Thẩm Thính Hồng nhớ rõ kiếp trước khi mình đi học thì cũng đã có bảng đen điện tử, tất cả đều rất tiên tiến.
Nếu nói đến bầu không khí học tập, Thẩm Thính Hồng cảm thấy đời sau không nhiệt tình, nồng hậu như bây giờ.
Ít nhất thì tám mươi phần trăm học sinh trong lớp này đang chăm chú nghe giảng, dù sao thì thời điểm này ai có cơ hội đi học thì đều là những người may mắn
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, bởi vì vẫn đang là ngày nghỉ mùa thu hoạch bận rộn nên buổi sáng chỉ cần học một tiết.
Lý do chính là vì có một số học sinh sống khá xa nên nhà trường mới suy xét đến chuyện này.
“Thính Hồng, Thanh Thanh, chúng ta đi ăn cơm đi!” Phương Trác ló đầu ra từ bàn sau.
“Cậu đúng là người ăn uống tích cực nhất.” Thẩm Thanh Thanh cười mắng.
“Người nào có vấn đề mới không tích cực với chuyện ăn cơm!” Phương Tiểu Béo cười ngây ngô nói.
“Cậu cũng là người ngụy biện nhiều nhất!”
Thẩm Thính Hồng vừa nhìn bọn họ đấu võ mồm vừa thu dọn ba lô của mình, chút nữa cô còn phải trở về ký túc xá.
Thật ra trước kia mỗi lần Thẩm Thính Hồng trở lại trường học đều mang theo bao lớn bao nhỏ bên người, Lưu Nguyệt hận không thể dọn cả nhà đến trường cho cô, bà rất sợ cô phải chịu khổ.
Lần này Lưu Nguyệt cũng muốn làm như vậy nhưng Thẩm Thính Hồng ngăn cản bà ấy, dù sao trong nhà còn đang bận xây nhà. Lưu Nguyệt đã rất bận rộn rồi nên bà không cần phải chuẩn bị đồ cho cô.
Lưu Nguyệt có thể thắng bất kỳ ai nhưng không thể lay chuyển đứa con gái nhà mình. Cuối cùng bà ấy chỉ có thể cho cô năm đồng, nói cô muốn ăn gì thì mua.
Vốn Thẩm Thính Hồng không muốn lấy tiền của mẹ, trong không gian của cô có rất nhiều đồ, tuyệt đối cô sẽ không để mình đói nhưng Lưu Nguyệt nói nếu cô không cầm tiền thì bà ấy sẽ chuẩn bị đồ cho cô nên cuối cùng Thẩm Thính Hồng vẫn phải nhận tiền.
Trước khi đi, Thẩm Thính Hồng đều đổi số nước trong lu nhà mình thành nước giếng trong không gian.
Thẩm Thính Hồng cũng muốn thí nghiệm xem nước giếng có thật sự kỳ diệu hay không?
Nói là vậy, nhưng cơ bản trong lòng Thẩm Thính Hồng đã có đáp án. Mình đã uống nước này không ít lần, mỗi lần uống xong đều cảm thấy toàn thân thư thái.
“Trưa nay các cậu gọi món gì cũng được, tớ sẽ mời!” Phương Trác hào khí nói.
“Này! Bọn tớ không thể lợi dụng cậu như vậy, vẫn theo quy tắc cũ!” Thẩm Thanh Thanh nói.
Thẩm Thính Hồng cũng có ý nghĩ tương tự, dù sao thì ở niên đại này chuyện yêu đương giữa nam nữ là vấn đề lớn. Con gái tuyệt đối không thể dễ dàng nhận lời mời ăn cơm của con trai hoặc là nhận quà đối phương tặng cho mình.”
Nếu không, chuyện này mà lan truyền ra thì không biết sẽ như nào.
Phương Trác bĩu môi: “Sao mà các cậu lại khách sáo như vậy?”
“Bọn tớ có khách sáo đâu, vẫn như trước đây thôi! Mỗi người tự gọi một món, lúc ăn cơm cùng nhau là có ba món ăn, như thế không phải lời hơn sao?” Thẩm Thanh Thanh nói.
“Đúng vậy đấy Phương Tiểu Béo, cậu nên để dành tiền để mua đồ ăn cho mình đi. Cậu nhìn xem bây giờ cậu gầy quá rồi!” Thẩm Thính Hồng đột nhiên phát ra tiếng trêu ghẹo nói.
Phương Tiểu Béo gãi gãi đầu, “Tớ gầy thật sao? Trách không được mẹ vẫn luôn nói tớ gầy! Không phải gầy rất xấu à?”
Thẩm Thanh Thanh: …….
Thẩm Thính Hồng: ………
Đúng là người ngốc vẫn có chỗ tốt, ít nhất sẽ không nghe ra những lời nói xấu xa.
Vừa mới khai giảng, ai cũng có dư dả tiền, ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng hiếm khi chọn mua một đĩa thịt. Thẩm Thính Hồng chọn mua thịt cũng không phải loại chuyện hiếm hoi gì, dù sao thì trước giờ mọi chuyện vẫn như vậy.
Ai bảo cô có một người mẹ bất công và cả ba người chú yêu thương mình?
Tất cả đều ăn mặc tiết kiệm để cho Thẩm Thính Hồng luôn có thịt để ăn.
Thẩm Thính Hồng chọn món thịt kho tàu, Thẩm Thanh Thanh chọn món ớt cay xào thịt, còn Phương Trác chọn món khoai tây hầm thịt và canh trứng.
Có thể nói, bữa ăn của ba người vô cùng phong phú, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong toàn bộ nhà ăn, không có ai ăn ăn uống “phức tạp” như vậy đâu. Hơn nữa có rất nhiều người cũng ăn chung một bàn giống như họ, cũng tức là bạn ăn chung.
Chính vì vậy nên tất cả mọi người có thể ăn được nhiều món hơn.
“Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thanh Thanh, tớ có thể ăn cùng các cậu không?”
Một giọng nữ điệu chảy nước vang lên từ trán đầu của ba người họ.
Ba người Thẩm Thính Hồng nghi ngờ mà ngẩng đầu lên.
Chủ yếu là do bọn họ không quen thuộc cô gái này lắm, đặc biệt là Thẩm Thính Hồng. Ở trong lớp, ngoại trừ Thẩm Thanh Thanh và Phương Trác thì cơ bản nguyên chủ không còn một người bạn tốt nào, thậm chí tên cô gái trước mặt này cũng không nhớ rõ.
“Cậu là?”
Không ngờ tới là, không chỉ mình Thẩm Thính Hồng không nhớ cô gái này là ai mà Phương Trác cũng không nhớ rõ.
Sắc mặt của cô gái kia không được tốt cho lắm, tuy rằng vừa rồi cô ta chỉ gọi hai người Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Trác.
Nói ra thì trong lớp ai cũng biết về gia thế của Phương Trác, hơn nữa nhìn dáng người và thức ăn mỗi ngày của Phương Trác, cho dù không biết ba mẹ cậu ta cụ thể làm nghề gì nhưng cũng có thể biết gia thế này gia đình công nhân viên chức bình thường không so sánh được.
Dù Phương Trác không được ưa nhìn lắm nhưng thật ra trong lớp học có rất nhiều nữ sinh muốn có quan hệ tốt với cậu ta, thậm chí…
Tống Khiết trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Phương Trác thậm chí không biết mình là ai.
“Phương Trác, cậu đùa giỡn làm gì vậy, chúng mình đều là bạn cùng lớp. Làm sao mà cậu lại không quen biết tớ được?” Tống Khiết nói.
“Tôi thật sự không biết cậu là ai.” Trong con mắt trong suốt của Phương Trác hiện lên sự nghi ngờ nồng đậm.
Tống Khiết chỉ cảm thấy như có thứ gì đang mắc kẹt trong cổ họng mình vậy.
Trong lòng Thẩm Thính Hồng sắp cười đến chết rồi nhưng thôi đối xử với con gái cũng cần phải nhẹ nhàng một chút. Nếu mình thật sự cười ra tiếng thì sẽ khiến đối phương mất mặt trước đám đông như này.
Bây giờ có rất nhiều người ở nhà ăn vẫn đang chăm chú nhìn.
Nhưng các cụ đã nói rồi, chân thành mới là kỹ năng giết người kỹ càng nhất.
Bộ dáng nghiêm trang nói mình không quen biết đối phương sợ là có chút khiến người khác tan nát cõi lòng.
Tống Khiết cảm thấy thật sự rất xấu hổ nhưng nhìn những món ăn trên bàn, cô ta vẫn cắn chặt răng nói: “Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thính Hồng, tớ có thể ngồi ở đây không?”
Các vị trí ở nhà ăn có thể ngồi thoải mái, trên chỗ ngồi cũng không có khắc tên của của bọn họ cho nên người ta nói muốn ngồi ở đây thì họ cũng không có lý do gì mà từ chối.
“Cậu ngồi đi, không phải có thể ngồi thoải mái sao?” Thẩm Thanh Thanh trả lời nói.
Nói như vậy thôi nhưng trong lòng vẫn nghĩ là có nhiều chỗ trống thì không ngồi, không hiểu sao cứ phải chen chúc vào đây làm gì.
Thẩm Thính Hồng cũng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện ra ở đây có rất nhiều chỗ ngồi. Có nhiều như vậy là bởi vì rất nhiều người địa phương ở huyện thành sẽ mang cơm đến hoặc là quay về nhà ăn cơm, chính vì vậy nên không có nhiều người đến nhà ăn.
Rõ ràng tâm tư của cô gái kia không ở chỗ ngồi này.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, Tống Khiết trực tiếp nói: “Hôm nay tớ gọi đồ ăn, hay là chúng mình ăn cùng nhau đi?”
Vừa dứt lời, cô ta đẩy hộp cơm trong tay ra giữa, bên cạnh là hộp cơm của Thẩm Thính Hồng.
Mỗi người họ đều có một hộp đựng cơm, một hộp đựng thức ăn cho nên đồ ăn đều đặt ở giữa bàn để mọi người có thể ăn cùng nhau.
Sau khi làm xong động tác này, Tống Khiết ra vẻ như thể vừa nhìn thấy hộp đồ ăn của bọn họ.
Cô ta làm ra vẻ xấu hổ đỏ mặt: “Các cậu ăn đồ ăn ngon như vậy sao? Cơm của tớ toàn là rau xanh….hay là quên đi……”
Thẩm Thính Hồng nhướng mày, cô ta định lạt mềm buộc chặt sao?
Nhưng Thẩm Thính Hồng không trả lời lại cô ta là được, Thẩm Thanh Thanh không nói gì, Thẩm Thính Hồng không trả lời, Phương Trác thậm chí không bận tâm.
Cậu ta rất vui khi có thể đưa thịt của mình cho Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh ăn nhưng để cái người ngay cả tên cũng không biết này ăn món thịt của mình thì cậu ta cảm thấy rất đau lòng . Thậm chí trước đây Thẩm Thính còn nói mình quá gầy cơ.
Tống Khiết cũng không ngờ rằng sau khi mình nói ra câu đó, cả ba người đang ngồi đều không có ý muốn nói chuyện với mình.
Tống Khiết có chút xấu hổ, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng “xịt keo cứng đơ”. Cho dù cô ta đã lấy lại đồ ăn của mình nhưng cũng chẳng có ai nói một câu muốn ăn cùng cô ta cả.
Điều này hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.
Vốn dĩ cho rằng mình nói như vậy thì ba người này phải khách sáo, lễ độ để giữ gìn mình.
Thật không ngờ cả ba người họ đều phớt lờ cô ta.
Tống Khiết cảm thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn, thậm chí còn cười nhạo cô ta.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, hiện tại cô ta chỉ có thể cắn răng tiếp tục ở nơi này.
Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thính Hồng và cả Phương Trác vừa nói vừa cười, đến cuối bữa thì hoi cũng chưa ăn hết ba món mặn và một món canh.
Phương Trác mang số đồ ăn thừa đi đổ, tuy rằng đã ăn hết thịt trong đó nhưng số nước sốt mang theo hương thịt vẫn mê người vô cùng.
Tống Khiết không nói thêm gì nữa nhưng khuôn mặt cô ta đã đen như đít nồi.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, mình mời bọn họ ăn thì không ai nói lời nào. Cuối cùng đến khi ăn hết đồ ăn thì thà vứt đi cũng không mời cô ta ăn cùng, làm như vậy có khác gì tát thẳng vào mặt cô ta đâu chứ.
“Các cậu làm như vậy có phải quá lãng phí không? Bây giờ vật tư khan hiếm như vậy, chúng ta không nên lãng phí lương thực.”
Tống Khiết nói một cách rất thiếu tầm nhìn.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Thanh và Phương Trác đều là kiểu: “Bạn có ổn không?”, còn Thẩm Thính Hồng trực tiếp phớt lờ.
Loại người như này mình càng phản ứng thì cô ta càng hăng hái, tâm tư và mục đích của cô ta là gì thì chẳng cần phải hiểu quá rõ ràng.
“Đây là đồ của tôi, muốn xử lý như nào thì liên quan gì đến cậu? Lãng phí lương thực đúng là không phải đức tính tốt nhưng xen vào chuyện người khác thì sao?” Phương Trác nghi ngờ hỏi.
Có thể nhìn ra được cậu ta đàn hỏi một cách rất nghiêm túc chứ không hề có ác ý.
Nhưng Tống Khiết không nghĩ vậy, cô ta cảm thấy Phương Trác đang nhằm vào mình nên tức khắc hai mắt đã đỏ lên.
“Tớ không có ý gì khác, tớ chỉ cảm thấy việc lãng phí thức ăn không được tốt, thật sự bây giờ có rất nhiều người không đủ ăn!”
Thẩm Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Cho dù là xuống đất kiếm công điểm, chỉ cần chăm chỉ một chút thì cũng không đến mức ăn không đủ no, cùng lắm thì chỉ hơi đói một chút. Vốn dĩ mọi người đều có sự khác biệt, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn, còn lười nhác thì cuộc sống sẽ khó khăn, đây không phải chuyện quá đỗi bình thường sao?”
Tống Khiết: ……
“Còn cậu gọi là kiểu người gì? Nếu đã thương người cơm không đủ ăn thì có thể tự mình đi bố thí, cậu đến quản người khác để làm gì? Hơn nữa, chúng ta có quen biết nhau sao?” Phương Trác rất phối hợp trả lời.