Lúc Thời Niệm Niệm trở về lớp thì tiết đọc buổi tối đã bắt đầu, là tiết đọc văn học.

Thành tích ngữ văn của cô rất tốt, viết văn thường được khen ngợi, năm nào điểm ngữ văn của cô cũng đứng nhất.

Giáo viên ngữ văn thấy cô đến muộn cũng không nhiều lời, vẫy tay cho cô vào.

Giáo viên dạy tiết đọc buổi tối đã phát rất nhiều tài liệu đọc hiểu, có cả tài liệu thực tế cho việc viết văn, cũng có truyện cổ ngắn, Thời Niệm Niệm thích nhất là đọc mấy câu chuyện cổ xưa.

Nhưng hôm nay cô đọc có chút không vào.

Cô lấy một cái bút highlight màu xanh lam trong hộp đựng bút ra, vừa đọc vừa đánh dấu những câu và tài liệu thực tế nào có thể đưa vào bài văn.

Chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ, khung cửa sổ mở một nửa mang theo gió đêm thổi vào trong phòng.

Khiến quyển bài tập để ở mép bàn của cô phất phơ, vang lên những tiếng sàn sạt.

Sao người đó…lại có thể như vậy chứ.

Thời Niệm Niệm cắn chặt răng, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi khi Giang Vọng ghé bên tai cô nói câu đó.

“Thế em hôn tôi một cái xem như cảm ơn là được.”

Cô chớp mắt, tay trái áp vào khuôn mặt đang nóng lên, tay phải tiếp tục vẽ vào trang giấy.

Gương mặt đó của anh xuất hiện trong đầu, xương mày mạnh mẽ, đôi mắt hai mí rất nhỏ, khi làm mặt lạnh thì vừa xa cách, vừa không hợp tình người, nhưng giọng nói lại chứa nét cười, lười biếng lơ đãng, kèm theo giọng mũi, lộ ra hơi thở lưu manh.

Cô nắm chặt bút, đốt ngón trỏ thoáng trắng bệch.

Hai má bị thiêu cháy bởi vì ngượng ngùng và bối rối, âm thanh bị đè nén đến mức hoàn toàn không thể nghe thấy trong những tiếng học bài.

Cô nhỏ giọng lại bực tức lẩm bẩm: “Đồ biến thái!”

Sáng sớm hôm sau, tiết tự học đầu giờ kết thúc, Thái Dục Tài lập tức cầm một đống đồ gõ cửa phòng học.

“Từ Phỉ, em sắp xếp chuyện đăng kí tham gia đại hội thể thao một chút đi.”

Từ Phỉ là cán sự môn thể dục của lớp.

Thân hình cao gầy, chơi bóng rổ, làn da ngăm đen, rất ‘toả nắng’.

Cậu ta cầm bản kê khai đi hỏi đám người.

Thời Niệm Niệm ngồi ở phía cuối, cậu hỏi hết một vòng, trên danh sách đã gạch không ít tên, cái tên cuối cùng là Thời Niệm Niệm.

“Thời Niệm Niệm, cậu có muốn đăng kí hạng mục nào?” Từ Phỉ ghé vào bàn Giang Vọng, đến bên cạnh bàn cô hỏi.

Giang Vọng vẫn chưa đi học.

Cô lắc đầu, ý là mình không đăng kí.

“Hửm?” Từ Phỉ phe phẩy tờ danh sách, “Mình nhớ là hồi lớp 10 năm ngoái cậu có dành được giải thưởng lúc thi chạy 800m mà, lần này lớp chúng ta phải đăng kí một người chạy 800m, phần thưởng mục này to lắm đó, hay là cậu đăng kí đi?”

Thời Niệm Niệm dễ nói chuyện, hồi lớp 10 đăng kí chạy 800m cũng là vì được khuyên như thế mà lung lay.

Cô gật đầu, cầm bút viết tên mình vào ô đối xứng với mục chạy 800m.

Từ Phỉ còn định nói thêm cái gì đó thì cái ghế bên cạnh bị kéo ra, một cái cặp sách ném lên bàn.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nhường một chút.”

Từ Phỉ vội ngồi dậy, Giang Vọng bước đôi chân dài vào, đôi mắt đen nhánh liếc mắt nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới.

Từ Phỉ đưa danh sách đăng kí tới trước mặt anh: “Giang Vọng, sắp đến đại hội thể thao rồi, hay là anh cũng đăng kí một hạng mục đi, hạng mục nào cũng được.”

Giọng anh lạnh nhạt: “Không đăng kí.”

“Em nghe nói anh chơi thể thao rất giỏi, như bây giờ thì anh đang nắm giữ kỉ lục 100m của trường trung học Số 1.” Từ Phỉ đứng bên cạnh khuyên anh, “Đăng kí một cái đi mà.”

Giang Vọng hơi nhíu mày, rõ ràng là không muốn phản ứng lại.

Từ Phỉ còn muốn nói cái gì đó thì giáo viên tiếng Anh đã đi tới cùng tiếng chuông vào học: “Nào! Nào! Các em! Mọi người tranh thủ thời gian, dù sao tiết đầu tiên cũng là tiết tiếng Anh, chúng ta lập tức bắt đầu nào!”

Ở dưới có cậu chàng phàn nàn: “Thầy à, còn chưa đi tiểu được nữa.”

Giáo viên tiếng Anh lườm cậu ta: “Mới sáng sớm, tinh thần học tập nhiệt tình của em đâu hả?”

Thời Niệm Niệm giở sách tiếng Anh ra, trang sách được ghi chú cẩn thận, dùng các loại bút khác nhau để phân biệt.

Giang Vọng đã ngồi tại chỗ ngẩn ra được một lát, rồi anh nghiêng đầu nhìn Thời Niệm Niệm, cô nghiêng đầu tránh anh.

Từ phía của anh có thể thấy rõ cái dây buộc tóc màu đen trên tóc của cô gái.

Giang Vọng lại nhớ tới đêm hôm trước khi cô dùng răng cắn dây buộc tóc rồi chải tóc.

Thời Niệm Niệm nghiêm túc nghe giảng, cô ngẩng đầu nhìn bảng đen, thường xuyên ghi chú vào sách giáo khoa.

Lúc bàn tay của Giang Vọng duỗi sang, Thời Niệm Niệm đang viết chữ, mắt liếc đến, tay rút về rất nhanh, chờ khi rút về rồi cô mới phản ứng lại được là hồi nãy mình rút quá mạnh.

Giống như tránh ôn dịch, có vẻ rất không tôn trọng người khác.

Giang Vọng bật cười, giọng mũi rất nặng.

Anh rụt cằm ngước mắt nhìn cô, tựa như mỉa mai, lại tựa như khinh thường.

Đầu lưỡi chọc vào răng hàm, rồi nở nụ cười lạnh lùng.

“Chê tôi bẩn à?”

Thời Niệm Niệm kéo tay áo, che lại nửa ngón tay, lắc đầu.

Giang Vọng mím môi không nói gì, rồi nằm sấp xuống ngủ.

Thời Niệm Niệm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Giọng của giáo viên tiếng Anh rất vang, quả thực có thể xua tan sự buồn ngủ của mọi người trong tiết đầu tiên của ngày hè, khiến lòng người phấn chấn.

Giang Vọng ngồi bên cạnh đột nhiên giật người, đôi mắt nhắm tịt từ đầu đến cuối, sau đó anh ném một khối vuông nhỏ lên bàn.

Lạch cạch một tiếng, Thời Niệm Niệm nhìn chằm chằm hai giây.

Là máy trợ thính.

Thì ra tai anh vẫn chưa khỏi, cô vốn còn tưởng rằng giống như những gì Khương Linh nói, tai anh đã hồi phục rồi.

“Này! Cái cậu ở hàng cuối ấy! Giang Vọng! Ngủ trong lớp không thoải mái đâu, về nhà mà ngủ đi!” Giáo viên tiếng Anh kéo dài giọng chống nạnh mắng.

Cả lớp học hoàn toàn yên tĩnh.

Thở mạnh cũng không dám, sợ lại chọc cho vị đại ca này không vui.

Bởi vì một lần bất ngờ mà thính lực của Giang Vọng giảm sút nghiêm trọng, nếu không mang theo máy trợ thính thì nhiều âm thanh cũng rất mơ hồ.

Bên tai có vài tạp âm vang lên, anh nhíu mày, rồi cảm giác được tay áo bị kéo nhẹ hai cái.

Lúc đầu còn không để ý, sau đó lại bị kéo tiếp, lúc này là kéo ba cái.

Vừa mở mắt thì đã nhìn thấy hai cổ tay đặt lên mép bàn của cô gái nhỏ ngồi cùng bàn với anh kia, hai ngón tay thon dài trắng nõn dè dặt nắm quần áo anh.

Dựa vào rất gần.

Có thể thấy rõ được sợi lông tơ trong suốt trên khuôn mặt cô, cùng với một cái nốt ruồi màu nâu bên mũi trái, lông mi cong vút tự nhiên.

Anh nhướng mày.

Thời Niệm Niệm cong ngón trỏ, chỉ bục giảng.

Chàng trai từ từ ngồi dậy, chân ghế ma sát ra tiếng, lười biếng dựa vào lưng ghế.

Sườn mặt bị đè tạo ra một vết hằn nhạt.

Giáo viên tiếng Anh cực kì dũng cảm, trong nháy mắt khi Giang Vọng ngồi dậy thì cho anh một tràng pháo tay “Bộp bộp bộp” vang dội: “Chà! Cái bàn học của trường chúng ta sao có thể ngủ được vậy! Có muốn mua một cái mang về nhà ngủ không?”

Vừa nói vừa không ngừng vỗ tay, còn muốn mọi người cũng vỗ: “Nào! Mọi người cho bạn Giang Vọng một tràng pháo tay đi!”

Tuy rằng đã bình tĩnh lại sau sự khiếp sợ ban đầu nhưng bên dưới không ai dám vỗ tay theo, cả đám nhịn cười cực kì vất vả.

Giáo viên tiếng Anh không quá hài lòng khi mọi người không hùa theo, ông nhìn về phía Thời Niệm Niệm với ánh mắt cổ vũ.

Thời Niệm Niệm vừa ngẩng đầu thì lập tức đối diện với ông.

“…”

Giáo viên tiếng Anh giơ tay, làm một tư thế mời: “Nào, cho bạn cùng bàn của em một tràng pháo tay đi.”

Thời Niệm Niệm liếc mắt sang bên cạnh, anh không nhìn cô.

Cô khẽ thở dài, sau đó nắm tay vươn ra khỏi tay áo đồng phục rộng thùng thình, vỗ hai cái.

Trong phòng học yên tĩnh, ngoài âm thanh vỗ tay trên bục giảng ra, thì ở góc phòng học lại vang lên một tràng nữa.

Cuối cùng có người không nhịn nổi nữa, phì cười thành tiếng, tiếng cười lây lan rất nhanh, không đến một lát thì cả lớp đều cười nghiêng ngả, ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi ngồi thẳng dậy thì Giang Vọng dựa vào ghế không nhúc nhích, cho dù giáo viên tiếng Anh trên bục khuấy động bao nhiêu anh cũng chưa từng phản ứng, cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng vỗ tay không quá rõ ràng thì anh mới mở đôi mắt ra.

Khuôn mặt vô cảm quay đầu nhìn sang.

Cô gái nhỏ rất giật mình khi nhìn thấy anh quay đầu, hai tay cứng lại không động đậy nổi.

Giang Vọng đối mặt với cô.

Thấy được sự thắc mắc rõ ràng trong mắt cô: Sao anh nghe thấy được vậy?

Ngừng hai giây.

Giang Vọng thấp giọng cười.

Có lẽ là anh vẫn chưa tỉnh ngủ, tiếng cười mang theo sự lười biếng, cổ họng rung động, âm cuối mang theo chút uể oải, khiến đôi tai người nghe trở nên tê dại.

Không hiểu sao lại rất trêu người.

“Không ngờ tính cách của Giang Vọng cũng khá ổn đấy chứ.”

Vào tiết thể dục buổi chiều, bởi vì còn nửa tháng nữa sẽ có đại hội thể thao, sau khi khởi động thì mọi người được tự do hoạt động, có thể chuẩn bị cho hạng mục mà mình tham gia.

Khương Linh kéo Thời Niệm Niệm ngồi trên khán đài.

Bên chân đặt một chai nước lạnh, nước bốc hơi, chảy xuống thành dòng , vẽ ra một vòng tròn trên nền xi măng.

“Lúc học tiếng Anh cậu vỗ tay cho anh ta, mình còn tưởng rằng anh ta định nổi cáu đấy.” Khương Linh nói, “Thế mà kết quả lại cười.”

Cô ấy “Chậc” một tiếng, ôm mặt, “Còn cười tỉnh bơ như vậy, mình đi chết đây.”

Thời Niệm Niệm mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Từ Phỉ ở bên cạnh gọi với về một hướng: “Giang Vọng! Cùng chơi bóng đi!”

Giang Vọng đi ra từ sân vận động, chắc là vừa mới rửa mặt, cổ áo cũng bị ướt, giơ tay một cái thì tiếp được quả bóng rổ mà Từ Phỉ ném qua.

“Cậu biết không?” Khương Linh ghé đến bên tai cô, “Giang Vọng chơi thể thao cực kì giỏi, cái loại học sinh giỏi thể thao mà người ta phải ghen tị ấy, đáng tiếc là anh ta lại không đăng kí tham gia đại hội thể thao lần này.”

Việc này cũng không bất ngờ, Giang Vọng vừa nhìn thì đã biết là một người chơi thể thao rất cừ.

Khương Linh đã quen với việc Thời Niệm Niệm ở bên cạnh cô ấy mà không nói gì, chỉ lo độc thoại: “Hồi cấp hai cậu không ở đây nên không biết, hồi đó mình còn sang bên cấp ba xem anh ta thi đấu nữa đấy.”

Cô ấy nói, rồi giơ cánh tay lên, vẽ mấy cái vòng lớn: “Từ đây đến đó! Cả khán đài toàn là tiếng hét chói tai kêu tên anh ta.”

Tiếng hò hét như dời núi lấp biển.

Chàng trai khí phách hăng hái chạy trên đường nhựa.

Mồ hôi chảy dọc xuống, đến cuối thì vỡ tan.

Tiếc là năm nay không được xem.

Khương Linh cảm thấy có chút đáng tiếc.

Hai người ngồi trên đài xem một lát thì Thời Niệm Niệm đứng lên.

Cô đăng kí chạy 800m, nên muốn luyện tập trước một chút.

Hôm nay cô còn thay một đôi giày dành riêng cho việc chạy bộ, áo khoác đồng phục được cởi ra, bên trong là áo trắng ngắn tay.

“Cậu trắng đến mức có thể phản quang luôn rồi.” Khương Linh nhìn cô với vẻ hâm mộ, “Cậu đã phơi nắng bao giờ chưa?”

Thời Niệm Niệm suy nghĩ, rồi đáp: “Hình như là, chưa.”

Khương Linh “Chậc” một tiếng: “Dễ gây thù hận thật đấy.”

Cô mỉm cười, đi xuống khán đài.

Thể thao của Khương Linh không tốt, không đăng kí tham gia, chỉ đi chạy theo coi.

Thời Niệm Niệm nhìn vóc dáng thì không cao, nhưng lại chạy rất nhanh. Hồi cuối học kỳ năm lớp 10 cô dẫn đầu trong cuộc thi chạy 800m dành cho nữ cùng khối, mọi người đều tụt lại phía sau cô.

Cô gái với chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình đón gió mà chạy, luồng gió thổi sang hai bên.

Phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, cùng với đường cong nơi ngực.

Ngoài lớp bọn họ ra thì còn có một vài lớp khác cũng học tiết này, trên sân thể dục có rất nhiều người.

Thời Niệm Niệm chạy nhanh về phía trước, Khương Linh không đuổi kịp cô, chạy được nửa đường thì đổi thành đi bộ.

Chạy hết một vòng, hai vòng, ba vòng.

Cô chạy liên tục đến vòng thứ tư mới dừng lại, đứng ở vạch trắng, đôi tay chống đầu gối thở dốc, mồ hôi trượt xuống từ trán, hàng mi nho nhỏ vỗ rào rạt.

Trong buổi hoàng hôn, cô bị luồng ánh sáng mang sắc màu ấm áp chiếu ra một vòng sáng vàng lóng lánh xung quanh, lộ ra một đoạn đường cong mắt cá chân vừa mảnh khảnh vừa xinh đẹp.

Trên sân bóng rổ.

Có mấy anh chàng học lớp 12 đang ngồi dưới giá bóng rổ, bên chân lăn lốc mấy chai nước khoáng rỗng.

Phương Thừa dựa vào giá bóng, híp mắt nhìn về phía bóng dáng đang chạy trên đường băng đổ nhựa đằng kia qua tấm lưới của sân bóng rổ.

Cậu ta và Trình Kỳ yêu đương được một khoảng thời gian, cậu là người theo đuổi Trình Kỳ, theo đuổi được một tuần thì thành công.

Lúc đó cậu mới phát hiện người tên Thời Niệm Niệm này, có lẽ là cô không thường xuất hiện, trước kia cậu ta cũng chưa từng gặp.

Sau khi yêu đương với Trình Kỳ một thời gian dài, đối với cậu ta mà nói thì cái khuôn mặt này của Thời Niệm Niệm quả thật chính là một sự tồn tại cào tim cào phổi, vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối.

Kết quả vừa mới đánh tiếng chào hỏi người ta thì đã bị Trình Kỳ phát hiện, rồi chia tay một cách chẳng vui vẻ gì.

“A Thừa, nghe gì chưa, gần đây chị Kỳ luôn gây phiền phức cho cô ấy đấy.”

Một người khác hùa theo: “Còn chẳng phải sao, Thừa của chúng ta đẹp trai như vậy, bị cướp mất thì sao mà không tức được.”

Phương Thừa “xuỳ” một tiếng, lưu manh huýt sáo một cái với cô gái nhỏ phía xa xa: “Gây phiền phức thì gây đi, bị đám người kia dồn ép đến mức không chịu nổi thì tôi lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi ôm được mỹ nhân về.”

Chàng trai bên cạnh bỉ ổi cười “hề hề”: “A Thừa à, cậu xấu xa thật đấy!”

Phương Thừa nhếch môi: “Thời Niệm Niệm này, chỗ nào cũng tốt, nhưng có hai chỗ, là tật nói lắp.”

“Với cái gì?”

Cậu ta liếm môi: “Ngực cũng hơi nhỏ một tý.”

Cậu vừa dứt lời thì một cái bóng đen ập thẳng đến.

Sức lực rất lớn, trực tiếp đập Phương Thừa ngã ngược ra sau, trước mắt tối sầm.

Bên này Từ Phỉ đang chơi tới mức khí thế ngất trời, khi quả bóng chuyền tới tay Giang Vọng thì anh lại trực tiếp ném một đường parabol về hướng ngược lại một cách mạnh mẽ.

“Sao vậy?” Cả Từ Phỉ và đám con trai trong lớp chạy tới.

“Mẹ nó thằng nào không có mắt vậy!” Phương Thừa gào một tiếng, cậu ta hoa mắt chóng mặt chống tay ngồi dậy, vừa ngước mắt lên thì thấy Giang Vọng đang nhìn xuống cậu ta từ trên cao.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quay về trường học đến nay anh giận đến tím mặt như thế ở trường.

Tính ra thì nếu Giang Vọng không xảy ra chuyện thì hẳn là còn trên cậu ta một lớp.

Phương Thừa từng tận mắt nhìn thấy bức ảnh Giang Vọng đâm người đến mức máu tươi đầm đìa, nên đương nhiên cậu ta cũng dè chừng anh. Vẻ mặt cậu ta cứng đờ, cũng không biết liệu câu nói đó của mình có chọc cho cái người này không vui hay không đây.

Một lát sau, cậu ta nhặt bóng lên, tay áng chừng hai cái, rồi trả lại cho Giang Vọng: “Đây chẳng phải là anh Vọng sao, có dịp thì chơi bóng với nhau nhé!”

Giang Vọng vẫn chưa cho cậu ta bậc thang trèo xuống.

Anh nắm lấy cổ cậu ta kéo về một cách thô bạo, đôi mắt hẹp dài của anh khẽ híp lại, nghiêng sang bên.

“Nuốt mấy lời mày vừa nói về cho tao.”

HẾT CHƯƠNG 7.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play