Nhưng tai của Thẩm Thính Hồng như đang bịt bông, mặc kệ Tống Khiết nói gì thì cô vẫn ngậm miệng không nói cái gì.
Thầy giáo Trần cũng không còn cách nào, hơn nữa nhà Tống Khiết cách trường cũng không xa nên ông ấy nhờ một giáo viên khác đang trống tiết giúp mình đi tìm người.
Hiện nay các thầy cô giáo đều là mẫu người hết lòng vì học sinh nên họ cũng sẵn sàng đi một chuyến.
Thật sự thì, Tống Khiết lại đổ lỗi cho Thẩm Thính Hồng vì không bỏ qua chuyện này, thầy cô thấy vậy đều cảm thấy chuyện này rất vô lý. Họ đều là những người làm công tác văn hoá, đương nhiên không thích loại chuyện vô lý như này.
Sau khi chuông vào lớp vang lên, thầy giáo Trần nhờ giáo viên ở lớp bên cạnh giúp nhắc nhở học sinh đọc sách, đồng thời còn giúp ông ấy để ý học sinh.
Người giáo viên kia cũng rất vui vẻ đồng ý.
Nhà Tống Khiết cách trường không xa, cha mẹ cô ta đều làm công nhân ở trong xưởng. Thật ra điều kiện như vậy cũng không tệ nhưng ở dưới còn có hai đứa em trai nên việc cho cả ba đứa trẻ cùng đi học cũng khá khó khăn.
Địa chỉ nhà và thông tin cá nhân đều được giáo viên ghi vào sổ, làm như vậy không phải cố tình muốn hỏi thăm xem cha mẹ học sinh đang làm gì mà mục đích chính để đề phòng có chuyện gì xảy ra, không thể nhanh chóng thông báo.
Sau khi biết được tên và địa chỉ chỗ làm của ba mẹ Tống Khiết, người giáo viên truyền lời nhanh chóng đi đến nhà máy.
Sau khoảng hai mươi phút, người giáo viên đã trở về với một cặp vợ chồng trung niên.
“Hai người là cha mẹ của học sinh Tống Khiết đúng không?” Thầy giáo Trần hỏi.
Cha Tống và mẹ Tống rất hiếm khi giao tiếp với người công tác văn hoá như vậy, đặc biệt giáo viên vốn là nghề nghiệp khiến mọi người rất kính trọng nên họ khó tránh khỏi có đôi chút căng thẳng.
“Vâng! Đúng là chúng tôi! Không biết thầy gọi chúng tôi có chuyện gì?” Ba Tống có chút lo lắng xoa tay.
Thầy giáo Trần gật đầu, “Chuyện là như này, hôm nay bạn học Tống Khiết không cẩn thận làm vỡ phích nước của bạn này. Hôm nay tôi gọi hai vị đến đây để xử lý chuyện này.”
Nghe thấy vậy, cả cha Tống bà mẹ Tống đều nhíu mày lại, hiển nhiên là không vui vẻ gì.
“Sao con lại không nghe lời như vậy? Còn chưa xin lỗi bạn học?” Mẹ Tống cau mày, rồi quát Tống Khiết.
Tống Khiết có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Mẹ, con không cố ý, con cũng đã xin lỗi cậu ấy rồi.”
“Cái đứa chết tiệt này, mẹ đã nói không cho con đi học rồi mà? Cứ nằng nặc đòi đi học bằng được, đã cho đi học rồi lại đi gây chuyện, nhà chúng ta lấy tiền đâu ra để đền phích nước cho người ta đây!” Mẹ Tống liên tục mắng, lải nhải liên tục như thể thực sự tức giận vì chuyện này.
Mẹ Tống quả thật rất tức giận nhưng những gì bà ta nói khiến những người có mặt ở đây đều cảm thấy quái lạ.
Dù là Thẩm Thính Hồng hay là các giáo viên, tất cả đều là người thông minh. Mẹ Tống vừa đến không nói đến chuyện bồi thường cho Thẩm Thính Hồng mà lại nói đến chuyện nhà mình không có tiền, chẳng lẽ bà ta đây là không muốn bồi thường?
Quả nhiên, mẹ Tống quay đầu nhìn về phía Thẩm Thính Hồng, “Bạn học này, thật ngại quá, con nhà cô còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, làm phiền đến cháu rồi!”
Thẩm Thính Hồng không tiếp chiêu chỉ nói: “Đúng thật là có chút phiền, dù sao thì khi có tiền giấy tới tay cháu còn phải đi Cung Tiêu Xã để mua một cái phích nước mới, thật sự nó đã chậm trễ thời gian của cháu. Mẹ cháu tiết kiệm rất lâu mới mua được cái phích nước nóng này nên bình thường cháu dùng rất cẩn thận.”
Lời này cũng truyền đến một ý tứ cho mọi người, đó chính là phích nước nóng này rất quan trọng với cô vì vậy đừng hòng cắt ngang chuyện này dễ dàng.
Thầy giáo Trần gật đầu: “Thưa phụ huynh này, bạn học Tống Khiết làm vỡ phích nước của người khác nên phải đền.”
Sắc mặt mẹ Tống càng trở nên khó coi hơn, vốn dì bà ta không muốn đề số tiền này nhưng nghe ý tứ Thẩm Thính Hồng nói là muốn được đền tiền, hơn nữa giáo viên cũng đang đứng về phía con bé kia.
“Thầy giáo, chúng tôi thật sự không có tiền đền…” Mẹ Tống còn muốn giãy dụa.
Thật sự thì giá của một cái phích nước không hề rẻ.
“Vị phụ huynh này, chị nói như vậy là không đúng rồi, chẳng phải ngay cả đứa trẻ con cũng biết làm hỏng đồ của người khác thì phải đền sao?” Người giáo viên vừa giúp đỡ không chịu được nữa nói. Vị phụ huynh này không phải nhìn thấy cô bé này chỉ có một mình dễ bắt nạt sao?
“Bạn học, cháu thấy đấy, cháu và con gái cô cũng là bạn chung lớp với nhau, ít nhất chuyện này cũng không cần phải làm ầm ĩ như vậy. Chắc là cháu đã dùng phích nước kia rồi đúng không? Vậy cô đền cho cháu hai đồng, cháu thấy thế nào?
Mẹ Tống thấy cả hai giáo viên đều bênh vực Thẩm Thính Hồng nên không dám bồi thường nhưng kết quả này cũng chẳng khác không bồi thường là bao.
Một phích nước nóng có giá năm đồng, mẹ Tống trực tiếp trả giá hơn nửa. Dù lùi lại mười năm trở về những năm 1960 thì lúc đó một phích nước đã có giá ba đồng, chưa kể đến việc còn phải có thêm phiếu công nghiệp mới mua được.
Ngày nay tem phiếu quý giá như tiền, thậm chí đôi khi tem phiếu còn khó có được hơn tiền. Phương án giải quyết của mẹ Tống rõ ràng không thành tâm.
“Cô này, cô cảm thấy việc bồi thường như này hợp lý đúng không? Hay là để cháu ra một giải pháp để cô không bị mất tiền.” Thẩm Thính Hồng mặt không cảm xúc nói.
Mẹ Tống nghe được lời này vui mừng khôn xiết, nếu không phải đền tiền thì đúng là giải pháp tốt nhất, “Cô biết cháu là người nhìn có vẻ tốt bụng mà, cháu nói cho cô xem phương án của cháu là gì đi!”
Mẹ Tống chỉ nghĩ đến giải pháp tồi tệ nhất mà Thẩm Thính Hồng có thể nghĩ ra là yêu cầu đuổi học Tống Khiết, nếu như vậy thì càng tốt, quá hợp với mong muốn của mình rồi!
Chỉ là tự thôi học khác với bị đuổi học, đến lúc đó chắc chắn hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán.
“Vậy mọi người hồi phục lại phích nước của cháu như cũ đi! Đó là đồ mẹ mua cho cháu, thứ khác cháu cũng không cần. Miễn cho cô nói cái ấm này đã qua sử dụng, mua cái mới cũng không đáng.” Thẩm Thính Hồng nói từng câu từng chữ.
Nụ cười trên mặt mẹ Tống đông cứng lại, “Đứa nhỏ này, con xem lại đi, nói như này không phải cháu bắt cô phải đền tiền cho cháu sao?”
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cả hai há mồm ngậm miệng đều nói là người khác bắt nạt mình. Hôm nay tôi đã có một bài học mới, mình sai mà luôn đổ lỗi cho nạn nhân.”
Người giáo viên vừa nói chuyện cũng chỉ là nghĩ sao nói vậy, trực tiếp đứng bên cạnh Thẩm Thính Hồng rồi bắt đầu mắng mẹ Tống, “Bạn học con yên tâm, tuy rằng ba mẹ con không có ở đây nhưng không sao ở đây lại có rất nhiều thầy cô, chắc chắn con sẽ không bị bắt nạt.”
Đây là một cô giáo nhìn qua rất ôn nhu hào phóng nhưng nói chuyện cũng không chút khách khó, hiển nhiên cũng bị sự vô sỉ của mẹ Tống chọc giận.
Mẹ Tống lẩm bà lẩm bẩm, “Cô không phải là giáo viên dạy lớp con tôi sao, cô đang nói cái gì vậy?”
Sắc mặt của nữ giáo viên nhất thời tối sầm lại, những người giáo viên như họ đi đâu cũng được người khác nói chuyện rất khách khí, đây là lần đầu tiên gặp phải một người như mẹ Tống.
“Được rồi!” Cha Tống vẫn luôn giống như người ngoài cuộc cuối cùng cũng mở miệng, ông ta cũng biết nếu không lên tiếng ngăn cản, khuôn mặt già này của mình sẽ bị bà vợ nhà mình ném đi hết.
“Ông làm gì vậy!” Mẹ Tống lườm ba Tống như không tự biết tình trạng bây giờ của mình.
Cha Tống hít sâu một hơi rồi xoay người xin lỗi với nữ giáo viên vừa mới nói chuyện, “Cô giáo này thật xấu hổ, vợ tôi nói chuyện không có đầu óc thôi, bà ấy không có ý gì khác đâu!”
“Được rồi! Bất kể mấy người có phục tôi hay không thì hôm nay tôi vẫn sẽ đứng bên cạnh bảo vệ đứa bé này. Tôi không thể để cho người ta cảm thấy cha mẹ của người khác không có ở đây là có thể tuỳ ý bắt nạt người khác.”
Thái độ của nữ giáo viên vẫn rất kiên quyết.
Thẩm Thính Hồng khẽ mỉm cười với cô ấy, Thẩm Thính Hồng cũng không phải bậc thánh nhân gì cả, tính cách cũng không phải quá tốt nhưng đối mặt với thiện ý của người xa lạ, cô vẫn không thể thờ ơ được.
Mấy người lại bắt đầu tranh cãi trong văn phòng nhưng nói lâu như vậy cũng không đưa ra được kết quả gì cả. Ngay cả Tống Khiết cũng trốn bên cạnh cha mẹ mình từ khi họ đến, trông cô ta như một con chim cút vậy.
Vốn ban đầu, những giáo viên ở đây đều cho rằng cha Tống hiểu chút đạo lý nhưng cuối cùng ý của ông ta vẫn là không muốn đền tiền.
Điều này coi như đã đổi mới tam quan của những người giáo viên ở tiên, ngay cả người có tính tình tốt như thầy Trần cũng bắt đầu tức giận, “Bạn học Tống, cha mẹ con như vậy, con có gì để nói không?”
Nhưng Tống Khiết vẫn thờ ơ như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ta.
Thầy Trần tức đến cười, ngay từ đầu còn nghĩ rằng cô học sinh này không thể đi học nên ông ấy có chút thương cảm còn có chút áy náy. Ai mà ngờ rằng, tính cách cực phẩm của học sinh này không nên ở lại lớp của mình làm gì, thậm chí cũng không nên ở trong trường này.
“Số tiền này hai người phải đền, nếu không đền thì chúng ta đến đồn công an giải quyết. Thật sự, tôi sống lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy gia đình vô lý như vậy.” Nữ giáo viên không hề khách khí nói.
Sắc mặt của cha Tống và mẹ Tống đột nhiên trở nên khó coi, trong bất kỳ thời điểm nào thì báo công an là phương pháp tốt nhất
“Đền! Chúng tôi sẽ đền tiền!” Cuối cùng cha Tống cắn răng nói, sau đó kêu mẹ Tống về nhà lấy tiền và tem phiếu.
Dù gì thì Tống Khiết cũng là đứa con đầu tiên của cha Tống và mẹ Tống vậy nên họ cũng có chút yêu thương được con gái này nhưng so với hai người con trai trong nhà thì cũng không quá quan trọng.
Lần này lại xảy ra chuyện cha Tống càng thêm kiên quyết không muốn cho cô ta tiếp tục đến trường nữa.
Thầy giáo Trần chúng tôi còn một chuyện phiền đến thầy, bây giờ nhà chúng tôi rất túng quẫn thẩy xem có thể giúp Tống Khiết nhà chúng tôi làm thủ tục thôi học không?” Sau khi mẹ tống đi rồi cha Tống mới nói.
“Cha!” Tổng Khiết không thể nào làm người ngoài cuộc nữa.
Chỉ cần cô ta bỏ học thì về cơ bản cuộc sống sau này đã được định sẵn, gả cho người đàn ông lớn hơn mình mấy tuổi kia, sinh con đẻ cái và cả một cuộc sống vượt quá khả năng chịu đựng của mình.
Chăm sóc đàn ông, con cái, hầu hạ cha mẹ chồng. Hơn nữa, nghe nói trong nhà người đàn ông kia có hai em trai và một em gái, tuổi cũng không lớn lắm. Bởi vì gia đình chỉ có một đứa con gái nên nó rất được nuông chiều, không những thế tất cả chúng còn chưa lập gia đình, nếu mình mà gả qua đó thì sẽ phải đối mặt với việc chăm sóc cả một đại gia đình.
“Cha! Con không muốn bỏ học, con sẽ học hành thật chăm chỉ, chuyện hôm nay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi!” Tống Khiết khóc nức nở nói.
Thẩm Thính Hồng không cảm thấy cô ta đáng thương một chút nào, cách cư xử của gia đình này quả thật là cực phẩm, so với gia đình nhà bác cả mình chỉ có hơn chứ không có kém.
“‘Không được! Chuyện học này cần phải loại bỏ, con đi học thì có lợi ích gì, với cả bây giờ cũng làm gì có trường đại học cho con học tiếp. Không bằng cứ ra ngoài làm việc hoặc gả chồng sớm một chút để đỡ đần phần nào cho gia đình. Nếu con tiếp tục đi học thì cũng tiếp tục dựa vào cha và mẹ, nếu như vậy thì hai đứa em của con phải làm sao bây giờ?” Thái độ của cha Tống vô cùng kiên định.
Ban đầu, trong lòng thầy giáo Trần vẫn ôm ý định muốn khuyên bảo bọn họ nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của toàn gia đình họ và cả Tống Khiết dám làm mà không dám nhận, thầy giáo Trần chẳng còn tâm tư muốn khuyên bảo làm gì nữa.
“Được, nếu gia đình đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ đi xử lý.” Thầy giáo Trần nói.
“Thầy!” Tống Khiết không thể tin được mà nhìn thầy giáo Trần.
Thầy giáo Trần không bảo vệ cô ta, vừa rồi khi chứng kiến cảnh Tống Khiết nhìn cha mẹ mình bắt nạt Thẩm Thính Hồng, ông ấy đã rất thất vọng về người học sinh này.
Một người có thể không có học thức nhưng các đức tính cơ bản của con người vẫn phải có.
Hơn nữa, ông ấy không phải dạy học sinh tiểu học mà là học sinh cấp ba. Đã học cấp ba rồi mà một đạo lý cơ bản như này cũng không hiểu, nhiều năm đèn sách coi như vô dụng, học tiếp cũng chỉ như vậy thôi.
Đôi mắt Tống Khiết tràn đầy tuyệt vọng, cô ta cảm thấy không thể chấp nhận được sau khi tưởng tượng đến những gì mình sẽ phải trải qua sau khi bỏ học.
“Thẩm Thính Hồng! Tất cả là do mày!” Trong lúc nhất thời không tiếp thu được sự thật, Tống Khiết tát thẳng vào mặt Thẩm Thính Hồng.