Thẩm Thính Hồng nhìn thấy bàn tay Tống Khiết đang hướng về mình, theo bản năng chuẩn bị né tránh nhưng cô lại phát hiện, nữ giáo viên bên cạnh trực tiếp đỡ lấy cái tát của Tống Khiết.

Rõ ràng là nữ giáo viên vốn nhìn rất hiền lành và hào phóng nhưng bây giờ thật giống anh hùng.

Trong lòng Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất ấm áp, cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt.

Giáo viên ở kiếp trước là một kẻ chỉ biết nịnh nót, ánh mắt giỏi suy diễn đến cực hạn, việc đầu tiên sau khi đi học là điều tra gia cảnh của học sinh. Thẩm Thính Hồng là một đứa trẻ mồ côi nên không được giáo viên coi trọng.

Sau này khi có người khinh thường vì gia cảnh của mình, cô sẽ đến tìm giáo viên chủ nhiệm, lúc đó chỉ nhận được câu trả lời là, “Tại sao bạn học bắt nạt con mà không bắt nạt người khác? Đôi khi phải tự kiểm điểm bản thân xem đã làm sai cái gì.”

Thật nực cười, sau này có người khinh thường thì cô trực tiếp đánh trả, không bao giờ đi tìm giáo viên đòi lại sự công bằng cho mình nữa bởi vì cô biết điều đó vô dụng.

Nhưng bây giờ đây, cô lại được bảo vệ bởi cô giáo mà nguyên chủ mới chỉ gặp vỏn vẹn vài lần, có khi đối phương còn không biết tên mình nên trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.

“Vị bạn học này, phiền cô chú ý lời nói hành động và lời nói của mình. Nếu thật cô sự muốn đánh người, chúng tôi sẽ báo công an.” Thời điểm nữ giáo viên nói chuyện cô ấy rất nghiêm túc, có thể dễ dàng thấy được cô ấy đang tức giận.

Tống Khiết sững sờ một chút, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất rồi bắt đầu khóc nói: “Tất cả các người là một đám, tất cả đều bắt nạt tôi.”

Tiếng khóc thật sự ồn ào, các giáo viên trống tiết trong phòng đều nhíu mày thật chặt.

Nhưng trong thời điểm này chẳng có ai rảnh hơi đâu mà đi khuyên bảo cô ta, ngay cả cha Tống cũng có bộ dáng thờ ơ.

Chờ đến khi Tống Khiết khóc chán chê, mẹ Tống cuối cùng đã trở lại mang theo năm đồng và một ít phiếu công nghiệp, miễn cưỡng đưa cho Thẩm Thính Hồng.

Thẩm Thính Hồng không có gánh nặng tâm lý nào, thậm chí hận không thể nói được câu, “Lấy đến đây!”

Chuyện này vốn dĩ do Tống Khiết là không đúng, cô chỉ lấy về số tiền đền bù thuộc bản thân mình, cớ gì mà phải cảm thấy áy náy?

Mẹ Tống nghe được từ cha Tống là thủ tục thôi học đã bắt đầu làm thì bà ta cũng cảm thấy khá hài lòng. Nếu bình thường nhìn thấy Tống Khiết khóc lóc thảm thiết như vậy, ít nhiều bà ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng bà ta vẫn đang tức giận do vừa mất đi một khoản tiền lớn như vậy, hoàn toàn không có ý định an ủi con gái mình.

Phải biết rằng năm đồng và vài phiếu công nghiệp là những thứ có giá trị, nếu cầm phiếu công nghiệp đi đến chợ đen sẽ có người đồng ý đổi lấy phiếu thịt. Hiện tại, thịt có giá một đồng một cân, nếu có thể đổi được phiếu thịt thì có thể cải thiện bữa ăn trong nhà trong khoảng thời gian dài.

Khoản lớn này cứ như vậy mà vứt ra ngoài, đương nhiên trong lòng mẹ Tống cảm thấy không hài lòng với cô con gái này. Hai đứa con trai của bà rất hiếm khi được ăn thịt thế mà đứa phá của này lại một lúc làm mất đi mấy cân thịt.

Cuối cùng, Tống Khiết cũng nhận ra việc mình khóc om sòm không có ích lợi gì để đả động đến cha mẹ cả, hiện tại bọn họ căn bản không muốn nói chuyện với cô ta.

“Tôi còn chuyện muốn nói!” Tống Khiết đột nhiên hét lớn lên.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô ta, Thẩm Thính Hồng không muốn ở lại đây nghe cô ta than thở, dứt khoát nói với các giáo viên: “Cảm ơn thầy cô đã giúp em bảo vệ chính nghĩa, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa nên em sẽ trở lại lớp học.”

Các giáo viên lần lượt gật đầu, sau lần so sáng này, ấn tượng của họ với Thẩm Thính Hồng ngày càng tốt hơn.

Thẩm Thính Hồng vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng la hét của Tống ở bên trong, “Con đã có đối tượng, người đó là Phương Trác, con muốn tiếp tục đi học!”

Sau đó là tiếng mắng chửi của cha Tống và mẹ Tống, sau đó không biết Tống Khiết nói gì vào tai họ mà cha mẹ Tống nhào nhái đòi đi gặp cha mẹ Phương Trác….

Bước chân của Thẩm Thính Hồng dừng lại, sau đó lại bước nhanh rời đi. Cái tên mập mạp kia không tệ vậy nên mình phải đi báo trước một tiếng cho cậu tại, để đỡ phải có hại.

Thẩm Thính Hồng nhanh chóng trở về lớp học của mình, sau đó nhìn Phương Trác một cách đầy ẩn ý.

Phương Trác thầm lo lắng, chuyện xảy ra hôm nay cậu ta đã nghe thấy. Thẩm Thính Hồng nói mình đã đính hồn, cậu ta cũng nghe nói đối phương là một quân nhân, không nghĩ tới mối tình đầu của mình còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc một cách lãng xẹt như thế này.

Sau khi trở về chỗ ngồi của mình, Thẩm Thính Hồng đưa một mảnh giấy cho Phương Trác.

Phương Trác bối rối mở tờ giấy ra sau đó đột ngột đứng dậy.

“Phương Trác em đang làm gì thế?” Giáo viên dạy toán là một cô giáo tóc ngắn giỏi giang, bình thường rất nghiêm khắc. Nhìn thấy hành động khó hiểu của Phương Trác nên giọng điệu có phần không vui.

“Thưa cô, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là chân em hơi tê nên mới đứng dậy.”

Phương Trác không thể tuỳ tiện nói ra nguyên nhân thật sự được, không phải vì cậu ta lo lắng cho thanh danh của Tống Khiết mà là do dính líu đến một cô gái như vậy khiến cậu cảm thấy cả người mình rất bẩn như chưa được tắm vậy.

“Mau ngồi xuống đi, đừng quấy rầy đến các bạn khác trong lớp.” Giáo viên toán cũng không nghĩ nhiều, khoảng thời gian này điểm số của Phương Trác tiến bộ rõ rệt, các giáo viên bộ môn cũng thích cậu bé mập mạp hay cười này nên cũng không làm cậu ta khó xử.

Phương Trác chỉ có thể ngồi xuống, sau đó lại trầm lặng nhìn tờ giấy trong tay.

Hiện tại trong đầu cậu ta toàn là dấu hỏi chấm, Tống Khiết đó thật sự không có vấn đề gì sao?

Trước đó ở nhà ăn mình đã nói không thân quen gì với cô ta rồi mà, vậy bây giờ cô ta đang làm cái quái gì thế này?

Trên tờ giấy chỉ ghi mấy chữ “Ở văn phòng, Tống Khiết nói cậu là đối tượng của cô ta.”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này thôi cũng đủ khiến cả người Phương Trác cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải gặp cô ta ở nhà ăn thì sợ rằng Tống Khiết là ai cậu cũng nhớ không nổi.

Vòng tròn bạn bè của Phương Trác rất nhỏ, vì gia đình của cậu ta điều kiện rất tốt, nhiều bạn bè cũng không chơi với cậu ta thật lòng, tất cả đều có mục đích riêng. Khi còn nhỏ Phương Trác không biết nhưng sau khi lớn lên, cậu đã nhận ra được rất nhiều điều cho hên sau khi lên cấp ba cậu cũng không muốn kết thêm bạn.

Có thể chơi với Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng là bởi vì dạo gần đây cậu ta có ý với Thẩm Thính Hồng, mà tính cách của Thẩm Thanh Thanh rất giống con trai, vô cùng trượng nghĩa là một người bạn đáng giá để kết thân.

Mặc dù nhìn Thẩm Thính Hồng có vẻ khó gần nhưng sau khoảng thời gian dài tiếp xúc sẽ phát hiện ra cô là người rất tốt. Phương Trác không có cách nào để không thích cô cả, còn đối với Thẩm Thanh Thanh kia thì họ như hai anh em vậy.

Trong lớp có rất nhiều học sinh, dù đã học với nhau được hai năm nhưng có rất nhiều người cậu không nhớ tên.

Đừng nhìn cậu ta nói nhiều với Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, thật ra cậu ta là một người hướng nội, không dám dễ dàng kết bạn vì sợ sự chân thành của mình sẽ trao nhầm người.

Vì vậy, cậu ta không thể hiểu nổi hành động của Tống Khiết là như nào.

Hiển nhiên, cậu ta chưa có thời gian nghĩ đến quan hệ nam nữ, rất nhanh thầy giáo Trần đến lớp gọi cậu ta.

Phương Trác quay đầu lại nhìn về hướng Thẩm Thính Hồng, sau đó nhấc chân đi đến chỗ thầy giáo Trần.

Giáo viên toán còn nói gì đó với thầy giáo Trần, đại khái là nói nếu không chuyện gì quan trọng thì đừng để Phương Trác ra ngoài. Vốn dĩ môn toán ở cấp ba chỉ cần bỏ qua một tiết thôi thì sau này sẽ rất khó hiểu

Thầy giáo Trần chỉ có thể bất lực nói ngắn gọn về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cuối cùng giáo viên toán quay sang nhìn Phương Trác với ánh mắt kỳ lạ.

Giáo viên toán rất nghiêm khắc, trong lớp căn bản không có ai dám làm trò gì bởi vì bà ấy như gắn hai mắt mình vào mỗi học sinh vậy, chỉ cần làm một việc nhỏ cũng không thoát khỏi đôi mắt cú vọ của bà ấy.

Đến tận lúc tan học mà Phương Trác vẫn chưa trở lại từ văn phòng, Thẩm Thanh Thanh vẫn luôn vò đầu bứt tai tự hỏi xem chuyện gì đã xảy ra nhưng cô ấy vẫn chưa có cơ hội để nói.

Cuối cùng sau khi ra khỏi lớp, cô ấy gấp gáp chờ không nổi lập tức hỏi Thẩm Thính Hồng để hóng chuyện.

“Thính Hồng, chuyện thầy giáo gọi cậu đến văn phòng đã được giải quyết như nào? Còn tại sao Phương Trác cũng được đưa đến văn phòng, chuyện này không liên quan đến cậu ta đúng không?”

Về chuyện của Phương Trác, hiện tại Thẩm Thính Hồng không thể nói quá to, dù sao thì nó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của Phương Trác.”

Vì vậy nên Thẩm Thính Hồng ghé vào bên tai Thẩm Thanh Thanh, giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho cô ấy. Vừa nghe xong câu chuyện, khuôn mặt của Thẩm Thanh Thanh giống như vỉ pha màu.

Lúc đầu là phẫn nộ, sau đó là vẻ nhẹ nhóm và cuối cùng là vẻ mặt không thể tin được với khuôn miệng há hốc.

“Sao mà thế được, nếu Phương Trác thật sự cùng cô ta…thì làm sao chúng ta có thể không biết được?” Thẩm Thanh Thanh cảm thấy đầu óc mình như không hoạt động được nữa.

“Đương nhiên tớ biết cậu đang nói đến cái gì, có phải cậu bị ngốc không? Trước đây Tống Khiết nói nếu bỏ học sẽ phải trở về lấy chồng, nói như vậy không phải muốn ăn vạ Phương Trác sao?” Thẩm Thính Hồng nhỏ giọng nói.

Thẩm Thanh Thanh lại há hốc miệng một lần nữa, “Phương Trác mà cô ta cũng thích à?”

Thật ra đây không phải khinh thường người anh em xương máu của mình, mà đúng là anh em nên mới ghét bỏ nhau như vậy.

Xét về ngoại hình, Phương Trác trắng trẻo mập mạp nhìn đúng thật rất “ấm no” nhưng chưa chắc là mẫu người mà các cô gái thích.

Trừ khi Tống Khiết có gu thẩm mỹ rất độc đáo.

Nhưng nói thật, khả năng chuyện Tống Khiết thật sự thích Phương Trác cũng không lớn, dù sao thì họ sắp tốt nghiệp rồi.

Suy cho cùng Tống Khiết cũng là một cô gái ở trong thành, không phải xuống đất làm việc giống như những đứa trẻ nông thôn đen thui.

Trong toàn bộ lớp, Tống Khiết cũng được coi là một cô gái khá ưa nhìn.

“Chuyện này tuỳ theo cậu suy nghĩ, loại chuyện này chúng ta cũng không giúp được cậu ta dù cho Phương Trác cần nhân chứng, khả năng cao là không đến lượt chúng ta. Ai mà chẳng biết chúng ta có quan hệ tốt với cậu ta nên bọn họ cũng không đến hỏi chúng ta để làm gì, cũng may rằng trưa nay ở nhà ăn có chuyện phát sinh, chuyện này muốn điều tra rõ ràng cũng không quá khó khăn.”

Thẩm Thính Hồng phân tích vấn đề cho Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thanh Thanh nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, gật đầu lia lịa.

Sự thật chứng minh rằng suy nghĩ của Thẩm Thính Hồng chính xác, sau khi giáo viên liên tục gọi nhiều học sinh đến để hỏi chuyện. Mỗi người được đưa một mình đến văn phòng khác nhau, căn bản không cho họ biết tình huống cụ thể là như nào, chỉ mờ mịt hỏi một số vấn đề.

Nguyên nhân làm như vậy là do mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng, các giáo viên cũng phải dấu diếm chuyện này. Việc này liên quan đến danh dự của đám trẻ nên không thể công khai.

Nếu Phương Trác nhận thì đương nhiên mọi chuyện sẽ không rắc rối như này nhưng Phương Trác một mực khẳng định không thân quen với Tống Khiết. Ngược lại Tống Khiết và cả cha mẹ Tống vẫn không ngừng nói Phương Trác giở trò côn đồ.

Hơn nữa do chuyện trước đò nên các giáo viên đều không có ấn tượng gì tốt đẹp với người nhà họ Tống, dáng vẻ Phương Trác rất thẳng thắn và cởi mở, đương nhiên họ sẽ nghiêng về phía Phương Trác.

Cũng không biết đầu óc Tống Khiết có được bình thường hay không, dù bỏ thì không đi học nữa, tốt xấu gì cũng do mình xin nghỉ, như vậy cũng chẳng đến mức mất thể diện.

Vào giá cuối cùng lại muốn kéo Phương Trác xuống nước.

Thật ra, lúc đầu ý tưởng của Tống Khiết chỉ đơn giản là muốn dựa vào Phương Trác, hơn nữa dung mạo của cô ta cũng không tệ. Có lẽ Phương Trác sẽ vì vậy mà thừa nhận chuyện này, cuối cùng hai người họ thuận nước đẩy thuyền rồi thật sự ở bên nhau.

Đến lúc đó mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, ít nhất không cần phải gả sang hầu hạ nhà người khác.

Nhưng đương nhiên kế hoạch này cần Phương Trác phối hợp mới có thể thành công, mới trưa nay có rất nhiều người chứng kiến cuộc cãi vã của họ.

Cô ta đơn giản ôm một tia may mắn nhưng hiển nhiên Phương Trác không muốn phối hợp.

Lúc này cha mẹ Phương Trác cũng đang ở trong văn phòng, đương nhiên là giáo viên đã gọi riêng họ đến đây.

Cha Tống và mẹ Tống làm ầm làm ĩ muốn Phương Trác cưới con gái của mình, đặc biệt là khi nhìn thấy cha mẹ Phương Trác ăn mặc sang trọng thì tâm tư này càng mãnh liệt hơn.

Nhưng từ khi cha mẹ Phương Trác đến đây, họ không chỉ trích Phương Trác nhưng cũng không đáp ứng yêu cầu vô lý của cha mẹ Tống, họ chỉ yên lặng không nói gì.

Mẹ Phương Trác - Trương Tú Vân gọi cậu ta đến đây hỏi vài câu.

Bản thân bà hiểu rõ con mình, cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái là biết thằng bé có nói dối hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play