Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 20


2 tháng

trướctiếp

Biểu hiện của Phương Trác khiến Trương Tú Vân rất tin tưởng cậu ta nhưng bây giờ giáo viên đang nói chuyện với các học sinh khác nên bà ấy cũng không nói thẳng ra là Tống Khiết đang nói dối.

Dù sao chỉ cần điều tra xong là sẽ biết kết quả, Trương Tú Vân tin rằng nếu có một bạn cùng lớp nói dối giúp Tống Khiết nhưng chắc rằng tất cả các bạn trong lớp không có khả năng sẽ giúp cô ta.

Tuy nhiên sự thật chứng minh rằng bọn nhỏ vẫn còn rất ngây thơ trong sáng, đặc biệt là khi giáo viên hỏi gì, trên cơ bản chúng sẽ trả lời tất cả những gì đã thấy, rất nhanh thôi sẽ có kết quả.

Thậm chí chuyện này còn kinh động đến hiệu trưởng, đương nhiên là ông ta cảm thấy không vui, hôm nay có lãnh đạo quân đội đến đây, tại sao trong trường lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy?

Hơn nữa sau khi nghe ngóng, phát hiện ra chuyện này do một trong hai nữ sinh cãi nhau vào trưa nay gây ra nên ông ta rất tức giận.

Nhưng nghe nói chuyện này liên quan đến xưởng trưởng xưởng chế biến thịt và còn chủ nhiệm của xưởng dệt may vì vậy chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhất định ông ta phải tới nhìn thử xem đang có chuyện gì xảy ra.

Vốn là tự mình đi xem thử đang có chuyện gì, còn để lãnh đạo chờ ở chỗ này một chút. Dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, lỡ đâu lãnh đạo nhìn thấy không vui thì sao?

Hiệu trưởng của trường này có đôi mắt danh lợi nhưng cũng không xấu, chỉ là hơi hám lợi một chút thôi cho nên sau khi biết chuyện này có liên luỵ đến cha mẹ Phương Trác thì ông ta quyết định đi xem thử.

Ngay từ đầu, Diệp Thận Ngôn không có hứng thú với chuyện này, anh đến nơi này là vì nhiệm vụ bí mật hạng nhất, mở cuộc toạ đàm cho bọn học sinh cũng chỉ là một cái cớ. Chỉ không ngờ rằng Thẩm Thính Hồng lại đi học ở chỗ này, không những thế mới ngày đầu tiên đã gặp phải.

Diệp Thận Ngôn cảm thấy mình không xứng đáng với đối tượng của mình, ngay cả vợ tương lai của mình học tập ở đâu anh cũng không biết.

Lại nghe chuyện hiệu trưởng muốn đi xử lý có thể liên quan đến Thẩm Thính Hồng, anh nghĩ nghĩ rồi nói, “Tôi và ông cùng đi xem!”

Trong lòng hiệu trưởng cảm thấy đau khổ nhưng không thể nói ra.

Đợi đến khi vị lãnh đạo quay trở về quân đội, nhất định mình phải phê bình thầy giáo Trần thật kĩ càng!

Diệp Thận Ngôn đã lên tiếng rồi, ông ta chỉ có thể đưa người đi đến văn phòng giáo viên.

Kết quả sau khi đến hiện trường lại không thấy bóng dáng Thẩm Thính Hồng đâu, chỉ thấy một cô gái khác và một tiểu mập mạp đã nhìn thấy từ trưa.

Diệp Thận Ngôn lập tức mất hứng nhưng mình là người đề xuất muốn đến đây xem nên không thể thể xoay người chạy đúng không?

Chính vì vậy anh kéo một chiếc ghế tựa ra rồi ngồi xuống.

Trên người anh mặc quân trang, người lại cao lớn khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức một cách vô hình.

So với đồ cảnh sát, lực uy hiếp của quân trang chỉ hơn chứ không có kém. Còn cha Tống và mẹ Tống cảm thấy hơi lo lắng, dù sao họ cũng mới vừa nghe được Tống Khiết nói rằng gia cảnh nhà tên béo rất tốt nên mới giúp đỡ con gái của mình nói chuyện.

Nhưng suy đi nghĩ lại, lời của con gái vẫn rất thuyết phục, chắc nó không thể nào lừa dối họ đúng không?

Sự thật đã chứng minh họ sẽ phải thất vọng, đúng là Tống Khiết đã lừa họ. Sau khi hiệu trưởng đến, thầy giáo Trần bắt đầu nói chuyện.

“Tống Khiết, thầy không biết em có tư cách gì mà muốn hãm hại bạn học Phương Trác, em là một người con gái, chẳng lẽ không bận tâm thanh danh của mình sao?”

Lời nói của thầy giáo Trần giống như một con dao sắc bén, từng chút từng chút một cắt thủng tầng hoa khai trong lòng Tống Khiết.

“Em không nói nhảm, là cậu ta, là cậu ta đã lén lút quan hệ với em, chỉ là không công khai mà thôi!” Đâm lao thì phải theo lao, đến đây rồi Tống Khiết không thể thừa nhận mình đang nói dối. Nếu không cô ta sẽ như là một người có nhân phẩm xấu vu khống bạn học của mình, nói sâu xa hơn thì tư tưởng nhận thức có vấn đề, nói không chừng mình còn phải đi trại cải tạo.

Vốn dĩ Phương Trác không phải là người giỏi ăn nói, nghe những lời nói này cậu ta đã bị sốc, “Cô! Cô có bị bệnh không? Cô đang nhầm tôi với ai vậy? Nếu không phải vì trưa nay ở nhà ăn cô mặt dày muốn ăn cơm cùng với tôi, Thẩm Thanh Thanh và cả Thẩm Thính Hồng, thậm chí tôi còn không biết tên cô là gì!”

Trương Tú Vân vỗ vai trấn an con trai mình, vốn dĩ Phương Trác là con trai duy nhất trong gia đình họ. Dù là người được giáo dục tốt nhưng là bậc làm cha làm mẹ họ không muốn con mình bị oan khuất. Nếu thật sự con trai mình khi dễ con gái nhà người khác họ sẽ nhận nhưng rõ ràng trong chuyện này con trai mình đang bị hãm hại.

Tốt xấu gì hai vợ chồng họ cũng là lãnh đạo xí nghiệp, làm gì có kiểu người nào mà họ chưa từng thấy qua?

Trương Tú Vân nói, “Vị bạn học này, nếu cháu đang hẹn hò với Phương Trác nhà cô thì cháu có biết gia đình nhà cô đang làm gì không hoặc cụ thể hơn chút, cô và cha thằng bé làm nghề gì? Nếu thật sự là đối tượng của thằng bé thì không có lý gì mà Phương Trác không nói cho cháu thông tin cơ bản như vậy.”

“Cháu….cháu….” Tống Khiết bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, làm sao mà cô ta có thể biết được những chuyện cụ thể như vậy. Nhiều lắm thì sáng nay cô ta mới thấy cha mẹ Phương Trác chở cậu ta đi làm bằng ô tô thôi!

“Cậu ấy nói không tiện nói ra, nói vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô chú.”

Nhịn một hồi lâu, Tống Khiết mới rặn được ra một câu như vậy.

Phương Trác nhịn không được, “Cô nói cái rắm gì thế, cha mẹ tôi có làm chuyện gì xấu hổ đâu mà không tiện nói ra? Nếu cô thật sự là đối tượng của tôi thì làm sao tôi có thể không nói với cô? Đừng nói là Thẩm Thính Hồng hay Thẩm Thanh Thanh, ngay cả bạn ngồi cùng bàn hỏi tôi cũng trả lời, làm gì có chuyện không nói với đối tượng của mình chứ?”

Hai câu liên tiếp khiến Tống Khiết suýt thì không nhịn được nữa.

Nhưng cô ta vẫn cắn chặt môi, tỏ vẻ không có ý định buông chuyện này ra.

Diệp Thận Ngôn trở nên có chút hứng thú, chỉ trong một thời gian ngắn tên Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng đã xuất hiện hai trong miệng của tiểu mập mạp, có vẻ họ có quan hệ tốt với nhau.

“Tôi thấy Phương Trác nói cũng có lý, hay là như này đi. Phiền cô giáo Tạ giúp tôi đi gọi hai học sinh Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thính Hồng và cả bạn cùng bàn với Phương Trác đến đây. Học sinh Thẩm Thính Hồng chính là người vừa bị học sinh Tống Khiết làm vỡ phích nước, Thẩm Thanh Thanh là người cùng bàn với con bé nên rất dễ tìm!” Thầy giáo Trần nói.

Cô giáo Tạ chính là người giáo viên vẫn luôn bảo vệ Thẩm Thính Hồng, thật ra cô ấy rất thích cô bé này, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nói chuyện cũng có sách mách có chứng.

Lúc này trong lòng cô ấy không khỏi xót xa, đứa nhỏ này không biết đã gặp phải vận xui gì mà một ngày phải vào văn phòng giáo viên tận hai lần vì bạn học.

Nhưng cuối cùng cũng phải đi, thời điểm đến bên ngoài lớp của Thẩm Thính Hồng, cô ấy chỉ liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Thính Hồng.

Thật sự thì rất hiếm khi có thể thấy một cô bé xinh đẹp như vậy.

Lúc này đúng là giờ tan học, cô giáo Tạ vẫy tay với Thẩm Thính Hồng, “Bạn học Thẩm Thính Hồng!”

Thẩm Thính Hồng nghe được giọng nói này cảm thấy có chút quen thuộc, thật sự thì cô mới nghe giọng nói này chưa bao lâu. Quay đầu nhìn lại theo tiếng vọng, quả nhiên đó là cô giáo đã bảo vệ mình vào buổi trưa nay.

Trong lòng cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra vì thế cô đi thẳng đến chỗ cô giáo đó.

“Cô giáo, cô tìm em à?”

“Ừm, có chuyện yêu cầu em, bạn học Thẩm Thanh Thanh và cả bạn học ngồi cạnh Phương Trác đến văn phòng giáo viên. Chính thầy giáo Trần nhờ cô đến đây tìm các em, cô không biết mặt của hai bạn học còn lại nên phiền em giúp cô gọi các bạn.” Cô giáo Tạ dịu dàng nói.

“Dạ được! Thẩm Thính Hồng gật đầu, sau đó lại quay người trở lại lớp học để tìm Thẩm Thanh Thanh và bạn cùng bàn Phương Trác.”

Bạn ngồi cùng bàn là một người đối lập hoàn toàn với Phương Trác, tên là Lưu Minh, cậu ta vừa đen vừa gầy. Hai người họ ngồi cạnh nhau giống như nàng tiên béo và quái vật gầy vậy.

Cả Lưu Minh và Thẩm Thanh Thanh đều lúng túng, vì có cô giáo Tạ ở bên cạnh nên Thẩm Thính Hồng không thể nói cái gì với Thẩm Thanh Thanh. Chính vì vậy trong suốt quãng đường hai mắt Thẩm Thanh Thanh vẫn mở to tràn đầy kinh ngạc.

Sau khi đến văn phòng của thầy giáo Trần, Thẩm Thính Hồng phát hiện ra ở đây còn có Diệp Thận Ngôn, cũng không biết vì sao mà cô lại cảm thấy xấu hổ nữa.

Đương nhiên Thẩm Thanh Thanh cũng nhìn thấy Diệp Thận Ngôn, bọn họ là người cùng thôn nên đều quen biết nhau. Thẩm Thanh Thanh lập tức cảm thấy kích động, chuẩn bị đi gọi người.

Diệp Thận Ngôn nhìn họ một cái nhưng thần kinh thô bạo của Thẩm Thanh Thanh lại không chú ý, Thẩm Thính Hồng nhanh tay lẹ mắt bịt mồm cô ấy lại sau đó nháy mắt điên cuồng đưa ra ám hiệu.

Dù sao Diệp Thận Ngôn cũng là đối tượng kết hôn của mình, không những thế một khi báo cáo quân hôn đã được viết ra thì không dễ dàng từ hôn. Cho nên nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng hai người vẫn phải kết hôn với nhau.

Đối mặt với vợ tương lai của mình mà Diệp Thận Ngôn không chào tận hai lần, Thẩm Thính Hồng cảm thấy có khả năng anh đến đây để làm chuyện quan trọng nào đó.

Hơn nữa, hiện giờ họ không tiện để chào hỏi nhau, cái nhìn đầy ẩn ý ra hiệu với Thẩm Thanh Thanh đã xác định suy nghĩ này trong lòng Thẩm Thính Hồng.

Ít nhất Thẩm Thanh Thanh là người chị em tốt ở bên cạnh Thẩm Thính Hồng lâu như vậy thì điểm ăn ý ngầm đương nhiên phải có, cuối cùng cô ấy cũng ngậm miệng lại không nói thêm gì.

Thẩm Thính Hồng kéo Thẩm Thanh Thanh đến chỗ thầy giáo Trần như thể không quen biết, không nhìn thấy Diệp Thận Ngôn.

Quả nhiên không ngoài dự kiến, thầy giáo Trần gọi họ tới để hỏi chuyện của Phương Trác nhưng ông ấy không trực tiếp nhắc đến chuyện này mà hỏi:

“Bạn học Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thanh và Lưu Minh, thầy có một chuyện muốn hỏi các em. Các em có biết gia đình Phương Trác làm gì không? Đúng hơn là cha mẹ Phương Trác đang làm nghề gì?”

Câu hỏi của thầy giáo Trần rất tế nhị, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh biết một chút chuyện thì có thể hiểu được nhưng Lưu Minh lại rất lúng túng.

Mặc dù không biết tại sao thầy giáo lại hỏi câu này nhưng Lưu Minh cũng thành thật trả lời: “Em có biết, trước đây em đã tò mò hỏi Phương Trác. Cậu ấy nói rằng cha cậu ấy là xưởng trưởng xưởng chế biến thịt còn mẹ cậu ấy là chủ nhiệm xưởng may.“

Thầy giáo Trần gật đầu, chuyện này Lưu Minh còn biết huống chi là Thẩm Thính Hồng với Thẩm Thanh Thanh nhưng ông ấy vẫn theo trình tự hỏi tiếp, “Chắc là hai em cũng biết đúng không?“

Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng đồng thời gật đầu.

Thầy giáo Trần xụ mặt nhìn về phía Tống Khiết, “Bạn học Tống Khiết, thầy cảm thấy tư tưởng nhận thức của em có vấn đề. Nếu như em vẫn khăng khăng những lời nói trước đó là đúng thì chúng ta chỉ có thể đi tìm Uỷ ban Cách Mạng để xử lý chuyện này.”

Mỗi một việc đề cập đến vấn đề quan hệ nam nữ để Uỷ ban Cách Mạng xử lý thì chắc chắn sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng vô cùng.

Sắc mặt cha Tống, mẹ Tống và cả sắc mặt Tống Khiết đều trở nên trắng bệch.

Tốt xấu gì thì cha mẹ Tống cũng đã sống được vài thập kỷ, nếu lúc này mà còn không biết con gái mình đang nói dối thì thật uổng phí mấy chục năm cuộc đời.

“Cái con bé chết tiệt này, nói rõ cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra.” Mẹ Tống vội vàng vươn tay nhéo vào người Tống Khiết.

Tống Khiết đau đớn né tránh, miệng mấp máy nhưng không nói thêm gì. Cô ta biết dù giờ mình cố gắng dính líu đền mức nào thì chuyện cũng đã định, mình không thể có được Phương Trác.

Lúc này thầy hiệu trưởng mới lên tiếng: “Trường chúng tôi không chấp nhận học sinh có phẩm hạnh không hợp và tư tưởng có tác phong có vấn đề như thế này.”

Vốn dĩ nếu không có chuyện này, Tống Khiết sẽ là người tự thôi học nhưng sau lời nói này của hiệu trưởng, cô ta đã bị đuổi học.

Lúc này Phương Thịnh - cha của Phương Trác cũng đứng dậy, “Thưa hiệu trưởng và các thầy cô giáo, chuyện này liên quan đến danh dự của con trai tôi, nếu mọi người không xử lý được thì để tôi xử lý. Vừa rồi tôi đã đến báo án ở đồn công an, chút nữa sẽ có các đồng chí công an đến xử lý chuyện này. Con trai của Phương Thịnh tôi không phải ai cũng có thế lấy được.

“Nếu hôm nay tôi không làm đến nơi đến chốn, sau này sẽ càng có nhiều bạn học đi theo. Nếu như tất cả đều đến nói là con dâu của gia đình họ Phương thì chúng tôi phải làm gì bây giờ?”

Vốn Phương Thịnh đã làm lãnh đạo trong nhiều năm nên khí tức xung quanh người ông ấy rất mạnh mẽ khiến cha mẹ Tống đột nhiên cảm thấy chân như nhũn ra.

Tống Khiết cũng cực kỳ sợ hãi, ngay từ đầu cô ta chỉ muốn phản kháng một chút nhưng không nghĩ tới phải chịu số mệnh như này. Cô ta chẳng cảm thấy việc mình làm có gì không đúng cả, chẳng lẽ mình phải chấp nhận số phận về lấy chồng sinh con sao?

Cô ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn thì có gì sai?

Nhưng hiện tại cô ta không dám nói gì, chỉ là nước mắt lưng tròng.

Chiêu này không biết cô ta đã dùng bao nhiều lần, nếu từ đầu các thầy cô còn có một chút lòng trắc ẩn thì đến hiện tại ngay cả nửa phần cũng không có.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp