Lưu Nguyệt liếc nhìn ba chị dâu: “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao. Bây giờ ba anh đã đã có gia đình nhỏ của riêng mình, nếu con còn lấy tiền trong nhà thì gọi là gì? Không phải là giật đồ ăn của mấy đứa cháu trai sao?”

Cháu đích tôn của gia đình họ Lưu, cũng chính là cháu trai của Lưu Nguyệt, hiện tại vợ cậu ta đã mang thai tám tháng. Lưu Nguyệt biết mình sắp làm bà nên đạo lý này bà ấy vẫn minh bạch, dù sao thì vẫn phải cân nhắc tâm tình của các chị dâu.

Ban đầu, ba người chị dâu của Lưu Nguyệt rất lo sợ rằng Lưu Nguyệt sẽ đồng ý lời đề nghị của mẹ chồng nhưng cũng may mà Lưu Nguyệt không đồng ý. Nếu Lưu Nguyệt thật sự muốn Tiêu Kiến Phương cho tiền thì bọn họ cũng không dám ho he gì.

Cũng may cô em chồng này vẫn có điểm mấu chốt, điều này khiến họ yên tâm không ít.

Trong tay Lưu Nguyệt có tiền, lúc con gái mình đính hôn với Diệp Thận Ngôn thì thằng bé kia đưa cho một trăm đồng. Đây cũng không phải tiền sính lễ, chủ yếu là tiền Diệp Thận Ngôn cho Thẩm Thính Hồng đi mua đồ.

Bao gồm cả tiền phân gia thì từng đó hoàn toàn đủ nhưng Lưu Nguyệt sẽ không đụng đến tiền Diệp Thận Ngôn đưa, đó là cho Thẩm Thính Hồng. Hiện tại tiền sửa nhà đã có nên không có lý do gì mà phải nhớ thương đến tiền của con gái.

Diệp Thận Ngôn thật sự rất bận rộn, cơ bản đám cưới xong thì cậu ta sẽ trở về quân đội cho nên cũng không có thời gian chuẩn bị những thứ đó.

Lưu Nguyệt vốn nghĩ rằng sau khi con gái nhà mình gả đi, chờ đến khi Diệp Thận Ngôn được thăng chức thì đến lúc đó con bé có thể đi tuỳ quân.

Không cần phải ở trong thôn làm gì! Sở dĩ Lưu Nguyệt chủ động muốn con gái mình đính hôn với Diệp Thận Ngôn chủ yếu là bởi vì anh ấy là người trong nhà của mình. Sau khi con gái mình được gả qua đó thì sẽ là người làm chủ của gia đình.

Không biết bao nhiêu cô gái trông thôn nhìn chằm chằm vào mối hôn sự này nhưng Lưu Nguyệt tiên hạ thủ vi cường (1).

(1)Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

Đương nhiên Diệp Thận Ngôn cũng không phải loại người tuỳ tiện như vậy. Ngay cả trong quân đội cũng có rất nhiều cô gái thích chứ đừng nói đến ở trong thôn. Điều kiện tốt như vậy làm gì có ai mà không nhớ thương!

Chẳng hạn như lần này Thẩm Thính Hồng bị thương không phải vì Thẩm Bích Liên cũng nhớ thương Diệp Thận Ngôn sao?

Sở dĩ Diệp Thận Ngôn đáp ứng chuyện này là bởi vì quan điểm riêng của mình. Ở niên đại này mọi người tương đối truyền thống, ngay cả Diệp Thận Ngôn cũng không ngoại lệ.

Kết hôn sớm hay muộn thì cũng phải làm, hơn nữa Diệp Thận Ngôn không thích cô gái nào cho nên mới đồng ý chuyện này. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là trước đây sau khi cha mẹ Diệp Thận Ngôn mất, Lưu Nguyệt thấy anh ta đáng thương nên tặng đồ ăn rất nhiều lần. Ý tốt này Diệp Thận Ngôn nhớ rất rõ, thật ra thì kết hôn với ai chẳng được, vì vậy nên mình sẽ ở bên con gái của dì Lưu.

Diệp Thận Ngôn cũng nghĩ mình phải đối xử với cô gái này thật tốt, tuy rằng Thẩm Thính Hồng hơi kiêu căng một chút nhưng anh đã nghe nói đến việc dì Lưu rất cưng chiều con gái của mình.

Diệp Thận Ngôn cũng không cảm thấy vấn đề gì với việc cô gái kia lớn lên được cưng chiều.

Mọi chuyện cứ như vậy là xong, dựa theo ký ức của nguyên chủ thì Thẩm Thính Hồng có quen biết Diệp Thận Ngôn. Hai người họ đã gặp nhau vài lần, nói trắng ra là người kia lớn lên hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Thẩm Thính Hồng.

Tuy nhiên đây đều là lời nói của sau này, khi vẫn đang nói chuyện thì bất tri bất giác mọi người đã đến nhà của Thẩm Vệ Quân, đây cũng chính là nhà của Thẩm Thanh Thanh - bạn thân của Thẩm Thính Hồng.

“Đại đội trưởng, anh có ở nhà không?” Thẩm Đại Cường hô to.

“Có ở nhà.” Thẩm Vệ Quân đi từ trong phòng ra.

“Đại Cường đến rồi, vào đây ngồi đi, Thanh Thanh ơi Ni Nhi đến kìa con, mau ra đây!” Thẩm Vệ Quân hô to.

Không bao lâu sau, Thẩm Thanh Thanh chạy ra từ nhà chính rồi lập tức chạy thẳng đến trước mặt Thẩm Thính Hồng.

“Này, tại sao tớ lại bỏ lỡ một câu chuyện đỉnh của chóp như vậy. Không hiểu sao mà tớ vừa lên núi nhặt củi thì nhà cậu đã phân gia rồi.” Thẩm Thanh Thanh kích động nói.

“E hèm, Thanh Thanh!” Thẩm Vệ Quân ra hiểu cho cô ấy nói chuyện cần phải chú ý hơn.

Lúc này Thẩm Thanh Thanh mới chú ý tới ở đây còn có rất nhiều người chứ không phải chỉ có mỗi bạn thân của mình.

“Ha ha…Ha ha…”

“Không sao không sao, mọi người đều rất vui vẻ về chuyện phân gia này.” Lưu Nguyệt cười nói.

Lúc này Thẩm Thanh Thanh mới cười rộ lên, sau đó kéo Thẩm Thính Hồng về phòng mình để nói chuyện.

Hai cô bé đi rồi, hai vợ chồng Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt bắt đầu nói chuyện với Thẩm Vệ Quân về việc xây nhà.

“Đại đội trưởng, hiện tại vụ thu hoạch mùa hè đã kết thúc nên chúng tôi nhanh chóng thuê nhà. Anh cũng biết tình huống của nhà chúng tôi nên hôm nay chúng tôi mới tới đây để xem anh có thể trực tiếp đánh dấu vị trí móng nhà cho chúng tôi được không?” Lưu Nguyệt nói.

Bây giờ muốn xây nhà cũng không có khó khăn lòng vòng như đời sau mà chỉ cần có hộ khẩu độc lập thì sẽ có được một miếng đất để xây nhà.

Rốt cuộc thì nông thôn chẳng có gì nhiều nhưng đất lại mênh mông bạt ngàn, chỉ cần không phải là nơi đang trồng lương thực thì muốn chọn chỗ nào cũng được.

“Được, mọi người muốn xây nhà ở đâu?” Thẩm Vệ Quân hỏi thẳng, bởi vì do Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh chơi thân với nhau nên quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ, Thẩm Vệ Quân cũng mừng cho họ từ đáy lòng.

Dù sao thì có thể đóng cửa sống một cuộc sống riêng của mình thì làm gì có ai nguyện ý muốn ở chung với người khác. Hơn nữa, gia đình họ Thẩm ở bên kia cũng không bớt lo cho nên có thể phân gia là chuyện tốt.

“Mẹ, chúng ta xây nhà ở cuối thôn đi, nơi đó rất thanh tịnh.” Vào lúc Lưu Nguyệt nói muốn xây nhà ở vị trí cách nhà đại đội trưởng không xa, đột nhiên Thẩm Thính Hồng thò đầu ra khỏi phòng Thẩm Thanh Thanh.

Người luôn luôn cưng chiều con gái như Lưu Nguyệt nghe được lời này thì không còn do dự gì nữa, bà ấy lập tức đưa ra quyết định, “Đại đội trưởng, chúng tôi chọn vị trí ở cuối thôn, anh xem để cho chúng tôi một mảnh phù hợp.”

Thẩm Vệ Quân giật giật khoé miệng, chuyện quan trọng như xây nhà mà có thể quyết định qua loa như vậy. Đã gặp qua nhiều người yêu thương con gái, nhưng ông chưa từng gặp một người cưng chiều đến mức này.

“Được, mọi người định xây như nào?” Thẩm Vệ Quân lại hỏi.

“Lần này chúng tôi muốn xây một ngôi nhà mái ngói, tuy rằng xây nhà ở vách đất rất nhanh nhưng không trụ được lâu. Thời gian dần trôi qua thì căn nhà không lọt gió thì cũng sẽ bị dột vì mưa, đúng thật là chịu không nổi.” Lưu Nguyệt nói thẳng.

Thẩm Vệ Quân gật đầu, “Đúng thật vậy, tuy rằng xây nhà mái ngói tốn rất nhiều tiền nhưng xây xong có thể ở rất nhiều năm.”

Bởi vì trước mắt, ngoài nhà của Diệp Thận Ngôn thì gia đình họ là nhà duy nhất có nhà mái ngói.

Nói đến nhà mái ngói của Diệp Thận Ngôn, không ai không cảm thấy tiếc nuối.

Ngôi nhà đó được xây dựng sau khi Diệp Thận Ngôn đi bộ đội, còn chưa được hai năm đâu đó nhưng bởi vì Diệp Thận Ngôn hiếm khi về nên căn nhà đó không có ai ở, đúng là đáng tiếc thật sự.

Ngay cả lúc trước khi xây nhà thì đều nhờ Thẩm Vệ Quân đi chọn hộ.

Chỉ có từng ở nhà mái ngói mới biết được điểm tốt của nó, cá nhân Thẩm Vệ Quân cảm thấy nó tốt hơn rất nhiều so với nhà vách đất. Chỉ là không phải ai cũng có đủ tiền để xây nhà mái ngói.

Tuy rằng bây giờ xây nhà không quá đắt nhưng vẫn phải bỏ ra khoảng một-hai trăm đồng, nếu muốn mua thêm cả toàn bộ đồ gia dụng trong nhà thì cũng phải bỏ ra hơn hai trăm đồng.

“Nếu hai người muốn xây nhà mái ngói thì tôi sẽ viết cho hai người một tờ giấy để mọi người có thể đến lò gạch. Tôi biết người ở đó, chỉ cần hai người đưa tờ giấy này ra và nói do tôi giới thiệu thì việc mua bán sẽ dễ dàng được phê duyệt hơn.

Bây giờ muốn mua gạch cũng cần giấy giới thiệu, cho dù có giấy thì cũng chưa chắc sẽ mua được hàng. Thẩm Vệ Quân có thể hứa hẹn như vậy thì hai vợ chồng Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt rất vui vẻ, ít nhất thì việc này sẽ thuận tiện hơn nhiều.

“Vậy cảm ơn đại đội trưởng, xây nhà xong nhất định chúng tôi sẽ mời anh đến uống rượu.” Lưu Nguyệt nói.

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Thẩm Vệ Quân cũng rất vui vẻ, tuy rằng căn nhà chưa được khởi công nhưng nghe những lời này của Lưu Nguyệt thì ông ấy vẫn rất vui vẻ.

“Ni Nhi, con có muốn về nhà không?” Lưu Nguyệt hướng về phòng Thẩm Thanh Thanh hô to một tiếng.

Tuy rằng Thẩm Thanh rất luyến tiếc nhưng Thẩm Thính Hồng an ủi cô ấy rằng chờ vài ngày nữa trở về trường học thì có thể thoải mái tám chuyện với nhau, vì vậy cô ấy mới để Thẩm Thính Hồng rời đi.

“Mọi chuyện cũng xong rồi, mẹ cũng không thể về cùng các con nữa, mẹ đoán hiện tại ba mẹ chồng con cũng không thích gặp mẹ với anh chị con đâu.” Tiêu Kiến Phương nói.

“Dạ được rồi, mẹ và anh chị đi đường chậm lại một chút cho an toàn.” Lưu Nguyệt nói.

“Mẹ, các anh và các chị dâu, chuyện hôm nay đã làm phiền đến mọi người.” Thẩm Đại Cường ngại ngùng nói, dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà mình mà mình lại không thể xử lý ổn thoả, còn phải làm phiền đến mẹ vợ ra tay nên Thẩm Đại Cường cảm thấy có đôi chút xấu hổ.

“Con đừng nói như vậy, mẹ biết con là một người lương thiện. Loại chuyện như này, con có thể giữ vững lập trường ở bên con gái của mẹ thì mẹ đã cảm thấy con gái mình gả đúng người rồi !” Tiêu Kiến Phương nói.

Dù là nói như nào thì bà lão vẫn rất hài lòng với thái độ của Thẩm Đại Cường vào ngày hôm nay.

Nếu vào lúc xung đột mà thằng con rể chỉ biết đứng về phía người nhà của mình mà không bên vợ con thì mình tự đưa con gái và cháu gái về nhà chăm sóc còn hơn, và bà cũng sẽ không bao giờ để Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt ở bên nhau nữa.

“Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ, Nguyệt Nguyệt là người thân cận nhất với con nên đương nhiên con biết điều này.” Thẩm Đại Cường cười nói, lỗ tai ông ấy còn hơi phiếm hồng. Dù sao thì mình đã lớn tuổi như vậy mà nói lời này trước mặt bọn trẻ nên nhiều ít vẫn có chút xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play