải chuyển đến trường học ở, đã một tháng chưa được nhìn ba mẹ mình nên giờ được gặp lại cô cảm thấy hết sức thân thiết.

Vì vậy cô kéo Lưu Nguyệt hỏi rất nhiều chuyện, Lưu Nguyệt cảm thấy sau khi bị thương tỉnh lại con gái mình trở bên dễ gần hơn rất nhiều. Trước kia dù ở bên cạnh bọn họ thì tính tình con bé cũng không được tốt lắm.

“Nhà đã xây xong, chỉ chờ con về làm lễ thượng lương. Mẹ và ba con cố ý để cho con căn phòng lớn nhất, đến lúc đó con muốn trang trí như nào cũng được.” Lưu Nguyệt nói.

“Cảm ơn ba mẹ, hai người là tuyệt nhất!” Thẩm Thính Hồng làm nũng nói.

Thật tốt khi có ba mẹ thương mình, thậm chí cô còn cảm thấy có chút áy náy. Không biết nguyên chủ rốt cuộc đã đi đâu, cô ấy đã tiếp nhận thân thế của mình ở thế giới bên kia hay là….”

Dù sao thì giờ mình đang chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, hưởng thụ sự yêu thương từ người nhà cô ấy. Tuy hai người chưa gặp mặt nhau nhưng Thẩm Thính Hồng vẫn cảm thấy lo lắng về tung tích của nguyên chủ.

……

Thẩm Thanh Thanh ở một bên thấy rất hâm mộ, mặc dù ba mẹ cũng yêu thương cô ấy nhưng anh trai Thẩm Hồng Binh sống cùng chị dâu trong căn phòng lớn nhất trong nhà, em trai Thẩm Hồng Kỳ cũng có phòng riêng. Sau khi chị cả Thẩm Tiểu Thuý kết hôn thì căn phòng đó mới chân chính thuộc về mình, vào lúc Thẩm Tiểu Thuý còn ở trong nhà, hai chị em ở cùng nhau trong căn phòng đó.

Cô và chú thật sự quá cưng chiều Thẩm Thính Hồng, cô chưa bao giờ nghe thấy một người con gái có hai anh trai có thể ở một căn phòng lớn nhất trong nhà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp