Xuyên Về Thập Niên 70: Kiều Thê Mang Theo Không Gian Chờ Gả

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Sau đó một nhà năm người đưa nhóm người Tiêu Kiến Phương đến cửa thôn, mấy người Lưu Đại còn liên tục nói rằng khi nào nhà bắt đầu xây dựng thì hãy thông báo cho họ để họ đến hỗ trợ.

Thẩm Đại Cường nói cảm ơn không ngừng, không cần nói đến cái gì khác, không thể trông cậy vào việc anh cả nhà mình đến hỗ trợ, may mà còn có nhà mẹ đẻ của vợ mình đến hỗ trợ.

Trong lòng Thẩm Đại Cường cảm thấy rất ấm áp dễ chịu, “Vợ này, mẹ và cả anh em của chúng ta thật tốt quá đi.”

“Chuyện đó là đương nhiên rồi!” Lưu Nguyệt nói xong, lại quay ra nhìn hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ, “Hai đứa nhìn mà học hỏi, nhà chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy cũng hoàn toàn nhờ vào những người cậu của các con. Về sau hai đứa cũng phải giúp đỡ em gái mình như vậy có biết không?”

Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ liên tục gật đầu.

“Mẹ, con biết rồi, hiện tại tiền lương của con sẽ không phải đưa cho bà nội nữa nên sau này mỗi tháng con sẽ đưa hai đồng tiền cho em gái con.”

Thẩm Thính Văn nói, đương nhiên lời này cũng để trưng cầu ý kiến của Lưu Nguyệt. Rốt cuộc thì cả nhà cũng đã phân gia, tiền lương của anh cũng nên đưa hết cho mẹ.

“Con cũng vậy, mặc dù con không có tiền lương nhưng mỗi ngày con làm xong việc của mình thì sẽ đi làm phần công điểm của em gái, chắc chắn con bé sẽ không bao giờ bị đói.”

Thẩm Thính Võ cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ, thật ra dù Thẩm Thính Hồng không có công điểm thì mọi người cũng sẽ không để cô đói tuy nhiên nếu thiếu một phần công điểm thì số lượng lương thực cũng sẽ giảm theo. Hơn nữa, Thẩm Thính Văn đi làm ở trường tiểu học trong thôn, không có lương thực cho nên chỉ có ba người làm việc mà có tới năm miệng ăn, chắc chắn số đó sẽ không đủ để ăn no.

Đương nhiên Lưu Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ cần là chuyện tốt với con gái nhà mình thì bà cũng không có ý kiến.

“Được rồi, hai đứa nhớ nói được là phải làm được.” Lưu Nguyệt cười nói, mà bà cũng rất hy vọng về cuộc sống sau này của gia đình họ.

Thẩm Thính Hồng đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khoé miệng không khỏi cong lên, mẹ cô thật sự không sợ giáo dục hai người anh trai như vậy thì sau này sẽ không cưới được vợ sao? Rốt cuộc thì có nhà nào nguyện ý gả con gái nhà mình cho một gia đình như này.

Nhưng đây là điều thuận lợi cho cô nha, cái kịch bản này chẳng sai một chút nào.

Hơn nữa bản thân mình còn có một không gian, Thẩm Thính Hồng cảm thấy mình xuyên qua niên đại này, có người thân, có vật tư nên thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ở kiếp trước.

Tuy rằng nơi đây khoa học kỹ thuật không hiện đại như kiếp trước, nhiều nơi đi lại cũng không thuận tiện như kiếp trước nhưng dù là vậy thì Thẩm Thính Hồng vẫn rất thích cuộc sống như bây giờ.

“Mẹ, mẹ có ý kiến gì đối với chuyện hôm nay con chọn xây nhà ở cuối thôn không?” Thẩm Thính Hồng hỏi.

“Ý kiến gì mà ý kiến, ở cuối thôn cũng được, rất thanh tịnh. Chỉ cần đóng cửa vào là sẽ trải qua cuộc sống của riêng mình, còn đỡ phải bị những con mụ nhiều chuyện đó nhìn chằm chằm.” Lưu Nguyệt nói.

Cho dù trước đó bà ấy không cảm thấy vị trí xây nhà ở cuối thôn tốt nhưng sau khi nghe Thẩm Thính Hồng nói muốn xây nhà ở cuối thôn thì bà ấy tự động nghĩ ra các loại lợi ích khi xây nhà ở cuối thôn.

 “Đúng vậy, mẹ nói đúng đó em, sau này tiền lương của anh không phải đưa cho bà nội nữa nên anh có thể mua thịt cho em ăn rồi!” Thẩm Thính Văn cũng nói.

Thẩm Thính Võ: …….Ông anh mình nói như vậy thì người anh hai như mình có vẻ quá vô dụng.

“Cứ đưa mọi thứ cho Ni Nhi là được rồi.” Thẩm Đại Cường là một người nông dân lương thiện điển hình, cũng không có kỹ năng gì đặc biệt để khoe khoang nhưng ông ấy muốn lấy lòng con gái mình cho nên nói tiếp.

Cả nhà vừa nói vừa cười mà trở về nhà ông nội Thẩm nhưng bầu không khí trong nhà ông nội Thẩm tương đối u ám.

Mà thôi, bọn họ cứ mặc kệ là được.

Thẩm Đại Cường đi tìm ông nội Thẩm để nói về dự định xây nhà ở.

Sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng như vậy thì hiện tại hai vợ chồng già đã chấp nhận được sự thật rằng gia đình họ đã phân gia. Hiện tại ông lão nghe thấy nhà con trai thứ ba sắp xây nhà ngói thì cảm thấy rất vui mừng.

“Được rồi, những người trẻ tuổi còn lại các con tự mình thu xếp đi, lúc đó ba qua hỗ trợ là được.” Ông nội Thẩm cảm thấy khí lực của mình tốt hơn rất nhiều.

Là nhà mái ngói đó! Hiện giờ ngoại trừ Diệp Thận Ngôn thì chỉ có duy nhất nhà đại đội trưởng có đủ điều để xây nhà như vậy. Hơn nữa tương lai Diệp Thận Ngôn sẽ là cháu rể của ông lão, cứ tưởng tượng như vậy thì ba ngôi nhà mái ngói trong thôn thì hai ngôi nhà là của gia đình con trai thứ ba của ông lão, nói ra cũng quá xấu hổ.

“Ý mẹ cũng vậy, trong quá trình xây nhà nhất định phải nấu cơm cho những người đến hỗ trợ, đến lúc đó mẹ sẽ đến hỗ trợ nhà con nấu cơm.” Bà nội Thẩm cũng nói.

Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt không nói gì thêm, đến lúc hỗ trợ thì chắc chắn hai vợ chồng già sẽ ăn cùng với nhà mình, cũng không ăn với đại phòng, nhị phòng ở bên này. Bây giờ đã phân gia, bọn họ muốn quản cũng không được nhưng thật ra cũng chẳng phải sợ bọn họ không vui.

Vì thế chuyện này cứ được giải quyết như vậy, vì phải qua một thời gian nữa mới đến lúc xây nhà cho nên tam phòng vẫn ở nhà ở cũ.

Dù là đã phân gia nhưng thời điểm này không ai dám đến đuổi người đi, chẳng qua sau khi phân gia thì gian bếp đã được chia thành bốn bề khác nhau. Đều là cơm nhà ai nấu thì người nấy ăn.

Mà Lưu Nguyệt cảm thấy mình không muốn tranh giành bếp với họ nên bà ấy tạm thời dựng một cái bếp lò bằng đất nung ở ngoài nhà. Bà nghĩ rằng hai vợ chồng già mỗi ngày chờ đại phòng và nhị phòng sẽ không tốt cho nên dứt khoát rủ hai người họ đến ăn cơm.

Về phương diện này, cho dù Trương Tố Cầm thật sự muốn tam phòng nhanh chóng dọn ra ngoài ở riêng nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Hơn nữa, bản thân bà ta vừa bị dạy dỗ cho một trận, sự sợ hãi vẫn còn nhưng nó đã dừng lại

Sau đó Lưu Nguyệt và Thẩm Đại Cường đi tìm Thẩm Vệ Quân xin nghỉ một ngày để đi lò gạch ở huyện thành. Cầm theo tờ giấy Thẩm Vệ Quân đưa quả thật việc đặt gạch và xi măng rất thuận lợi, hơn nữa bên lò gạch còn nói có thể hỗ trưa đưa đồ về thôn.

Bởi vì vụ thu hoạch hè vừa kết thúc, hạt giống vừa mới được gieo lại, Thẩm Đại Cường vẫn phải đi làm công như cũ nhưng vì công việc không bận rộn như trước nên Thẩm Thính Hồng phải quay lại trường học.

Nhà bên này chỉ có mình Lưu Nguyệt trông coi, Thẩm Thính Võ và Thẩm Đại Cường phải đi làm công, còn Thẩm Thính Văn phải đi làm.

Cần rất nhiều người để xây dựng nhà, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm nông nhàn cho nên mọi người cũng sẽ không đến hỗ trợ xây nhà mà không có lợi ích gì.

Vì vậy Lưu Nguyệt cũng đến tìm Thẩm Vệ Quân để nhờ ông ấy hỗ trợ tìm xem có ai muốn đến giúp xây nhà không, nếu có người đồng ý thì một ngày được trả năm hào tiền công.

Đừng tưởng năm hào không nhiều lắm, thật ra ở niên đại này số tiền đó có thể dùng để mua rất nhiều đồ vật.

Vì để nhanh chóng được dọn đến nhà mới nên Lưu Nguyệt đã bỏ cả vốn lẫn gốc, chỉ cần có thể nhanh chóng dọn ra khỏi cái nhà này thì tốn chút tiền cũng chẳng sao.

Sau khi vấn đề gạch và xi măng đã được giải quyết xong, ba người anh trai ruột của Lưu Nguyệt đã đến đây giúp đỡ, đương nhiên họ cũng không có khả năng lấy tiền. Chính vì vậy Lưu Nguyệt chỉ có thể làm cho các bữa ăn phong phú một chút.

Thỉnh thoảng còn để nhóm người Lưu Đại mang đồ về.

Thật ra Tiêu Kiến Phương không có đến, dù sao thì trong nhà có một đứa cháu dâu đang mang thai, không những thế còn có rất nhiều đứa cháu nội nên bà ấy phải ở nhà coi chừng bọn nhỏ.

Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh cùng nhau đi đến thị trấn trên chiếc xe bò kéo của làng.

Cả hai người họ đều đang học cấp ba ở trên thị trấn, học hết học kỳ này sẽ tốt nghiệp. Bởi vì khoảng cách giữa thị trấn và thôn Đoàn Kết không quá gần, gia đình lại lo lắng bọn họ đi lại không tiện cho nên hai người họ ở trọ trong trường.

“Ấy, Thính Hồng nhà cậu thật sự phân gia ra xây nhà riêng thì sau này tớ có thể thường xuyên tìm cậu đi chơi rồi.” Trước khi hai người họ xuất phát thì thấy người ở lò gạch chở vật dụng đến đây nên Thẩm Thanh Thanh rất vui vẻ nói.

“Không phải cậu đã sớm biết nhà tớ phân gia rồi sao? Sau khi phân gia thì chắc chắn phải đi xây nhà.” Thẩm Thính Hồng không nói nên lời, theo cô thấy thì đường cong phản xạ của Thẩm Thanh Thanh hơi dài.

“Chậc chậc, cậu không thấy chuyện này có phần hiếm lạ sao? Tuy rằng tớ vẫn luôn hy vọng nhà cậu có thể phân gia nhưng đây là chuyện cực lớn đó, tớ thật sự không ngờ tới chú và thím có thể hành động quyết đoán như vậy.”

Đừng nói là Thẩm Thanh Thanh, ngay cả ở trong thôn thì chuyện gia đình họ Thẩm phân gia vẫn chưa hạ nhiệt, rốt cuộc thì trong thời buổi này nói đến chuyện phân gia cũng không dễ nghe.

“Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Thẩm Thính Hồng vốn là người đến từ đời sau nên vẫn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của người thời đại này về việc phân gia, theo cô thì đây là chuyện rất bình thường.

Đến đời sau này, đừng nói khi con cái đính hôn mới chuyển ra ở riêng mà có rất nhiều thanh thiếu niên đủ mười tám tuổi ra ngoài ở riêng, hơn nữa cũng có rất nhiều người sau khi kết hôn không ở chung với gia đình mình nữa.

Cho dù là con một thì cũng rất hiếm khi ở hoà hợp với người già, chứ đừng nói đến việc ở chung với cả đại gia đình.

“Cậu không biết đấy thôi, mấy hôm nay tớ nghe được không ít tin đồn nhảm nhí ở trong thôn.” Thẩm Thanh Thanh thần thần bí bí nói.

Thẩm Thính Hồng khó hiểu, “Là cái gì?”

“Hừ, họ nói là bà nội Thẩm không quản được con dâu, những người ở thế hệ cũ đều thích nói chuyện vặt vãnh về chuyện dạy bảo con trong gia đình như này. Có một số người nói chuyện rất cay nghiệt, thậm chí còn nói đủ kiểu.” Thẩm Thanh Thanh nói.

“Bọn họ là chuyện của bọn họ, còn cuộc đời của mình thì mình cứ sống.” Thẩm Thính Hồng nói.

Cô cũng chẳng thèm để ý đến làm gì, vẫn như câu nói trước đây của mình. Nhà ai mà chẳng có chuyện cơm không lành canh không ngọt, chẳng qua là chuyện này gia đình họ Thẩm làm ầm ĩ ở bên ngoài thôi.

Thẩm Thính Hồng cũng không cảm thấy mẹ mình làm sai cái gì cả, chuyện xấu không thể công khai ra ngoài cái quái gì! Thích công khai thì cứ công khai thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp