Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 13


2 tháng

trướctiếp

“Hi hi, cuối cùng cũng khai giảng rồi, khoảng thời gian này tớ ở nhà chán đến mốc meo cả người rồi.” Thẩm Thanh Thanh trực tiếp chuyển chủ đề, ở đây vẫn còn một người lái xe bò nên cứ tiếp tục nói chuyện gia đình Thẩm Thính Hồng thì không được tốt.

“Tớ thấy cậu là đang buồn chán vì không có ai tâm sự cùng đúng không?” Thẩm Thính Hồng cười nói.

Trong trí nhớ của cô, Thẩm Thanh Thanh là một người nói rất nhiều, cô ấy nói không ngừng từ lúc lên xe bò kéo đến bây giờ.

“Cũng không hẳn là như vậy. Nếu cậu không bị thương thì tớ cũng chẳng thấy chán như vậy đâu.” Nói tới đây Thẩm Thanh Thanh nhìn vết thương trên đầu Thẩm Thính Hồng, may mắn hết thương đã gần như lành hẳn, không thể nhìn thấy màu thâm sạm gì nữa.

“Cũng may mà không bị sẹo, nếu không thì khuôn mặt xinh đẹp của cậu sẽ phải chịu tội mất thôi!”

Thẩm Thính Hồng cười cười, trong khoảng thời gian này cô đã sử dụng đầy đủ thuốc và nước giếng trong không gian.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Thẩm Thính Hồng cảm thấy mấy loại thuốc kia không tốt bằng nước giếng.

“Đến rồi!” Ông lái xe bò hô to gọi.

“Cảm ơn chú Ngưu.” Thẩm Thanh Thanh nhảy xuống xe bò, sau đó đưa cho ông ấy một hào.

Thật ra chú ấy không phải họ Ngưu nhưng do chú ấy chuyên phụ trách việc chăn trâu ở trong thôn nên mọi người đều gọi ông ấy là chú Ngưu.

Chú Ngưu cũng rất thích mình được gọi như vậy như thể đó là một sự vinh dự vậy.

Con trâu này của thôn, nếu không trúng vụ thu hoạch bận rộn thì có thể đưa người dân lên thị trấn, việc này cũng mang đến một chút thu nhập.

Mỗi lần đi thì một người sẽ phải trả năm xu nhưng hôm nay không có ai khác đi lên thị trấn, mà trong thôn chỉ có hai người Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh vẫn đang đi học cấp ba, ít người đi học như vậy cũng chủ yếu do mọi người thấy đi học không có tác dụng gì. Dù sao thì các trường đại học đã bị đình chỉ cho nên học cấp ba xong cũng không thể vào đại học, như thế thì ở nhà làm việc còn hơn.

Tuy nhiên Thẩm Vệ Quân có thể lên làm đại đội trưởng cũng vì ở trong thôn ông ấy được coi là một người công tác văn hoá cho nên ông ấy cảm thấy dù con mình không thể vào đại học thì tri thức đã học được sẽ luôn có ích với cuộc sống.

Lưu Nguyệt cũng được coi là một vị phụ huynh tương đối cởi mở, bà thấy con gái mình ở nhà cũng không phải đi làm thì thôi cứ đến trường học có nhiều bạn bè cũng tốt.

Chuyện đúng là thái quá như vậy, phải biết rằng học phí một kỳ cấp ba là hai đồng tiền, rất nhiều người tiếc số tiền đó.

Nhưng nguyên chủ rất biết phấn đấu, luôn được xếp vào hàng xuất sắc nhất. Hơn nữa, không phải Thẩm Thính Văn là người có học thức mới được trở thành giáo viên trong thôn sao?

Thật ra không phải trong thôn không có những người có học thức khác, trong đại đội cũng có không ít thanh niên tri thức nhưng ai bảo Thẩm Thính Văn lại là người của thôn. Loại chuyện như này thì đương nhiên Thẩm Vệ Quân sẽ thiên vị người trong thôn.

Sau khi chú Ngưu lái xe về, Thẩm Thính Hồng đưa cho Thẩm Thanh Thanh năm xu nói: “Thanh Thanh đây là tiền đi lại.”

“Cậu cầm đi, tớ có thể trả được tiền đi lại, trước đây cậu trả giúp tớ rất nhiều. Tại sao sau khi ngã đập đầu vào đá, cậu lại khách khí với tớ vậy?”

Thẩm Thanh Thanh giả vờ tức giận nói.

Thẩm Thính Hồng: …..

Cuối cùng cô chỉ có thể cất năm xu trong tay lại, chủ yếu cô vừa xuyên tới đây không lâu nên nhiều ít vẫn chưa nhập hẳn vào vai của nguyên chủ, bản thân cô cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.

Nhưng Thẩm Thanh Thanh đã nói vậy nên Thẩm Thính Hồng cũng không nài nỉ nữa, dù sao sau này có cơ hội trả tiền cho cô ấy lúc đi về là đươc

Bọn họ học cấp ba ở huyện thành nên phải chờ đúng giờ xe đi huyện thành, tiền xe đắt hơn một chút khoảng một hào.

Lần đi xe này Thẩm Thanh Thanh vẫn vội vàng đưa tiền trước khiến Thẩm Thính Hồng cảm thấy vô cùng bất lực.

Xét cho cùng thì tổng số tiền đi xe bò khoảng một hào rưỡi, số tiền này có thể mua được không ít đồ.

“Cậu đừng có tranh trả tiền với tớ ở đây!” Thẩm Thanh Thanh chỉ nói một câu như vậy.

Trên xe không có nhiều người, thật sự thì có rất nhiều người tiếc trả phí đi lại này. Nếu người nào muốn đi huyện thành thì phần lớn mọi người đều lựa chọn đi bộ.

Màn giằng co giữa hai người thật sự thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Thẩm Thính Hồng giật giật khoé miệng nhưng thôi cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Dọc đường đi đến huyện thành rất xóc nảy, hiện tại con đường không được lát xi măng toàn bộ từ thành thị đến nông thôn giống như đời sau. Mà bây giờ ngay cả trong thị trấn, đường cũng không được bằng phẳng, hơn nữa xe này đã sử dụng quá lâu rồi cho nên suốt cả dọc đường đi Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất buồn nôn.

Cuối cùng đã tới nơi, khi xuống xe cô cảm thấy hai chân mình bập bềnh bất thường. Thẩm Thanh Thanh thấy cô bị như vậy nên có chút lo lắng.

“Thính Hồng, cậu không sao chứ? Chẳng lẽ đây là di chứng của việc chấn thương sọ não?”

Thẩm Thính Hồng: “……”

Xua tay vài cái xong lại hít thở thêm không khí trong lành ở bên ngoài, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Đi thôi!” Thẩm Thính Hồng đeo một chiếc cặp sách, cái này là Lưu Nguyệt làm cho cô. Kiểu dáng chiếc ba lô này được tham khảo từ cái ba lô bán chạy nhất ở Cung Tiêu Xã, cô rất thích cái này, cái ba lô này rất có nét đặc trưng của thời đại.

Thẩm Thanh Thanh cũng có một cái ba lô nhưng nó được mua từ Cung Tiêu Xã, trông phong cách tây hơn nhiều. Cái ba lô này vẫn là do Thẩm Thanh Thanh quấy nhiễu đòi Thẩm Vệ Quân mua.

Hai cô gái cùng nhau bước đến trường học, bởi vì kỳ nghỉ vừa qua nên trường học nhìn náo nhiệt vô cùng.

“Thẩm Thanh Thanh! Thẩm Thính Hồng! Ở chỗ này!” Một giọng nói của nam thanh niên lọt vào tai hai người họ.

Theo tiếng gọi mà nhìn lại thì thấy một cậu béo đang chạy tung tăng đến đây.

Sững sờ vài giây xong, Thẩm Thính Hồng mới nhớ ra người kia là ai.

Rốt cuộc, cậu ta lớn lên có điểm không giống người bình thường.

Ở thời đại này người béo như vậy cũng không nhiều, chỉ cần nhìn thân thể này là biết điều kiện nhà cậu ta rất tốt rồi.

Suy cho cùng thì không phải ai cũng có điều kiện để ăn đến béo như vậy.

Đây là cậu nam sinh ngồi sau Thẩm Thính Hồng, cha mẹ cậu ta đều là người lãnh đạo của xưởng quốc doanh. Theo trí nhớ của Thẩm Thính Hồng thì bố cậu béo là trưởng xưởng chế biến thịt, còn mẹ là là chủ nhiệm của xưởng dệt may. Chính vì vậy nên tên này mới béo như vậy, hơn nữa cậu ta là con một, điều đó đủ để cho thấy ở trong nhà cậu ta là bảo bối.

Nhưng tiểu mập mạp này rất thích chơi với Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh, cho nên thường xuyên bị mọi người chê cười về chuyện này nhưng cậu ta cũng mặc kệ.

“Úi trời, hoá ra là Phương Tiểu Béo!” Thẩm Thanh Thanh thấy bạn tốt cũng rất vui vẻ.

“Cậu…. Tại sao bây giờ các cậu mới đến?” Phương Trác thở hồng hộc, thịt trên hai bên má cứ thế run lên.

“Nhà của bọn tớ ở xa, chứ đâu giống nhà cậu ở ngay huyện thành.” Thẩm Thanh Thanh nói.

“Ha ha, đúng rồi nhờ!” Phương Trác gãi đầu, cảm thấy mình thật ngốc khi hỏi câu này.

“Thính Hồng, trán cậu bị làm sao vậy?”

Phương Trác ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt trên đầu Thẩm Thính Hồng, thật ra vết sẹo đó đã mờ đi nhiều. Nhưng Thẩm Thính Hồng rất trắng, hơn nữa Phương Trác cũng là người rất quen thuộc với cô cho nên cậu ta có thể phát hiện ra sự khác thường trong nháy mắt.

 “Sao cậu lại bất cẩn như vậy?” Giọng điệu của Phương Trác có đôi chút lo lắng.

“Cậu ấy bất cẩn lúc nào, ai mà chẳng biết cậu ấy quan tâm khuôn mặt của mình nhất, đương nhiên là bị người khác đẩy ngã.” Nói đến đây Thẩm Thanh Thanh cảm thấy rất tức giận.

“Là ai làm?” Sắc mặt của Phương Trác không được tốt lắm.

“Sao thế Phương Tiểu Béo, cậu muốn báo thù cho Thẩm Thính Hồng à?” Thẩm Thanh Thanh trêu chọc.

“Không, không….” Lỗ tai của Phương Trác lập tức đỏ bừng, bản thân vốn là một cậu thiếu niên mập mạp trắng trẻo bây giờ lại đỏ rực như con heo bị cạo trọc lông vậy.

“Đi thôi, chạy nhanh lên, không thì sẽ muộn học mất.” Phương Trác ngượng ngùng, trộm liếc nhìn Thẩm Thính Hồng sau đó nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Nhìn bóng lưng Phương đang đi phía trước, Thẩm Thanh Thanh lẩm bẩm, “Tại sao tớ cảm thấy Phương Tiểu Béo lạ lùng thế?”

Thẩm Thính Hồng cũng phát hiện, nếu cô đoán không sai thì chắc chắn Phương Tiểu Béo này thích nguyên chủ.

Mặc dù kiếp trước bản thân cô chưa có một mối quan hệ tình cảm nghiêm túc nào nhưng đương nhiên lại xem phim truyền hình rất nhiều. Bộ dáng kia của Phương Trác chẳng khác gì người đang tương tư mối tình đầu.

Ba người lần lượt tiến vào phòng học, ở niên đại này mối quan hệ giữa nam nữ rất nghiêm khắc. Chính vì vậy nên trong lớp con gái ngồi với con gái, còn con trai ngồi với con trai.

Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng ngồi cùng một bàn, Phương Tiểu Béo và một cậu bạn khác ngồi ở phía sau, còn ở phía trước là hai cô bạn.

Vừa vào lớp học không bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp, nhìn thoáng qua phát hiện mọi người đều có mặt ở đây nên bắt đầu dạy học.

Lúc dạy còn hỏi Thẩm Thính Hồng một câu, Thẩm Thính Hồng trả lời rất hoàn hảo.

Cô có ký ức của nguyên chủ, mà kiếp trước bản thân Thẩm Thính Hồng vừa đi học vừa đi làm, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học.

Tuy rằng cô đã không ôn lại bài nhiều năm nhưng kiến thức cấp ba ở niên đại này cũng không quá khó. Mấy hôm trước ở nhà dưỡng thương, Thẩm Thính Hồng đã ôn tập lại các kiến thức căn bản.

Hiên nhiên giáo viên vô cùng hài lòng với Thẩm Thính Hồng nên mỉm cười rồi mời cô ngồi xuống.

“Cậu giỏi quá đi, cậu nói ngay, có phải cậu lén lút học hành sau lưng tớ không?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Thanh đau khổ, trong những ngày nghỉ vì công việc đồng áng bận rộn, cô ấy chỉ vui chơi suốt ngày và đúng là không học tập chút nào nên đương nhiên bây giờ không kịp thích ứng sau khi đi học trở lại.

Giáo viên lại bắt đầu dùng ánh mắt nhìn học sinh xung quanh lớp, hiển nhiên là đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Thẩm Thanh Thanh nhỏ giọng nói thầm: “Không thấy tôi, không thấy tôi!”

Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất buồn cười nhưng có vẻ vận may của cô ấy không được tốt lắm. Thẩm Thanh Thanh vừa nói xong thì cũng là lúc giáo viên gọi cô ấy đứng lên trả lời câu hỏi.

Cũng may là câu hỏi này không khó như câu hỏi lúc nãy của Thẩm Thính Hồng, dù khó khăn nhưng Thẩm Thanh Thanh vẫn đứng dậy và trả lời câu hỏi.

Lúc ngồi xuống, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm kêu một hơi, “Hừ~”

“Đến tận mức này sao?” Thẩm Thính Hồng cảm thấy cô gái này thật giống diễn viên kịch.

“Thậm chí còn hơn í, cậu không phải không biết ông ấy là ma quỷ sao? Nếu hôm nay tớ không trả lời được, chỉ sợ mấy ngày kế tiếp tớ đều phải lên văn phòng giáo viên uống nước trà ở trên đó.”

Thẩm Thanh Thanh nhỏ giọng phàn nàn.

Thẩm Thính Hồng đã đi làm từ lâu, giờ được trở lại trường học nên cô cảm thấy rất hiếm lạ.

Hơn nữa phòng học này mang đặc sắc của các thời đại như vậy, ở đây bàn ghế tương đối cũ kỹ, không biết dùng đồ gì lắp lên tường để tạo thành bảng đen, xem ra quả thực nơi này không thể sánh bằng các phòng học sau này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp