Bởi vì thứ hai trời mưa nên nghi thức chào cờ lùi sang thứ ba.
Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, mọi người lập tức chỉnh đốn hàng ngũ đến sân thể dục tham gia nghi thức chào cờ.
Chủ nhiệm Thái Dục Tài của lớp ba là một người hiền lành, ông dạy ngữ văn, suốt ngày đứng trong lớp cầm nội quy nhà trường dạy dỗ bọn họ, tính tình rất tốt, kể cả khi nổi giận thì đám học trò cũng không có mấy ai sợ ông.
Hàng ngũ lớp ba đứng ở bên trong, cả hàng rời rạc lộn xộn, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khương Linh và Thời Niệm Niệm đứng ở phía trước nhất của hàng ngũ.
Nhóm người Trình Kỳ đứng ở phía cuối cùng, đang ngồi trên bãi cỏ của sân thể dục tán gẫu.
Chủ nhiệm học tập Vương Kiến Bình đứng trên bục, dáng vẻ mỗi tuần một bài thuyết giáo.
Ánh mặt trời thiêu đốt sau cổ, Thời Niệm Niệm híp mắt, Khương Linh đứng ở phía sau cô, ngón tay móc lấy cái tay đặt sau người cô, cúi đầu khẽ giọng nói chuyện với cô.
Đầu tiên Vương Kiến Bình khen ngợi một chút về lần kiểm tra mới nhất của khối 12, rồi lại khích lệ tinh thần nỗ lực học tập cao nhất với khối 11.
“Niệm Niệm à, sau này cậu muốn vào trường đại học nào?” Cái trán của Khương Linh đặt sau lưng cô hỏi.
Cô nói không do dự: “Đại học B.”
Khương Linh “Ồ” một tiếng, đại học B là đại học tốt nhất, nhưng mà với thành tích của Thời Niệm Niệm thì thi đại học B hẳn là không có vấn đề gì. Trước giờ thành tích của Khương Linh vẫn ở tầm trung, nên vừa nghe đến tên trường đại học này thì có chút không nói nên lời.
“Thế cậu đã nghĩ tới chuyện muốn học chuyên ngành gì chưa?”
Thời Niệm Niệm lắc đầu.
Khi nghi thức chào cờ sắp kết thúc, tất cả mọi người đều đã đứng nghe đến mức ngáp ngắn ngáp dài.
Vương Kiến Bình nói: “Bên cạnh đó còn có một chuyện nữa, phía nam trường học đang xây dựng một toà nhà thí nghiệm, các em đừng tới gần khu đất đang thi công.”
Ông dừng một chút, lại nói, “Toà nhà này là do cổ đông Giang của nhà trường quyên tặng, cũng chính là bố của bạn Giang Vọng trường chúng ta. Tuần này Giang Vọng mới quay về trường học, em ấy đâu rồi, hi vọng em có thể thay đổi từ giờ, học tập thật tốt, làm rạng danh trường học!”
Ông cao giọng, còn muốn phát biểu tiếp một chuỗi dài cảm tưởng nữa.
Khương Linh thấp giọng mắng một câu: “Đệt, chuyện này cũng xấu hổ thật đấy.”
“Con người không phải là thần thánh, có ai mà không từng mắc sai lầm….”
Giọng nói của Vương Kiến Bình thấp xuống, trong hàng ngũ lớp ba Trình Kỳ vốn đang ngồi ở cuối lười biếng giơ tay lên.
“Thưa thầy!”
Giọng nói của Vương Kiến Bình tạm dừng, ông nhìn qua.
Trình Kỳ cũng chẳng mặc đồng phục, ông đang định nổi giận, thì lại nghe thấy giọng nói trêu tức của cô ta.
“Con trai của cổ đông trốn học rồi ạ, hôm nay cũng chưa đến trường đâu ạ.”
Xung quanh đờ đẫn một giây, sau đó lập tức vang lên tiếng cười che trời lấp đất.
Khuôn mặt Vương Kiến Bình hơi xấu hổ, ông cau mày nhìn về phía Thái Dục Tài: “Thầy Thái, chuyện này là sao vậy, giờ cũng đã hết tiết hai rồi, Giang Vọng vẫn chưa đến à?”
Đầu Thái Dục Tài vã mồ hôi: “Tôi đã gọi điện cho em ấy rồi, không ai nghe máy cả, lát nữa về tôi lại gọi tiếp xem.”
Tiếng cười phía dưới vẫn chưa ngừng lại, mọi người lớn tiếng bàn tán, như ném xuống một quả bom giữa những hàng ngũ đang buồn ngủ.
Vương Kiến Bình cầm mic trách mắng mấy câu.
Nghi thức chào cờ tẻ nhạt cuối cùng kết thúc trong những tiếng cười đùa.
Thời Niệm Niệm và Khương Linh khoác tay nhau đi theo dòng người đi về phía phòng học. Chưa đi được mấy bước thì Khương Linh bỗng véo mạnh cánh tay cô, đồng thời còn hít một hơi rất khoa trương.
“Sao, sao vậy?”
“Suỵt!”
Khương Linh để ngón trỏ trên môi, rồi cúi người kéo Thời Niệm Niệm đi đến con đường nhỏ lát đá cuội bên cạnh.
Các cô nấp sau một thân cây, lá cây che mặt.
“Có nhìn thấy người đó không? Cái người đẹp trai đó ấy!” Khương Linh vươn một ngón tay ra từ kẽ lá.
Thời Niệm Niệm nhìn sang theo.
Rồi thấy một chàng trai…không đúng, là một người đàn ông?
Đây chẳng phải là thầy giáo dạy toán mới tới thực tập của trường sao, có đôi khi anh ta cũng sẽ đến lớp bọn họ dự giờ, ngồi ở phía sau phòng học.
Hai mắt Khương Linh lấp lánh ôm lấy mặt: “Mình giới thiệu cho cậu trước, Hứa Chí Lâm, bạn trai tương lai của mình!”
Thời Niệm Niệm hơi há hốc mồm, cô chớp mắt: “…Hả?”
Khương Linh liếc mắt nhìn cô một cái: “Không đùa với cậu đâu, bây giờ mình phải tạo cơ hội để anh ấy có thiện cảm với mình, dù sao cũng cùng một trường, gần quan thì được ban lộc mà, sớm muộn gì mình cũng sẽ theo đuổi được anh ấy.”
Cô ấy nói, tay phải trống rỗng nắm chặt hơn một chút.
Thời Niệm Niệm giật mình nói không nên lời.
Đó là thầy giáo mà…
Khương Linh bấm đốt ngón tay gõ đầu cô: “Ngoài việc học ra thì cái đầu của cậu còn có cái gì nữa không vậy? Bây giờ tình yêu thầy trò cũng phổ biến lắm đấy có hiểu không hả, hơn nữa trong lớp bọn mình cũng có nhiều đôi đang yêu đương mà.”
Khương Linh hất mái tóc, nói lời thấm thía, “Tuổi dậy thì mà, chuyện này rất bình thường.”
Thời Niệm Niệm cảm thấy lớp mình học và lớp cô ấy học không phải là cùng một lớp.
“…Có à?”
Khương Linh bẻ ngón tay, rồi nói cho cô trong lớp có ai thích ai, rồi người nào không thích đối phương mà đi thích người khác.
Quan hệ phức tạp như giăng lưới vậy.
Thời Niệm Niệm vừa nghe cô ấy nói vừa đi về phía phòng học.
Sau đó cô lắc đầu.
Nhất định Khương Linh lại lấy mấy lời hóng chuyện bậy bạ đi lừa cô.
Cả một ngày Giang Vọng không hề đến trường.
Anh ngủ một ngày, buổi chiều mới dậy, di động ở chế độ im lặng có mấy chục cuộc gọi nhỡ từ Thái Dục Tài.
Lúc trước Thái Dục Tài làm chủ nhiệm lớp anh hai năm, Giang Vọng cũng rất thích ông.
Anh ngồi ở mép giường, một tay chống đầu, ngón cái và ngón giữa ấn hai bên huyệt thái dương.
Dừng một lúc, anh đưa tay xé cái băng dán trên cằm xuống.
Kết cấu phòng ngủ đơn giản, ngoài một cái giường ra thì dường như không có vật dụng nào khác. Phòng trống không, tấm rèm đóng chặt, hoàn toàn ngăn hết ánh sáng ở bên ngoài, cả phòng tối tăm.
Anh ngồi một mình một lúc, rồi mới lấy di động qua một lần nữa, gọi lại cho Thái Dục Tài.
Lúc dạy xong bước ra thì mặt trời đã ngả về phía tây. Trong thoáng chốc tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học sinh tụm năm tụm ba đến căng-tin ăn tối, khu dạy học không còn một bóng người.
Vương Kiến Bình cũng không răn dạy anh, Giang Thân vừa mới quyên tặng một toà nhà thí nghiệm, ông cũng không dám dạy dỗ anh, chỉ dặn dò vài câu là hết.
Hình tượng bên ngoài của Giang Thân là một người tao nhã ấm áp có một công ty gia đình thịnh vượng, ông ta để ý đến công cuộc giáo dục và từ thiện, được khen ngợi rất nhiều, người ngoài cũng không biết được dáng vẻ thực sự của ông ta.
Ông ta có khuynh hướng bạo lực, bạo lực gia đình.
Một thân bản lĩnh đánh nhau này của Giang Vọng là do từ nhỏ được Giang Thân rèn luyện mà có.
Anh đến nhà vệ sinh, vốc nước lạnh rửa mặt, giọt nước ngưng tụ thành dòng chảy xuống từ trên mặt, anh giơ mu bàn tay lau đi, đáy mắt không sáng lắm.
Không định ở lại tiết tự học tối của trường, anh về lớp cầm bao thuốc bỏ quên ngày hôm qua rồi lập tức xoay người ra khỏi khu nhà dạy học.
Ánh sáng của buổi chạng vạng từ trên trời đổ ập xuống, những mảng lớn màu hồng nhạt lan ra như trong cõi mộng.
Anh đứng trước tường rào, lùi ra sau ba bước, rồi bỗng tăng tốc, đạp một chân lên tường, xoay người nhảy lên.
Gió thổi tới, khiến âm thanh ồn ào bên ngoài bức tường trở nên phai nhạt.
Giang Vọng khẽ híp mắt.
Bên ngoài tường rào của trường học là một cái ngõ cụt, có một cô gái bị mấy nữ sinh chặn ở trong ngõ. Cô đứng thẳng lưng, hai nắm tay siết chặt, tay áo cuộn đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
Cô hơi cúi người, như một con thú nhỏ chuẩn bị bùng nổ.
Một chân Giang Vọng vươn dài qua tường.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, không châm lửa, khoanh hai tay, tỏ vẻ ‘chuyện không liên quan đến mình’ xem màn kịch kia.
Trình Kỳ đứng ở giữa, còn lại thì đứng rời rạc, cô ta nhếch đôi môi đỏ lên: “Đường cùng rồi phải không, trước kia có phải tao đã cảnh cáo mày cách xa Phương Thừa ra một chút không hả? Mày lại đê tiện như thế, con mẹ nó chứ bạn trai cũ của tao mà mày cũng dám động vào, còn dám đánh cả Lộ Trà nữa? Xem ra tao không dạy dỗ mày một chút thì mày cũng không biết ở cái trường này lời ai nói mới là chân lí!”
Dáng vẻ của Trình Kỳ kiêu ngạo hung hăng, rõ ràng cô ta cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, điều đáng ghét là chẳng biết kiềm chế bản thân.
Dáng vẻ im thin thít của Thời Niệm Niệm càng chọc giận Trình Kỳ hơn.
Cô ta bỗng tóm lấy cánh tay của cô mà kéo, Thời Niệm Niệm bị nắm cho lảo đảo, suýt chút nữa là ngã.
Ngay sau đó xương cằm bị người đó nắm mạnh lấy rồi nâng lên, bàn tay cô siết chặt, Thời Niệm Niệm cảm thấy xương cốt của mình như bị bóp nát.
Thời Niệm Niệm duỗi tay bẻ ngón tay cô ta, rồi vùng vẫy, nhưng làm cách nào cũng không thoát ra được, cuối cùng chỉ đơn giản là không tranh chấp nữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng sang.
Vẻ tươi cười của Trình Kỳ dần phai nhạt, ánh mắt như ngâm trong băng lạnh.
“Lườm tao sao? Mày còn dám lườm tao nữa à?”
Cô ta giơ tay lên, một cái tát vừa định đánh ra, Thời Niệm Niệm lại đột nhiên tóm lấy đồng phục của cô ta nhào về phía trước.
Trình Kỳ không ngờ cô sẽ phản kháng, chân cô ta đứng không vững nên ngã ngược về phía sau, té trên mặt đất.
Nhếch nhác không chịu nổi.
Mặt mày cô gái thả lỏng, nhìn xuống cô ta từ trên cao, chỗ xương cằm bị véo đỏ lên, hơi thở vừa rối loạn vừa dồn dập.
Nhưng đuôi mắt đó lại nhướng lên thành một đường cong vừa sắc sảo lại hẹp dài.
Để lộ ra bản chất của cô.
Giang Vọng tỉnh cả ngủ vì ngạc nhiên, cô bạn ngồi cùng bàn này của anh căn bản không phải là con thỏ trắng nhỏ thông minh ngoan ngoãn lại nhát gan gì, cô là một con mèo chưa dứt sữa nhưng lại có một bộ móng vuốt sắc bén có thể cào người.
Ánh hoàng hôn ấm áp dễ chịu kéo dài tận đường chân trời, đốt lên một mảng màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Giang Vọng ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt dừng ở chiếc cằm đang ngước lên cùng với đường gân cổ mượt mà của cô, rồi lại nhanh chóng dời đi, mắt cụp xuống, khó có lúc nhếch môi lên.
Bỗng nhiên cảm thấy da đầu có chút tê rần.
Lúc anh nhảy xuống tường thì dẫm phải một đám lá khô, âm thanh sàn sạt vang lên.
Việc Thời Niệm Niệm phản kháng không thể nghi ngờ là đang đổ thêm dầu vào lửa, năm sáu cô gái ở đối diện lập tức không còn vẻ mặt xem kịch vui nữa mà hung hăng đứng lên, dáng vẻ muốn đánh chết cô.
Trình Kỳ trực tiếp ngồi dưới đất, châm cho mình điếu thuốc.
Thời Niệm Niệm bị một đám người đè chặt cánh tay, bị bắt cúi người xuống với cô ta.
“Mày có tin là.” Trình Kỳ đưa tàn thuốc qua. “Tao dùng cái này nung một hình vẽ trên mặt mày không?”
Mấy người xung quanh nể mặt cười ha ha.
Trình Kỳ lại nói: “Biết đâu sự đau đớn này của mày có thể chữa khỏi tật nói lắp đấy, có phải mày còn phải cảm ơn tao nữa không hả?”
“Hay là để tôi nói với cô tiếng cảm ơn thay cô ấy nhé!”
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng duỗi ra từ phía sau, vê điếu thuốc trên ngón tay của Trình Kỳ.
Rút về mà chẳng hề thấy run tay, tàn thuốc lại tróc xuống từ trên tay anh, đốm lửa rớt xuống mu bàn tay Trình Kỳ, nóng đến mức cô ta rụt mạnh tay về.
Cô ta quay đầu lại thì lập tức đối diện với cặp mắt cực kì tàn nhẫn đó của Giang Vọng.
“Giang Vọng!” Cô ta nén cơn tức.
Giọng nói của Giang Vọng có ba phần là tươi cười, anh lười biếng nhàn nhã nói: “Xin lỗi nhé, trượt tay mà thôi.”
Nhóm người của Trình Kỳ chỉ là đám học sinh vẽ đường cho hươu chạy, gặp phải Giang Vọng thì quả thật không dám lấy cứng chọi cứng, cả đám đứng đờ ra tại chỗ.
Giang Vọng nghiêng đầu, ngáp một cái, rồi dẫm tắt tàn thuốc dưới đất.
Sau đó hất hàm với hai người đang tóm lấy Thời Niệm Niệm: “Buông ra.”
Thời Niệm Niệm bị người đẩy mạnh qua, Giang Vọng đưa tay nắm lấy cánh tay cô.
Rồi búng điếu thuốc trong tay mình, khói bụi bị gió thổi qua, khiến Trình Kỳ bị sặc đến mức ho khan.
Anh nghiêng đầu, liếc xéo cô ta một cái: “Cảm ơn nhé.”
Bọn họ một trước một sau rời đi.
Đêm qua Thời Niệm Niệm đi ở đằng trước, hôm nay Giang Vọng lại đi ở đằng trước.
Bây giờ cô mới phát hiện ra là anh rất cao, chắn lại toàn bộ ánh chiều tà nóng cháy màu cam. Hai bên đầu cạo ngắn, một đoạn mắt cá chân nhỏ gầy lộ ra dưới quần jeans.
Giang Vọng đưa cô tới một quán ăn gần trường.
Anh cắn điếu thuốc, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, một bàn tay anh chống đầu, lười biếng nói: “Ăn gì?”
Anh đã quay lại dáng vẻ lúc bình thường, không còn sự tức giận và tàn bạo bao trùm cả người như tối hôm qua nữa.
Lúc nói chuyện có ba phần là cười, khiến người ta cảm thấy đó không phải là cười, mà là bất cần, lại bướng bỉnh kiêu ngạo.
Thời Niệm Niệm cụp mắt nhìn thực đơn.
Đều là rau xào, hai người ăn chung một đĩa, cô lật đến mấy tờ cuối cùng, gọi một suất cơm trứng xào cà chua.
Giang Vọng gọi một suất cơm niêu.
Không tới một lát thì đồ ăn đã được mang lên.
Thời Niệm Niệm cúi đầu ăn nghiêm túc, hàng mi dày rải rác, lúc này như đang toả ra thành một cái bóng hình cánh quạt.
Giang Vọng nhìn chằm chằm cô một lát.
Sau đó hỏi: “Em không đi học tiết tự học buổi tối à?”
“Có đi.”
Giọng cô rất khẽ, nhưng không nghe ra được cảm xúc gì, tựa như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng tồn tại.
Vốn dĩ hôm nay cô muốn học tiết tự học tối ở trường, kết quả lại bị nhóm người Trình Kỳ kéo ra cổng trường, lát nữa ăn xong còn phải trèo tường trở về nữa.
Cô gái ăn từng miếng nhỏ, vừa tập trung vừa nghiêm túc.
“Sao mấy cô ấy lại đánh em?”
Cô lắc đầu: “Không…đánh.”
Giang Vọng “xuỳ” một tiếng, gảy tàn thuốc: “Một cái tát kia mà đánh ra thì mới gọi là đánh đúng không?”
Thời Niệm Niệm không nói.
“Không nói cho Hứa Ninh Thanh à?”
“Nói..cũng không, có ích gì, vẫn sẽ bị mấy cô ấy…bắt được.” Cô cố hết sức nói chuyện, không ngẩng đầu lên, Giang Vọng kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.
“…Vẫn, sẽ còn…bị bắt nạt.”
Dù sao thì Hứa Ninh Thanh cũng đã tốt nghiệp, nhóm người Trình Kỳ kia cũng là cậu ấm cô chiêu*, cho dù có thể đe doạ cảnh cáo một hai lần, nhưng Trình Kỳ học cùng lớp với Thời Niệm Niệm, muốn trêu đùa cô thì có rất nhiều cơ hội.
(*) Nguyên văn convert là “phú nhị đại”: con nhà giàu thế hệ thứ hai.
Nơi mà ánh sáng không chiếu tới thì sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
“Hơn nữa, tôi, tôi…chạy, nhanh lắm.”
Cô bổ sung.
Giang Vọng không biết phải nói gì nữa.
Im lặng ăn xong, Giang Vọng đứng dậy trả tiền rồi đi ra ngoài. Thời Niệm Niệm đi theo sau lưng anh, cô lấy 10 tệ cùng mấy đồng xu trong ví đựng tiền lẻ của mình ra.
Hồi nãy lúc lật thực đơn cô đã nhớ kỹ giá tiền.
Trên đường không có một bóng người, cô đuổi theo rồi đưa tiền qua.
Giang Vọng cụp mắt nhìn móng tay được cắt tỉa ngay ngắn mượt mà của cô gái, rồi nhướng mày lên.
Đột nhiên anh lại muốn trêu đùa, nắm lấy đống tiền cùng với cả bàn tay cô.
Tay của Giang Vọng có phần to hơn so với tay cô, có thể bao lấy toàn bộ bàn tay của cô ở bên trong.
Cô ngơ ra hai giây, thấy anh không có ý định buông ra thì mới ngẩng đầu lên với vẻ không tin nổi, đôi mắt trong veo sạch sẽ như ánh trăng rọi xuống.
Cô giãy hai lần, nhưng không giãy ra nổi.
Tay anh rất lạnh, nhưng khi nắm lại nóng hầm hập.
Khuôn mặt Thời Niệm Niệm đỏ bừng, cô chưa từng có sự tiếp xúc như thế với con trai, dù phản ứng của cô có chậm chạp như thế nào thì cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Quá kỳ lạ.
“Anh buông…buông ra đi.”
“Hồi nãy tôi đã cứu em, em định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Anh căn bản không cần tốn sức để nắm chặt cái tay ấy, đuôi mắt hẹp dài híp lại lộ vẻ xấu xa.
“Cảm ơn.” Những lời này cô nói rất trôi chảy.
“Chỉ vậy à? Một tiếng cảm ơn là đủ sao?”
Thời Niệm Niệm không hiểu lắm, cô không biết anh còn muốn gì nữa, ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Vọng cúi người, hơi nóng từ cơ thể phả ra.
Thời Niệm Niệm cảm nhận được mùi thuốc lá lạnh thấu xương, bị nhiệt độ cơ thể sưởi ấm trở nên dịu dàng quyến luyến.
Giang Vọng ghé vào tai cô, khoé môi nhếch lên, thấp giọng nói một câu.
Cả người cô gái nhỏ cứng lại, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể của cô đang căng chặt, khuôn mặt càng đỏ hơn, mặt mày lại thấp thoáng vẻ tức giận.
Giang Vọng nói xong thì đứng thẳng người lên.
Cái tay này rõ ràng gầy gò như thế, nhưng sao sờ lên lại mềm mại vậy nhỉ.
Anh không nhịn được, ngón cái khé cọ xát mu bàn tay cô.
Thời Niệm Niệm như một con mèo xù lông vì bị hoảng sợ, cô đột nhiên rút tay về, lần này cuối cùng cũng rút ra được.
“Anh, bị hâm à.”
Cô tức giận mắng một câu.
Một cái tay khác chà xát mu bàn tay kia, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lập tức xoay người chạy về phía trường học.
HẾT CHƯƠNG 6.