Mọi việc đã được rõ ràng từ miệng người kể chuyện xưa cừ khôi như Thẩm Thanh Thanh, lại nhìn đến hiện trường này, không hiểu sao mà ông ấy lại cảm thấy chột dạ một cách vô cớ.

Cũng không biết có phải xui xẻo hay không, bình thường bầu không khí trong lớp vẫn luôn tốt đẹp, hiếm khi xảy ra chuyện kinh động đến hiệu trưởng như thế này.

“Hiệu trưởng, chủ nhiệm, hai người đều ở đây!” Giáo viên chủ nhiệm lau mồ hôi nói.

“Ừm, giáo viên Trần, ông xem chuyện này xử lý như nào. Đây cũng không phải chuyện quá lớn, ông hãy dẫn học sinh trở về tự thương lượng đi.” Hiệu trưởng nói.

Thật ra theo quan điểm của họ thì chuyện này đúng là chuyện nhỏ, đơn giản là vì không muốn vị lãnh đạo bộ đội trẻ tuổi đầy hứa hẹn này cảm thấy bất mãn với ngôi trường này.

Rốt cuộc, ngay cả hiệu trưởng cũng ngưỡng mộ quân nhân nên cũng hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với Diệp Cận Ngôn.

Sau khi Diệp Thận Ngôn nhìn thấy Thẩm Thính Hồng, ánh mắt anh không tự chủ được dừng trên người cô. Thấy vậy Thẩm Thính Hồng rất xấu hổ nhưng cô cũng không biết tại sao nữa.

“Đồng chí Diệp, mời bên này!” Hiệu trưởng làm động tác mời Diệp Thận Ngôn, sau đó Diệp Thận Ngôn đi theo hiệu trưởng.

Cuối cùng Thẩm Thính Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đi đến văn phòng của thầy rồi nói chuyện.” Ánh mắt giáo viên Trần nhìn Tống Khiết không được tốt cho lắm, đoán chừng ông ta đang tức giận.

Tống Khiết cúi đầu, lẳng lặng đi theo thầy Trần vào văn phòng, Thẩm Thính Hồng là người trong cuộc nên đương nhiên cũng phải đi theo.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Thanh muốn đi cùng nhưng thầy Trần không cho phép, sau đó đuổi Thẩm Thanh Thanh đi với lý do lớp học sắp bắt đầu.

Thẩm Thanh Thanh cũng muốn đi xem náo nhiệt xem thầy Trần sẽ phạt Tống Khiết như nào, nhìn xem chị em tốt của mình sẽ tức giận nào. Ai mà biết được ý tưởng này đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

“Nói cho thầy biết, tại sao hay đứa lại tranh chấp với nhau?” Tuy rằng Thẩm Thanh Thanh chỉ nói qua loa nhưng mà cô ấy vẫn phải ngượng ngùng nói thẳng hết tất cả những lời nói ngay từ đầu của Tống Khiết. Thật sự, cô ấy không hy vọng thầy Trần sẽ hiểu lầm.

“Chuyện là như này…..” Tống Khiết chưa kịp nói, Thẩm Thính Hồng nhanh nhảu đoạt lấy câu chuyện trước rồi nói ra toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.

Đương nhiên cũng phải nhắc đến chuyện Tống Khiết mở mồm ra là vu khống bịa đặt cho người khác.

Quả nhiên, sắc mặt của thầy Trần không quá khó coi, bản thân ông ấy rất thích đứa nhỏ Thẩm Thính Hồng này.

Đi học lâu như vậy mà thành tích của con bé vẫn luôn dẫn đầu, hơn nữa cũng không nói nhiều. Chỉ cần gặp được con bé ở trong trường thì phần lớn thời gian đều học tập.

Không phải ông ấy ghét Tống Khiết nhưng giữa hai người, chắc chắn ông ấy sẽ thích Thẩm Thính Hồng nhiều hơn một chút.

Rốt cuộc thì chẳng có giáo viên nào mà không thích đứa nhỏ học tập yên tĩnh và nghiêm túc cả.

“Tống Khiết, em có muốn nói thêm gì không?” Thầy Trần hỏi.

Tống Khiết cắn môi, không dám nói lời nào, vừa rồi Thẩm Thính Hồng chưa nói đến việc đã đính hôn với một quân nhân. Hiện tại cô ta không dám nói nhảm, chỉ sợ Thẩm Thính Hồng nói ra chuyện này, đến lúc đó thì không phải chuyện cãi vã bình thường giữa các học sinh với nhau nữa.

Vừa thấy bộ dạng này của Tống Khiết, thầy Trần đã biết rằng tất cả những gì Thẩm Thính Hồng nói đều là sự thật.

Chính vì vậy ông ấy lập tức cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ mình không thích những đứa trẻ có tham vọng quá lớn.

 “Em cũng là một người con gái, chẳng lẽ không biết thanh danh quan trọng đến mức nào sao? Còn cả những gì em nói nữa, thầy biết Phương Trác có quan hệ tốt với bạn học Thẩm Thính Hồng và bạn học Thẩm Thanh Thanh nhưng tuyệt nhiên bọn chúng không có hành động không hợp quy củ nào! Hơn nữa bạn học Phương Trác cùng giao lưu học tập với hai con bé, đây là chuyện quá đỗi bình thường, không những thế dạo này thành tích của Phương Trác ngày được cải thiện đáng kể.”

Giáo viên Trần đỡ trán của mình, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, chỉ cần giải quyết riêng trong lớp là được. Nhưng xui xẻo chuyện này lại bị hiệu trưởng và các người lãnh đạo khác bắt gặp, không những thế bên cạnh bọn họ còn có cả một người lãnh đạo không biết là nhân vật nào. Bây giờ đang phê bình Tống Khiết nhưng có thể tiếp theo sẽ đến phiên mình.

“Thầy Trần, em xin lỗi thầy.” Tống Khiết trực tiếp xin lỗi.

“Tống Khiết, em nên biết đối tượng cần được xin lỗi không phải thầy mà là bạn học Thẩm Thính Hồng và bạn học Thẩm Thanh Thanh.”

“Thật xin lỗi bạn học Thẩm Thính Hồng!” Tống Khiết nước mắt lưng tròng, tuy rằng cô ta xin lỗi rất chân thành nhưng không biết vì sao vẫn khiến cho người ta có cảm giác quái lạ.

Thẩm Thính Hồng không nói gì, Tống Khiết xin lỗi xong lại quay ra một bên mà không nhìn mặt cô.

Tống Khiết thấy dù sao thì Thẩm Thính Hồng chỉ là một người chân đất, hôm nay phải làm như vậy cô ta rất ngại ngùng.

“Vậy bây giờ chúng ta nói đến chuyện bạn học Tống Khiết làm vỡ phích nước của bạn học Thẩm Thính Hồng.” Tuy rằng Thẩm Thính Hồng không có phản ứng gì với lời xin lỗi của Tống Khiết nhưng thầy Trần cũng không muốn lo lắng về vấn đề này.

Ông ấy chỉ muốn giải quyết chuyện nhanh chóng rồi đến nhận tội với hiệu trưởng.

Nghe thấy vậy, tim Tống Khiếp lại bắt đầu đập loạn nhịp, cô ta thực sự sợ hãi việc bị gọi ba mẹ đến trường.

Vốn dĩ họ đã không muốn cho mình đi học rồi, bây giờ lại còn thêm chuyện này nữa, sợ rằng họ càng không muốn cho mình đi học.

“Thầy Trần……Thầy có thể đừng gọi cha mẹ em đến được không?” Tống Khiết rơm rớm nước mắt sắp khóc.

“Vậy em có thể tự bỏ tiền ra bồi thường cho bạn không?” Thầy Trần hỏi ngược lại.

“Em…..” Nhất thời Tống Khiết không nói thêm được gì nhưng vì để không phải cưới một người đàn ông không có năng lực nên cô ta vẫn cắn răng nói ra chuyện của nhà mình.

“Thầy, cha mẹ không muốn cho em đi học nữa, họ muốn em về lấy chồng. Thật sự em nài nỉ mãi mới được trở lại trường, nếu họ biết em gây hoạ lúc đi học như này thì có thể em không được đi học nữa.”

Tống Khiết vừa nói vừa khóc, trông rất đáng thương, thầy Trần nói vậy cũng cau mày.

Ngay cả bản thân Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy có chút thổn thức, may mắn thay Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt rất thương yêu mình. Nếu không thì bây giờ cuộc đời của mình cũng giống với số đông các cô gái hiện nay, phải đối mặt với vấn đề kết hôn khi còn nhỏ.

Tuy rằng cô coi như đã đính hôn nhưng ít nhất người kia là do ba mẹ mình lựa chọn kỹ càng, mà chuyện này hai ông bà cũng trưng cầu ý kiến của nguyên chủ.

“Bạn học Tống Khiết, thầy cũng rất đồng cảm với hoàn cảnh của em nhưng dù vậy, em cũng không thể vì mình đáng thương mà để học sinh khác trả giá cho lỗi lầm của mình được.” Thầy Trần khó xử nói.

Ông ấy cũng không muốn thấy có học sinh nghỉ học, rốt cuộc thì ông ấy đã dạy bảo những đứa trẻ này được gần hai năm. Dù con bé đã phạm phải vào chút sai lầm nhưng nếu con bé cứ mất đi cơ hội học tập như vậy thì ông ấy vẫn cảm thấy có chút tiếc hận.

 “Thầy ơi, em cầu xin thầy, em vẫn muốn tiếp tục đi học để tốt nghiệp. Em vẫn còn một số kiến thức chưa học kĩ, thật sự em rất thích đi học.” Coi như Tống Khiết cũng đắn đo tới việc thầy giáo dễ xúc động nên bắt đầu nói ra chuyện yêu thích học tập, quả nhiên biểu hiện của thầy Trần bắt đầu nới lỏng.

Thẩm Thính Hồng có thể nhìn ra kỹ xảo này của Tống Khiết nhưng cũng không vạch trần, chỉ lẳng lặng nhìn.

Như vậy cũng hoàn toàn trái ngược với Tống Khiết đang la khóc ầm ĩ, trong văn phòng còn một người giáo viên khác. Tuy rằng cũng cảm thấy khá đồng tình với Tống Khiết nhưng cũng cảm thấy tính tình của Thẩm Thính Hồng thật tốt.

Rõ ràng bản thân bị oan ức nhưng không gây rắc rối gì cả.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thầy Trần này là một giáo viên rất có trách nhiệm. Hơn nữa, trước đó ông ấy vẫn luôn chiếu cố nguyên chủ nên cô cũng không muốn ông ấy khó xử.

“Bạn học Thẩm Thính Hồng, em có ý kiến gì về chuyện này không?” Thầy Trần nhìn Thẩm Thính Hồng.

Xét cho cùng thì trong truyện này, người chịu tổn hại là Thẩm Thính Hồng. Bản ông ấy dù là một người giáo viên nhưng cũng không thể vì mình đồng tình với một học sinh nào đó mà làm mất đi tính công bằng.

“Thưa thầy, không phải do em cứ dây dưa chuyện này mà thật sự để mua cái phích nước này, ba mẹ em đã phải tiết kiệm phiếu công nghiệp rất lâu. Nếu hai người họ biết phích nước của em bị vỡ, nhất định sẽ rất khổ sở, rốt cuộc họ cũng chỉ là người nông dân bình thường nên rất khó để mua thêm một cái phích nước khác.”

Thẩm Thính Hồng cũng tỏ ra rất buồn bã, Tống Khiết thích giả vờ, vì vậy nên cô sẽ dùng ma pháp để đánh bại ma pháp.

Cô gái này tâm địa độc ác, nếu muốn chăm chỉ học tập thì dỗi hơi đâu mà đi chọc tức cô như vậy, rõ ràng trước giờ hai người không quen biết nhau.

Đặc biệt là còn tung tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng đến cô, Thẩm Thanh Thanh và cả Phương Trác. Cũng may là cô ta không thành công, nếu không người đứng ở văn phòng giáo viên bị phê bình và có khả năng bị gọi phụ huynh đến còn không biết là ai đâu.

Tuy rằng không nhất thiết Thẩm Thính Hồng phải đi đọc sách nhưng kiếp trước mình cũng được coi là người có học thức. Không những thế, chương trình cấp ba ở niên đại này tương đối đơn giản, cùng lắm thì tự về nhà ôn tập đến khi kỳ thi đại học khôi phục là có thể tham gia.

Nhưng nguyên chủ lại là người rất thích học tập, cấp ba cũng chỉ còn lại ba năm nên Thẩm Thính Hồng không muốn cứ như thế mà thôi học.

Hơn nữa, bản thân Thẩm Thính Hồng hiểu rõ những tin đồn thất thiệt đó ảnh hưởng như nào đến các cô gái.

Dù cô không để ý nhưng Thẩm Thanh Thanh cũng không thể hoàn toàn phớt lờ, thực sự cũng chẳng biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Chính vì vậy, về bản chất, vấn đề này không đơn giản như bên ngoài, chắc chắn Tống Khiết phải chịu trừng phạt.

“Dạ, thầy cũng là một người có hiểu biết, theo em thầy nên gọi phụ huynh của bạn học Tống Khiết đến đây.”

Một bên là một học sinh có khả năng sẽ phải bỏ học vì chuyện này, một bên là học sinh có thành tích xuất sắc, nghe lời hiểu chuyện, xuất thân từ gia đình bình thường. Dù xử lý chuyện này như nào thì thầy giáo Trần vẫn cảm thấy rất khó xử.

Thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chỉ cần đến lúc đó cố gắng thuyết phục phụ huynh nhà Tống Khiết cho con bé có thể tiếp tục đi học là được.

“Thẩm Thính Hồng!” Tống Khiết nghe thầy giáo nói như vậy, không nhịn được nói: “Cậu đây là muốn bức chết tớ sao?”

Thẩm Thính Hồng có vẻ bối rối, “Chứ tôi có bắt buộc cậu đến tìm tôi không, cũng không bắt cậu phải kéo tay rồi làm vỡ phích nước của tôi như vậy. Những chuyện quá đáng hơn tôi còn chưa nói đến đâu mà cô còn dám nói tôi bức cô?”

Vẻ ngoài vô tội này của cô khiến tất cả các giáo viên có mặt ở đây đều có chút ý kiến với bạn học Tống Khiết.

“Không nói đến chuyện phích nước nóng nữa, lúc cậu đứng đó nói những lời vu khống dễ khiến người khác hiểu lầm thì có nghĩ đến chuyện sẽ bức tử tôi và bạn học Thẩm Thanh Thanh không?” Ánh mắt Thẩm Thính Hồng sắc bén, lời nói to rõ ràng hỏi.

“Chỉ là lúc đó tớ không chú ý nên mới vô tình nói ra những lời như vậy, thật sự tớ không cố ý.” Tống Khiết giảo biện nói.

“Có phải không cố ý hay không chỉ một mình cậu biết thôi! Nếu bịa đặt hãm hại ai đó xong chỉ cần nói không cố ý thôi thì đồn công an sinh ra để làm gì?” Thẩm Thính Hồng không muốn nói chuyện với cô ta nữa, nói xong câu đó trực tiếp ngậm miệng lại.

“Thẩm Thính Hồng! Tớ xin cậu, hay chúng ta giải quyết riêng chuyện này đi, tớ có thể trả tiền từ từ cho cậu được không?” Tống Khiết thấy không còn cách nào nên chỉ có thể cầu xin Thẩm Thính Hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play