Tống Khiết ngăn cản bọn họ nói chuyện này, thật ra là vì muốn phá hoại thanh danh của Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, tốt nhất là ầm ĩ đến chỗ giáo viên để cho bọn họ không đi học luôn càng tốt.
Đặc biệt là Thẩm Thính Hồng, bởi vì có vẻ ngoài ưa nhìn nên Tống Khiết đã coi cô trở thành kẻ thù lớn nhất của mình.
Ngược lại, cô ta không quan tâm lắm đến Thẩm Thanh Thanh, người thì gầy gò mà bởi vì tính cách của Thẩm Thanh Thanh tương đối nghịch ngợm, mỗi khi trời nắng cô ấy đều ra ngoài chạy nhảy nên làn da hơi rám nắng.
Tống Khiết cảm thấy mình đẹp hơn Thẩm Thanh Thanh rất nhiều, chỉ cần không có Thẩm Thính Hồng thì sẽ không có vấn đề gì.
Chắc chắn Phương Trác sẽ nhìn đến điểm tốt của mình.
Chỉ cần mình có thể yêu đương với Phương Trác thì mình sẽ không phải kết hôn với người cha mẹ đã sắp đặt nữa.
Tuy rằng Phương Trác hơi béo một chút nhưng kết hôn với cậu ta chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
“Nếu cậu thích tung tin đồn nhảm thì chúng ta đi nói chuyện với giáo viên xem sao, để xem chuyện này phải xử lý như nào.”
Thẩm Thính Hồng nói thêm, sau đó xoay người định rời đi nhưng Tống Khiết rất lo lắng nên lực tay càng mạnh hơn, chỉ nghe “bốp” một tiếng, cái bình nước trong tay Thẩm Thính Hồng trực tiếp rơi xuống đất.
Lớp lót của phích nước rất mỏng manh, dưới ánh nắng mặt trời nhìn nó như những miếng đá quý vương vãi khắp nơi.
Sắc mặt Tống Khiết vốn đã trắng bệch, cô ta không ngờ mình lỗ mãng đến tìm hai người Thẩm Thính Hồng nói chuyện lại ầm ĩ đến mức này.
Phích nước nóng là một thứ quý giá nên chắc chắn hiện tại chuyện này không thể giải quyết dễ dàng nữa.
Thẩm Thính Hồng cau mày, bản thân cô không tiếc phích nước nóng vì lúc trước biết mình sẽ xuyên qua niên đại này cô đã chuẩn bị rất nhiều những thứ mang đặc điểm của thời đại này.
Cho nên trong không gian cô có phích nước khác nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô đang cảm thấy rất khó chịu.
Đây là thứ vất vả lắm Lưu Nguyệt mới mua được cho cô, nó là một mảnh tâm ý của mẹ cô đấy.
Sắc mắt Thẩm Thanh Thanh cũng thay: “Tống Khiết, cậu bị bệnh à? Nếu bị bệnh thì đi khám đi!”
Bây giờ Tống Khiết rất hoảng loạn, chưa nói đến chuyện phá quân hôn, hiện tại chắc chắn Thẩm Thính Hồng sẽ bắt mình bồi thường.
Một cái phích nước nhỏ không hề rẻ, còn cần phiếu công nghiệp, làm sao mà cô ta có thể mua được?
“Tớ….tớ xin lỗi….tớ không cố ý.” Tống Khiết ra vẻ oan ức, cẩn thận mà nhìn chằm chằm Thẩm Thính Hồng.
Thẩm Thính Hồng cũng cạn lời, trong tình huống như này mà cô ta vẫn có thể giả nai để được tha thứ sao?
“Tống Khiết, chúng ta đi tìm giáo viên đi!” Vừa dứt lời, Thẩm Thính Hồng đi về phía văn phòng giáo viên chủ nhiệm của họ.
Tống Khiết cả kinh vội nói, “Thẩm Thính Hồng chúng ta thương lượng đi, tớ sẽ bồi thường cho cậu, có thể nào không đi tìm giáo viên được không?”
Thấy thái độ của Thẩm Thính Hồng kiên quyết như vậy, Tống Khiết cũng biết chuyện hôm nay nhất định không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu đồ của mình bị Thẩm Thính Hồng làm hỏng, chắc chắn mình cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Vậy cậu trả tiền đi!” Thẩm Thính Hồng lạnh lùng nhìn cô ta.
Tống Khiết cảm thấy hôm nay sĩ diện của mình đã bị mất hết ở chính nơi này, “Này….Tạm thời tớ không có nhiều tiền như vậy, tớ có thể trả thành nhiều lần được không?
Thẩm Thính Hồng còn lâu mới đồng ý chuyện này, nhìn cô gái này chắc chắn là kiểu người rất tham vọng. Nếu mình cứ để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy thì có thể sau này nó sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nếu hôm nay mình không nói ra chuyện đính hôn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra những lời nói vu khống kia.
Đừng tưởng cô chuyện bé xé ra to, ở thời đại này bầu không khí rất nghiêm khắc, không thể nào cởi mở như đời sau được. Đôi lúc chỉ vô tình nói vài câu với người khác phái là sẽ bị đồn thành người yêu với nhau, chứ đừng nói đến những lời Tống Khiết đã vu khống lúc nãy.
Sở dĩ cô nói ra chuyện mình đã đính hôn bởi vì có một nguyên nhân riêng, Diệp Thận Ngôn là một người quân nhân, mà các cuộc quân hôn sẽ được bảo vệ.
Hơn nữa trước khi Diệp Thận Ngôn rời đi, cũng chính là thời điểm nguyên chủ vẫn còn. Diệp Thận Ngôn nói rằng sau khi đi bộ đội về sẽ đi khai báo kết hôn, nguyên chủ cũng có cảm tình với Diệp Thận Ngôn nên đã đồng ý.
Điều này cũng tương đương với việc không phải muốn huỷ bỏ hôn ước là được.
Đương nhiên nếu Diệp Hoài Ngôn này thật sự là người chính trực và đối xử tốt với nguyên chủ giống như trong ký ức thì Thẩm Thính Hồng cảm thấy chuyện này cũng không tệ.
Dù sao, trong trí nhớ của nguyên chủ, dáng vẻ của Diệp Thận Ngôn rất hợp gu của cô.
“Không được, chúng ta vẫn nên đi gặp giáo viên thôi!”
Chia ra trả dần là như nào? Ai mà biết cô gái này xong việc sẽ chơi xấu.
Tống Khiết cảm thấy Thẩm Thính Hồng rất quá đáng, “Thẩm Thính Hồng này, chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu không nhất thiết phải làm khó tớ như vậy chứ? Tớ thấy gia cảnh của cậu cũng không tệ lắm, tại sao chỉ vì một cái phích nước mà không tha cho tớ vậy? Với cả tớ cũng không quỵt nợ cậu đâu.”
Lời nói này rất hợp tình hợp lý nhưng điểm mấu chốt là có vài người xung quanh còn tán thành ý kiến của Tống Khiết.
Thẩm Thính Hồng cười khẩy, “Đúng là dao nhỏ không chém vào người mình thì không biết đau, đây chỉ là chuyện về một cái phích nước nhỏ thôi. Nếu cậu thấy đây là việc nhỏ, vậy không phải cậu chỉ cần trả tiền cho tôi là được rồi sao?
Tống Khiết: …..
Tức khắc Tống Khiết á khẩu không nói được gì nhưng cô ta vẫn muốn giãy dụa một chút. Rốt cuộc chỉ cần là một học sinh thì không có ai không sợ giáo viên cả, những loại chuyện như này Tống Khiết cũng không muốn làm ầm ĩ tới tận chỗ giáo viên. Nếu lỡ như họ nói ra tất cả nhưng lời cô ta vừa nói lúc nãy, sợ rằng giáo viên sẽ không có ấn tượng tốt với mình.
“Thẩm Thính Hồng, chúng ta thật sự có thể thương lượng riêng!”
“Không thương lượng gì hết, nếu cậu thật sự không muốn đến chỗ giáo viên vậy thì đứng đây chờ đi, Thanh Thanh cậu gọi giáo viên đến đây cho tớ với, cũng vừa lúc để ông ấy đến xem hiện trường!” Thẩm Thính Hồng nói với Thẩm Thanh Thanh.
Thẩm Thanh Thanh nghe xong lời này hai mắt sáng lên, cô ấy rất thích được sai bảo như này. Chắc vì muốn được xem màn kịch hay nên cô ấy chạy đi nhanh như chớp.
Dù Tống Khiết muốn ngăn cô ấy lại nhưng giờ không kịp nữa.
Cô ta chỉ tức tối dậm chân tại chỗ.
Người vây quanh xem ngày càng nhiều, cho dù Tống Khiết muốn chạy nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, cô ta cũng chẳng có can đảm để làm điều đó.
Nếu thật sự bỏ trốn, nói không chừng sự cố vô tình làm vỡ phích nước của bạn học sẽ ngày càng tồi tệ hơn.
Cho nên sau khi Thẩm Thanh Thanh rời đi, cô ta vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng còn vô tình ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt được phiếm hồng giống như thỏ con.
Bộ dạng này đã nhận được sự đồng cảm của rất nhiều nam sinh.
“Bạn học này, không phải bạn nữ này đã bảo sẽ trả từ từ cho cậu sao? Cần gì phải gọi giáo viên đến đây như thế chứ?”
“Đúng vậy đấy, cậu nhìn bạn ấy đã khóc rồi, mà các cậu không phải bạn cùng lớp à? Sau này còn ngẩng lên không thấy, cúi xuống thấy (1).”
(1)Ngẩng lên không thấy, cúi xuống thấy có nghĩa là người này rất thân thiết với bạn, và bạn phải thường xuyên gặp gỡ. Nó thường chỉ những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè hoặc người thân,
“Ừ đúng đấy, đúng là quá quắt, không phải chỉ là một cái phích nước thôi sao?”
“……” Mọi người nói đủ kiểu nhưng Thẩm Thính Hồng cũng không quan tâm.
Đầu tiên cô chỉ vào cậu học sinh trước nói vừa bảo đây chỉ là cái phích nước nói: “Cậu này, tôi nghe cậu nói như vậy thì chắc hẳn là một người không thiếu tiền, hơn nữa cậu cũng là một người tốt có lòng trắc ẩn, hay là cậu giúp bạn học Tống đền tiền được không?”
Người nọ lập tức cứng họng, chỉ có thể cãi nhau thôi, làm sao cậu ta có thể giúp người khác đền đồ vật quý giá như vậy, hơn nữa mình cũng chẳng thân quen người này.
Ai mà ngờ rằng Tống Khiết thật sự mong chờ nhìn người nọ.
“Ha ha, tớ cũng không có nhiều tiền như vậy, tớ chỉ…”
Người nó còn chưa nói còn, Thẩm Thính Hồng đã nói luôn, “Nếu không có tiền thì cậu nên rút lại cái sự đồng tình vô dụng của mình lại đi.”
Sau đó lại nhìn về mấy nam sinh đã nói chuyện trước đó, “Còn cậu, nếu đồ của cậu bị người khác làm hỏng, liệu cậu có bắt người ta phải đền không? Còn cái quỷ gì mà ngẩng lên thấy, cúi xuống không thấy, chẳng lẽ tôi gặp người mà không biết đường nhắm hai mắt lại sao?
“Còn cậu kia nữa! Đúng là cậu, không phải cậu nói chút việc nhỏ không cần đi báo giáo viên à? Vậy bây giờ tôi cướp, cậu bỏ toàn bộ tiền trên người ra đây. Tôi sẽ chậm rãi trả lời cho cậu, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi sao mà phải gọi giáo viên đến đúng không?”
Sau khi Thẩm Thính Hồng giải quyết từng chuyện một, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại. Không ai dám ho he thêm gì nữa, nếu không may chọc giận bạn nữ này thì phải nghe cô ấy chửi té tát.
Lúc này, tại vòng ngoài xem náo nhiệt đột nhiên xuất hiện một giọng nói, “Mấy đứa đang làm gì ở đây vậy?”
Tất cả học sinh đều quay đầu lại nhìn về phía âm thanh này thì thấy hiệu trưởng cùng toàn bộ các lãnh đạo trong trường đang đến đây, trong đó còn có một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá.
Thẩm Thính Hồng cũng quay đầu lại nhìn, cái liếc mắt này khiến cô rất bối rối.
Đó không phải Diệp Thận Ngôn sao? Không phải anh ấy vẫn đang ở trong quân đội à? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trong trường học?
Diệp Thận Ngôn cũng không ngờ được vai chính trong câu chuyện khôi hài này là vị hôn thê mà mình chỉ gặp vài lần.
Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, hoá ra vị hôn thê của mình là người thú vị như vậy?
Vừa rồi nghe cô ấy chấn chỉnh người mà không tài nào nhịn được cười, lúc trước gặp cô ấy có như vậy đâu?
Nếu như Thẩm Thính Hồng biết anh đang nghĩ gì thì cô nhất định phải nói cho tên này biết. Bởi vì nguyên chủ có tình ý với anh cho nên mới dè dặt như vậy, nếu không thì, ha ha ha…
Một người đang đứng ngoài vây xem bị hiệu trưởng kéo ra hỏi chuyện, rất nhanh ngọn nguồn và kết quả của câu chuyện đã sáng tỏ.
Hiệu trưởng chỉ cảm thấy đau đầu, hôm nay có một người lãnh đạo quân đội đến đây để mở một cuộc toạ đàm với các học sinh. Đột nhiên bị tập kích bất ngờ như này, bọn họ căn bản không chuẩn bị kịp.
Trước đó trong lòng ông ta luôn cầu nguyện bọn nhỏ này chỉ đang cãi vã bình thường thôi.
Không ngờ rằng sự cố vẫn xảy ra.
“Đầu tiên tìm người nào lên quét dọn nơi này sạch sẽ đi, nếu lỡ ai không cẩn thận dẫm vào sẽ bị thương.”
Hiệu trưởng mặc dù cảm thấy không vui nhưng những người lãnh đạo vẫn đang xem ở chỗ này nên vẫn ôn hoà nói.
Rất nhanh đã có người thu dọn các mảnh nhỏ trên mặt đất, cùng với đó giáo viên chủ nhiệm của lớp Thẩm Thính Hồng đã đến.