Tống Khiết bị nói đến phát khóc, thật sự không nghĩ bọn họ lại không khách khí như vậy. Thủ đoạn giả vờ nhu nhược lần nào cũng thành công, không nghĩ đến lần này lại gặp phải trắc trở.

Vì thế cô ta tức khóc lóc chạy đi, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Có một số người không nhìn trước nhìn sau gì đã cảm thấy ba người Thẩm Thính Hồng quá đáng.

Nhưng cũng có người chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên họ đã giúp nhóm người Thẩm Thính Hồng chống lại sự lệch lạc của mấy người này.

Họ bắt đầu phổ cập ngọn nguồn câu chuyện cho những người không rõ chân tướng để tất cả lại cùng nhau thảo luận câu chuyện này.

Sau khi chạy ra ngoài, Tống Khiết còn tưởng rằng Phương Trác sẽ đuổi theo xin lỗi mình. Rốt cuộc thì cậu ta vẫn là con trai, đối xử với con gái như vậy quả thật không đúng.

Nhưng sự thật chứng minh cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, Phương Trác chẳng thèm chạy ra, thậm chí còn không cảm thấy mình nói sai chỗ nào.

Tống Khiết cảm thấy không cam lòng.

Thật ra trước đây cô rất chướng mắt Phương Trác, cậu ta béo nhưng đúng là trong nhà rất có tiền.

Đặc biệt là lần này trở về trường học, cô ta vô tình thấy Phương Trác được ba mẹ đưa đến trường bằng ô tô.

Ở cái huyện thành này, người có thể sở hữu ô tô chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Dù cho chiếc ô tô kia không phải của nhà Phương Trác nhưng có thể điều động ô tô đưa cậu ta đi học, đương nhiên có thể nhìn được gia đình họ Phương cũng không đơn giản chỉ giàu có.

Trong kỳ nghỉ lần này, những đứa con nhà công nhân viên chức vẫn quay phải quay trở lại. Bởi vì dưới mình còn hai em trai nên lần này trở về ý của ba mẹ là sẽ không cho cô ta đi học nữa. Hai người họ cũng tìm cho cô ta một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi, cũng chỉ là một nhân viên bình thường, nghe nói anh ta nguyện ý ra hai trăm đồng tiền sính lễ.

Nghe vậy ba mẹ cô ta đã bị lay động, vì cô ta là đứa con đầu nên khi còn nhỏ vẫn cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ, nhờ đó mà cô ta mới được cắp sách đến trường.

Nhưng sau khi hai đứa em trai lần lượt ra đời, người trong nhà cũng không yêu thương cô ta như vậy nữa.

Vốn dĩ cô ta định chờ tốt nghiệp cấp ba xong là có thể ra ngoài đi làm, như vậy cuộc sống sau này cũng sẽ tốt đẹp. Nhưng không thể ngờ được mình chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, bọn họ lại có ý nghĩ không muốn cho cô ta đi học nữa.

Vào lúc nhìn thấy ba mẹ của Phương Trác, cô ta nghĩ nếu mình có thể kết thân với Phương Trác, ba mẹ nhất định sẽ cho mình tiếp tục đi học, hơn nữa cũng sẽ không vì hai trăm đồng tiền sính lễ mà gả cô ta ra ngoài.

Chính vì vậy mới xuất hiện một màn lúc nãy, chỉ tâm tư của cô ta có chút nông cạn. Vừa nhìn thấy thức ăn của họ đã thèm, hiện tại chắc hẳn ấn tượng về mình trong lòng Phương Trác không được tốt.

Vẫn là do hai đứa Thẩm Thính Hồng với Thẩm Thanh Thanh kia, không có việc gì làm lại ở bên cạnh Phương Trác, chắc là cũng có ý nghĩ muốn trèo cao.

Tống Khiết còn ôm theo một tia hy vọng nhưng đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Phương Trác xuất hiện.

Vào lúc cô ta còn đang suy nghĩ miên man, ba người Phương Trác đã rời khỏi nhà ăn.

Tống Khiết tức giận đến mức dậm mạnh chân rồi lúc này mới không cam lòng mà rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh phải chia tay với Phương Trác, hiện giờ hai cô muốn đến ký túc xá.

Lần này Thẩm Thính Hồng không mang theo nhiều đồ nhưng Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn ngược lại, trước đó cô ấy không về ký túc xá bởi vì sợ muộn học nên bây giờ phải đi về đó một chuyến.

Thời điểm hai người quay về ký túc xá, ở trong đó đã có vài cô gái, tất cả đều là bạn cùng lớp với nhau.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh cười và chào hỏi bọn họ, lập tức đi cất đồ đạc vào giường của mình.

Thẩm Thính Hồng nhìn quanh ký túc xá, đây quả thật là một ký túc xá kiểu cũ.

Giường là kiểu giường tầng khung sắt, Thẩm Thanh Thanh ngủ ở giường dưới, còn cô ngủ ở giường trên Tô Thanh Thanh.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hẳn là mình rất ghét ký túc xá này. Nguyên nhân cũng không phải vì hoàn cảnh không tốt, dù sao đây cũng là nhà làm bằng gạch bùn, phòng vách đất ở trong nhà còn tồi tệ hơn thế này nhiều.

Chỉ là nguyên chủ là người thích học tập, sau khi trở về ký túc xá cũng rất thích đọc sách vì thế Lưu Nguyệt đã mua đèn pin cho Thẩm Thính Hồng.

Chẳng qua đây là ký túc xá tám người ở cùng nhau nên buổi tối ở đây rất ồn ào.

Nguyên chủ đã mấy lần phát hoả vì chuyện này khiến cho những người bạn trong ký túc xá cảm thấy cô đang làm quá mọi chuyện lên. Chính vì vậy nên quan hệ của Thẩm Thính Hồng và những người bạn cùng phòng không được tốt lắm.

“Thanh Thanh, cậu muốn đi lấy nước nóng với tớ không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.

Mọi người đều nó ba người phụ nữ tụ với nhau sẽ thành một sân khấu kịch, Thẩm Thính Hồng phát hiện ra từ khi mình vào phòng này, mấy bạn cùng phòng đều liếc mắt nhìn nhau. Cô cũng không phải đứa ngu, huống chi kiếp trước mình đã ở ký túc xá bao nhiêu năm trời, tâm tư muốn xa lánh này của các cô gái đương nhiên cô có thể nhìn ra.

Tuy nhiên Thẩm Thính Hồng cũng không có ý muốn hàn gắn quan hệ với bọn họ. Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp cấp ba, sau này xác suất cao sẽ không gặp lại nhau nên việc này cũng không cần thiết.

“Đi! Thính Hồng đợi tớ với, chờ tớ thu dọn đồ đạc đã!” Thẩm Thanh Thanh bận đến mức mồ hôi đổ đầy trán, tranh thủ thời gian trả lời lại cô.

Nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Thính Hồng đi đến tủ rồi lấy phích nước nóng của mình và Thẩm Thanh Thanh ra.

Đây cũng là đồ mà gia đình đặt mua cho sau khi các cô đi học cấp ba, cũng không phải nhà học sinh nào cũng đặt mua thứ này. Thật sự thì mua phích nước nóng cần phiếu công nghiệp, đại đa số người bình thường đều không lấy ra được.

Lưu Nguyệt phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ mới lấy được vài phiếu để mua cho gia đình và còn mua thêm một cái cho Thẩm Thính Hồng mang đến đây.

Lúc chưa phân gia, phích nước nóng được để trong tam phòng, mấy nhà còn lại có ý kiến cũng chẳng có cách nào khác, đó là tiền của Lưu Nguyệt, nếu mà không phục thì về tìm nhà mẹ đẻ của mình.

Thẩm Vệ Quân cũng tương đối cưng chiều đứa con gái của mình, chủ yếu vì trong nhà chỉ có hai đứa con gái. Đứa lớn đã lập gia đình, một năm không gặp được mấy lần. Còn về đứa nhỏ chưa lập gia đình, ông ấy sẽ quan tâm hơn cho nên vào lúc Lưu Nguyệt đặt mua phích nước nóng, gia đình họ cũng nhờ bà ấy đặt thêm cho Thẩm Thanh Thanh một cái.

Trùng hợp thay, trong toàn bộ ký túc xá chỉ có hai người họ có thứ này cho nên khi mang hai phích nước ấm ra, Thẩm Thính Hồng đã cảm nhận được ánh mắt của các cô gái còn lại.

Ngay cả trong cái phích nước ấm này cũng hàm chứa một câu chuyện trong đó. Khi mới lên cấp ba, những người khác trong ký túc xá thấy hai người họ cầm phích nước nóng nên không khách khí gì mà tự tiện dùng phích nước của hai cô.

Thẩm Thanh Thanh còn khá hơn một chút nhưng nguyên chủ không được như vậy. Trực tiếp làm náo loạn chuyện này, cuối cùng còn mua một cái khoá để khoá tủ lại.

Không thể không nói, cô rất thích tính cách của nguyên chủ, làm gì không xin phép sẽ là trộm, cho dù chỉ là một chút nước nóng cũng phải xin phép.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh thu dọn đồ xong, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, vừa đóng cửa lại thì bên trong đã truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

Thẩm Thính nhoẻn miệng cười, cũng chẳng thèm quan tâm.

Muốn lấy nước nóng là phải đi đến chỗ bếp đun ở nhà ăn, nước ấm được cung cấp miễn phí nhưng không có nhiều người đến đây để lấy nước ngoại trừ người có nhu cầu tắm rửa gội đầu.

Rốt cuộc không có phích nước nóng thì lấy về nó cũng nguội lại.

Khi họ đến chỉ có lác đác vài người nên chẳng mấy chốc hai người đã có nước nóng.

“Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thính Hồng!” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến.

Về phần vì sao quen thuộc, bởi vì bọn họ đã nghe nó trước khi trở về ký túc xá.

Quả nhiên quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Khiết.

“Có chuyện gì vậy cậu?” Thẩm Thanh Thanh hỏi.

“Phương Trác không đi cùng hai cậu à?” Tống Khiết nhìn thấy Phương Trác không đi cùng hai người họ lại hỏi.

“Tôi có phải mẹ của cậu ta mà lúc nào cũng để cậu ta lẽo đẽo theo sau?” Thẩm Thanh Thanh cảm thấy câu hỏi của Tống Khiết thật ngu xuẩn.

“Không phải vậy….Tớ biết biết quan hệ của các cậu rất tốt, bình thường toàn dính nhau như hình với bóng nên tớ mới thuận miệng hỏi thôi.” Tống Khiết giải thích nói.

Nhưng xung quanh còn có vài bạn cùng lớp, nghe được lời nói này của Tống Khiết đã bắt đầu sôi nổi muốn hóng chuyện.”

Ở niên đại này, cầm tay người yêu còn bị người khác bàn tán chứ đừng nói việc dính nhau như hình với bóng.

Bọn họ lại không phải người yêu nhau nên rất dễ bị hiểu nhầm.

“Cậu này, bình thường nói chuyện có dùng đến đầu óc của mình không thế?” Thẩm Thính Hồng nghe không nổi nữa nên bắt đầu phun ra một tràng.

Vốn dĩ nguyên chủ có tính cách như vậy, Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình nói vậy không có gì không ổn.

“Cậu…cậu sao lại nói như vậy?” Tống Khiết không vui bĩu môi, “Tớ nói không sai, không phải các cậu thích ở cạnh Phương Trác sao?”

Lời này thật sự rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Thẩm Thính Hồng không muốn nói chuyện với loại người này, chưa chắc là cô ta không có EQ mà có khi cô ta đang cố ý muốn chuốc họa cho người khác.

Lời này nếu truyền đến tai giáo viên, có thể chuyện sẽ lớn hoặc cũng có thể đơn giản nhưng nếu bị truyền lên trên thì sẽ bị cho là tác phong xấu, không thể học ở trường này.

Thẩm Thính Hồng kéo tay Thẩm Thanh Thanh muốn đi nhưng Tống Khiết lại nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Thính Hồng.

“Tại sao cậu lại tức giận? Chẳng lẽ là do cậu chột dạ?”

Thẩm Thính Hồng bật cười thành tiếng, nghĩ đến vị hôn phu mà mình chưa chính thức gặp mặt kia, tức khắc nhìn về phía Tống nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Có một chuyện tôi muốn cậu phải biết thật rõ ràng, tôi có một vị hôn phu, anh ấy là quân nhân. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai năm sau chúng tôi sẽ kết hôn, cậu lại ở trước mặt công chúng nói toàn những lời khiến người khác hiểu lầm như này, tôi cực kỳ nghi ngờ rằng cậu muốn phá vỡ quân hôn!”

Thẩm Thính Hồng nói năng rất có khí phách, những người quen biết cô đều ngây ngẩn cả người. Đúng thật là bọn họ không biết Thẩm Thính Hồng đã đính hôn.

Tuy rằng tính cách Thẩm Thính Hồng không quá tốt nhưng là cô gái thực sự rất xinh đẹp. Chính vì vậy ở trong lớp có không ít người thích cô, lời này vừa nói ra quả thật khiến trái tim các nam sinh tan vỡ.

Tống Khiết nghe thấy vậy thì mặt mày trắng bệch, cô ta nào biết rằng Thẩm Thính Hồng lại còn có chuyện đính ước như vậy, không những thế còn là quân nhân. Nếu cô ta mà biết chuyện này thì còn lâu mới dám để mồm đi chơi xa như thế này.

Ngày nay người ta hâm mộ nhất là quân nhân, màu xanh quân đội là màu sắc phổ biến nhất hiện nay, túi quân đội và đồng phục màu xanh lá là kiểu dáng thời thượng nhất.

Mà một khi tội huỷ hoại quân hôn được hạ xuống, đừng nói đến việc đi học, đoán chừng nhà của cô ta cũng sẽ bị liên luỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play