Thời Niệm Niệm không hề hay biết chuyện xảy ra ở sân bóng rổ bên này, lúc này cô bị Khương Linh kéo đến cửa phòng thay đồ của toà nhà nghệ thuật.
“Rõ ràng mình nhìn thấy Hứa Chí Lâm đến đây mà?”
Khương Linh kéo tay cô đẩy cửa phòng thay đồ ra rồi nhìn vào trong.
Thời Niệm Niệm chống cự lại, vừa kéo cô ấy ra ngoài, vừa cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không.
Đây là phòng thay đồ dành cho nam đó.
“Mình cảm thấy anh ấy chắc chắn ở trong này, một thầy giáo dạy đại số như anh ấy lại đến phòng thay đồ vào buổi trưa làm gì vậy chứ!” Khương Linh thoáng nhíu mày, “Không được, mình phải xem xem.”
“Khương Linh!”
Cô đè giọng xuống khẽ kêu một tiếng, Khương Linh đã buông tay cô ra chạy chậm vào.
Chỉ bỏ lại một câu: “Cậu nhớ trông cửa giúp mình đó.”
Từ trước tới giờ Thời Niệm Niệm chưa từng trải qua tình huống này, cô vừa lo lắng Khương Linh sẽ bị thầy giáo dạy toán kia phát hiện ra, vừa sợ sẽ có người qua đây rồi phát hiện ra hai cô.
Cô mở to mắt ló đầu vào bên trong nhìn, muốn nhanh chóng gọi Khương Linh đi ra.
Phía sau chỗ rẽ truyền đến một tiếng vang nhỏ, cô như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng dậm chân xoay người lại.
Đôi mắt đen láy hơi trợn lên.
Giang Vọng đứng sau lưng cô, anh vừa chơi bóng rổ nên cả người nóng rực, hơi thở nam tính che trời lấp đất vây quanh Thời Niệm Niệm.
Anh biếng nhác cụp mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau anh ngẩng đầu lên, nhìn tấm bảng đề chữ “Phòng thay đồ nam” trên đầu.
Sau đó chầm chậm nhướng một bên lông mày lên.
Khoé miệng ẩn chứa chút ý cười tế nhị.
“Người bạn nhỏ à.” Giọng anh lười biếng, lộ ra chút xấu xa như cười như không, “Nhìn gì vậy?”
Thời Niệm Niệm lui ra sau một bước, gót giày đá vào tường.
Giang Vọng chưa kịp nói gì thì bên trong đột nhiên “A” một tiếng, là giọng của Khương Linh.
Hai tay cô ấy che mặt, đôi mắt lộ ra từ kẽ hở ngón tay, giống như quả nho đen, nhìn người đàn ông trước mặt.
Vừa rồi Hứa Chí Lâm chơi bóng cùng nhóm giáo viên ở sân vận động. Vì buổi chiều có tiết nên anh ta tới đây thay bộ quần áo sạch sẽ, không ngờ lúc đi ra lại nhìn thấy một cô gái đang lén lút ở bên ngoài.
Đầu ngón tay anh ta còn đang đặt trên chiếc cúc thứ hai, anh ta thản nhiên nhấp môi: “Bạn à, bạn tìm ai sao?”
“Đúng ạ!”
Khương Linh gấp gáp tìm bậc thang trèo xuống, lại không cẩn thận dùng âm lượng hơi lớn, lại còn gật mạnh đầu.
“Ở đây hình như không còn ai khác đâu.” Hứa Chí Lâm với đôi mắt đào hoa mỉm cười, “Hơn nữa, một cô gái lại vào phòng thay đồ nam thì không ổn lắm, em xem em suýt nữa thì đụng phải tôi rồi, vậy thì xấu hổ lắm đấy.”
Dịu! Dàng! Quá! Đi!
Khương Linh cảm thấy trái tim của mình như sắp nhảy ra ngoài mất rồi, cô nàng nói không hề nghĩ ngợi: “Thầy Hứa à, thật ra là em tới tìm thầy ạ.”
Anh ta khẽ nhướng mày, có chút ngạc nhiên: “Hả? Tìm tôi ư?”
“…Em có một đề toán không hiểu lắm, nên muốn hỏi thầy một chút có được không ạ?”
“À” Hứa Chí Lâm có chút buồn cười gật đầu, hồi còn đi học anh ta từng đi học bổ sung lớp thực tập một khoảng thời gian, có không ít cô gái như thế này, “Giáo viên dạy toán lớp các em đâu?”
“Thầy ấy sẽ không nói đâu ạ.” Khương Linh nói dứt khoát.
“Vậy à, thế thì em có thể đến văn phòng tìm tôi.” Hứa Chí Lâm nghiêng đầu, mỉm cười từ tốn, “Tới phòng thay đồ tìm tôi thì không ổn đâu.”
Khương Linh theo Hứa Chí Lâm ra khỏi phòng thay đồ thì nhìn thấy Giang Vọng đang đứng trước mặt Thời Niệm Niệm.
Không biết anh đã nói lời xấu xa gì mà đôi tai của Thời Niệm Niệm đỏ hết cả lên.
Hứa Chí Lâm nhìn thấy Giang Vọng thì dừng bước chân, ánh mắt lướt qua cô gái chỉ cao tới cánh tay anh ở bên cạnh.
Thời Niệm Niệm ngoan ngoãn nói: “Em chào thầy ạ.”
“Chào em.” Hứa Chí Lâm mỉm cười với cô, rồi lại chuyển sang Giang Vọng: “Sao cậu cũng tới đây vậy?”
Giang Vọng giơ quần áo trên tay của mình lên.
“Tiết thể dục à.” Hứa Chí Lâm đưa tay nhìn đồng hồ, “Tiết sau tôi phải đi dạy, tôi về trước đây.”
Anh ta vỗ vai Giang Vọng một cái rồi lập tức đi ra ngoài.
Nháy mắt lại đến thứ sáu.
Mấy ngày sau đó Giang Vọng cũng không tới trường, có khi thì buổi chiều mới đến, có khi thì dứt khoát không đi cả ngày.
Mà không biết có phải do lần trước Trình Kỳ bị Giang Vọng nhắc nhở không mà mấy ngày nay cô ta không gây phiền phức cho cô nữa.
Đối với hai chuyện này Thời Niệm Niệm đều thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm ngày thứ bảy, vừa ra khỏi phòng ngủ thì Thời Niệm Niệm đã ngửi thấy mùi cháo, mợ bưng hai bát cháo ra khỏi trong bếp.
“Dậy rồi à, mợ còn tưởng phải đến phòng lôi cháu dậy đấy.” Mợ đặt hai bát cháo lên bàn ăn.
Thời Niệm Niệm đi qua: “Anh, không…ăn ạ?”
“Hôm qua nó dọn ra ngoài ở rồi, mợ đã mua cho nó một căn phòng trọ đối diện trường đại học, đúng là cái thằng vô ơn mà.” Mợ khẽ mắng một câu, không hài lòng lắm, “Nhưng mà nó cút xa một chút cũng tốt, nhìn thấy nó là mợ lại thấy phiền.”
Thời Niệm Niệm cúi đầu húp cháo, khẽ cong khoé môi.
Tình cảm của nhà cậu cô rất tốt, từ nhỏ Hứa Ninh Thanh được sống và lớn lên trong tình yêu thương, tuy rằng ngoài miệng thì mợ ghét bỏ nhưng thật ra trước giờ bà vẫn luôn cưng chiều hắn.
“Đúng rồi, mẹ cháu đã nói với cháu chưa? Mấy ngày nữa bọn họ sẽ tới đấy.”
Thời Niệm Niệm ngước mắt, vẻ mặt mù mờ.
Lúc này mợ mới phản ứng được là cô không biết chuyện này, bà mỉm cười nói: “Ngày nào cháu cũng ở trường, mẹ cháu muốn nói chuyện với cháu cũng không biết lúc nào cháu rảnh mà gọi điện thoại.”
Thời Niệm Niệm ăn cháo xong thì bỏ bát đũa vào bồn rửa rồi về phòng ngủ.
Cô cầm di động ngồi ở mép giường, trên màn hình là số di động của mẹ.
Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn cất điện thoại vào túi. Kết quả vừa cất xong thì tiếng chuông liền vang lên, là mẹ gọi tới.
“Mẹ ạ.” Cô nghe điện thoại, để bên tai, mắt cụp xuống dừng nơi mũi chân mình.
“Ngày kia bọn mẹ muốn đưa em trai con đến chỗ con ở bên kia khám bệnh. Con vẫn đủ tiền chứ, không đủ thì bảo bố chuyển qua cho con.”
Mí mắt Thời Niệm Niệm cụp xuống: “Đủ ạ.”
“Ừ, ngoan một chút, đừng lúc nào cũng làm phiền cậu mợ.”
Cô lại “Dạ” một tiếng, thanh âm rất khẽ, rồi lại nhanh chóng bị vùi lấp bởi âm thanh vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Một loạt tiếng khóc dồn dập chợt vang lên, lẫn lộn với tiếng thét chói tai.
Mẹ không nói gì với cô nữa mà cúp máy luôn, tiếng khóc và tiếng thét chói tai cũng đột nhiên dừng lại.
Thời Niệm Niệm vô cảm cất di động, giơ tay khẽ dụi mắt.
Buổi chiều Thời Niệm Niệm cùng Khương Linh đến hiệu sách.
Từ lần trước khi cô ấy và Hứa Chí Lâm xảy ra cuộc trò chuyện không thể hiểu được kia thì cô ấy cũng không thật sự đến văn phòng tìm anh ta.
Bởi vì không dám.
Cô ấy học lệch rất nghiêm trọng, toán học là môn Khương Linh kém nhất.
Tại sao Hứa Chí Lâm không phải là giáo viên tiếng Anh chứ, vậy thì cô nàng đã có thể nói cho anh ta nghe một đoạn tự giới thiệu bằng tiếng Anh dài 10 phút, khiến anh ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lại cứ phải là toán học.
Haizzz.
“Niệm Niệm à, cậu thấy quyển sách bài tập nào có thể bộc lộ khí chất của một người yêu thích học đại số vậy?” Khương Linh đứng trước một đống sách bài tập hỏi.
“Đề, thi à?” Thời Niệm Niệm nghiêng đầu hỏi.
“…”
Khương Linh tưởng tượng ra hình ảnh Hứa Chí Lâm giảng cho cô ấy một giờ mà cô ấy vẫn không hiểu thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Cái đó chỉ có thể bộc lộ khí chất học dốt môn toán của mình thôi.”
Thời Niệm Niệm nhìn một vòng, cầm lấy một chồng sách, 38 bộ đề Thiên Lợi, là môn toán.
“Cái này?”
“Mình cảm thấy có lẽ là mình đừng nên thích Hứa Chí Lâm nữa thì hơn?” Khương Linh nói thật lòng.
Cuối cùng Khương Linh vẫn mua một tập 38 bộ đề thi toán Thiên Lợi, cảm giác như lại quay trở lại với sự sợ hãi bị môn toán điều khiển lúc ôn tập cuối học kỳ 1.
Đây chính là tình yêu đó!
Khương Linh cảm thấy tình yêu của mình dành cho Hứa Chí Lâm đúng là vui buồn lẫn lộn.
Thế mà cô lại mua cuốn sách toán Thiên Lợi vì Hứa Chí Lâm.
Vĩ đại quá mà.
Bên cạnh hiệu sách chính là quán trà sữa.
Khương Linh xếp hàng mua hai cốc trà sữa pudding, rồi đưa một cốc cho Thời Niệm Niệm.
Giữa tháng chín trời vẫn rất oi bức, thỉnh thoảng mới có mấy cơn gió lạnh thổi qua, xua tan một chút khô nóng.
“Chúng ta đi đâu dạo một lát đây?” Khương Linh vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ ven đường.
Thời Niệm Niệm nói: “Đi một chuyến, đến cửa hàng bán đồ trang trí, với mình nhé.”
“Được thôi, cậu muốn mua cái gì?”
“Không phải mình.” Cô gái cầm cốc trà sữa, không nóng không lạnh nói: “…là em trai mình.”
“Cậu cũng có em trai hả, sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến nhỉ?”
“Nó không ở đây, ngày kia…mới đến.”
Hai người sóng vai đi về phía trước, trong cửa hàng đồ trang trí có rất nhiều cô gái xấp xỉ tuổi các cô tụ tập thành nhóm cười đùa, đang chọn mấy thứ này nọ.
Thật ra Thời Niệm Niệm không biết em trai thích cái gì.
Ký ức của cô về người em trai này rất mơ hồ, tuy rằng cô cũng chỉ mới rời nhà đến sống ở nhà cậu hơn một năm thôi.
Trí lực của em trai cô có chút vấn đề, cách phát tiết cảm xúc chính là khóc và hét toáng lên.
Lúc vui vẻ thì dường như cái gì cũng cảm thấy hứng thú, lúc tức giận thì lại như muốn phá huỷ tất cả, ném hết đồ đạc.
Thời Niệm Niệm nhìn trong chốc lát, rồi cầm lấy một hộp lợn đựng tiền màu hồng nhạt, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, rất đáng yêu.
Cô nhớ hình như là em trai từng có sở thích sưu tầm tiền xu.
Không biết bây giờ có còn thế nữa không.
“Ôi, cái này đáng yêu thật đấy!” Khương Linh lấy từ tay cô qua nhìn, “Nhưng mà lại là màu hồng nhạt, liệu em trai cậu có không thích không?”
Thời Niệm Niệm xem những cái hộp đựng tiền khác trong tủ.
Có một con cá heo nhỏ màu xanh.
Cô cầm lấy, đưa tới trước mặt Khương Linh, ý nói cái này được không?
“Cái này đẹp nè! Rất hợp với thằng bé!” Khương Linh nói.
Chạng vạng.
Ánh sáng có chút dịu xuống, những tia nắng của hoàng hôn cũng không còn nóng bỏng người nữa.
Nhà của Khương Linh ở gần con phố đi bộ, Thời Niệm Niệm tiễn cô ấy rồi xoay người đi tàu điện ngầm.
Tay cô xách cái túi có đựng con cá heo, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy bố mẹ và em trai, cô gục đầu xuống, thoáng cười tươi.
Cô đi một mình về phía trước, chợt bả vai vị người ta vỗ một cái.
Cô quay đầu lại.
Rồi nhìn thấy Hứa Ninh Thanh, cùng với hai chàng trai khác sau lưng hắn.
Trong đó có một người không quen biết, còn một người khác là Giang Vọng.
Miệng Giang Vọng ngậm điếu thuốc, anh mặc một bộ quần áo ngắn tay màu đen, lộ ra một nửa xương quai xanh, lên trên nữa là yết hầu nhô ra, quai hàm mượt mà rõ ràng, góc cạnh sắc bén.
Xuyên qua làn khói là đôi mắt lạnh như băng pha chút hài hước đang nhìn cô của anh.
“Ý, người đẹp này là ai vậy?” Một chàng trai dáng người béo béo ở phía sau anh cười hỏi.
Hứa Ninh Thanh ngước mắt, đưa mắt liếc cậu ta một cái: “Em gái của tôi.”
Anh chàng ngừng cười: “Ôi thất lễ rồi! Thì ra là em gái.”
Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng, giơ tay đập đầu chàng trai đó một phát.
“Đúng là em rồi.” Hứa Ninh Thanh nói, “Một mình ở phố đi bộ làm gì vậy?”
Thời Niệm Niệm nhanh chóng nhìn sang hướng khác, cô giơ cái túi hồng nhạt trong tay lên: “Mua, cho, tiểu Triết ạ.”
Hứa Ninh Thanh có lẽ phải mất khoảng 30 giây để nhớ ra “tiểu Triết” trong lời cô nói là ai. Hắn chẳng có một chút thiện cảm nào đối với cái đám người thân đó của Thời Niệm Niệm,.
Hắn nhếch khoé miệng: “Hôm nay em trai em đến đây à?”
Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ con cá heo lại vào túi: “Ngày kia ạ.”
“Ừ đi đi, em mau về đi, chắc cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.” Hứa Ninh Thanh nói.
Thời Niệm Niệm gật đầu, không nhìn Giang Vọng nữa, xoay người đi luôn.
Lúc đang đi trên con đường tới trạm tàu điện ngầm thì bầu trời đột nhiên có những hạt mưa lớn rơi xuống “lộp bộp”.
Mưa rào mùa hè kèm theo sấm chớp.
Nháy mắt khiến cho mặt đường xám xịt có những đốm đen, rất nhanh thì đã biến đen toàn bộ.
Người đi trên đường có ô thì vội vàng bật ô, không có ô thì hét toáng lên đi tránh mưa. Thời Niệm Niệm ôm cái túi trước ngực, chạy đến trước cửa một quán ăn vặt trú mưa.
Trời mưa khiến cho không khí trở lạnh, gió thổi qua đôi chân nhỏ của cô, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Cô quay đầu lại nhìn, rồi đi vào quán ăn mua một suất Quan Đông làm ấm bụng.
Cũng không biết đến khi nào cơn mưa này mới ngớt.
Cô bưng chén Quan Đông đứng ở một bên, trong lòng dự định nếu mười phút nữa mà mưa vẫn không tạnh thì phải gọi điện cho mợ nói một tiếng.
Chuông gió treo trên cửa quán vang lên một tiếng lanh lảnh, cô nghiêng đầu nhìn lại.
Giang Vọng đi vào, đồng thời cũng nhìn cô.
Anh thờ ơ nhướng mày, lại thấy chiếc váy trắng của cô bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, làn váy nhẹ nhàng dán lên bên đùi trắng nõn, đôi chân cân đối tinh tế, trên mắt cá chân là một đoạn tất màu hồng nhạt.
Giang Vọng mắng một tiếng “đệt” trong lòng.
Anh cúi người bước vào qua cánh cửa nhỏ, cầm mấy bình rượu trả tiền, rồi mới đi đến trước mặt cô.
Một nửa cơ thể lại bị bóng đen che khuất một lần nữa, Thời Niệm Niệm đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không mang ô à?” Anh hỏi.
Cô gật đầu.
“Cho này.” Anh đưa ô trong tay mình qua.
Thời Niệm Niệm ngẩn người, không đưa tay nhận.
Nếu cô cầm, thì Giang Vọng sẽ không có ô che.
Chập tối trời đổ mưa khiến gió mạnh hơn so với ngày thường, thổi tóc mái trên trán cô phất lên, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn, cô bị thổi thì híp mắt lại.
Rồi nhìn thấy Giang Vọng nhíu mày, thoạt nhìn có chút mất kiên nhẫn.
Giang Vọng tiến lên một bước.
Dáng người anh cao gầy, lại bước một bước lên trước hoàn toàn che khuất ánh đèn trong quán ăn nhỏ.
Ánh sáng trên mặt cô lại tối xuống.
Giang Vọng ngoắc túi rượu ở cổ tay, bật ô lên, rồi nắm tay cô qua, dúi cán ô vào tay cô.
“Lần này không cần phải hôn đâu.” Anh vô lại nhếch môi, “Về nhà đi.”
Anh nói xong, một tay xách rượu, một tay khác che trên đỉnh đầu.
Xuyên qua những tán ô đủ màu sắc đang qua lại trên phố đi bộ, dầm mưa bước đi.
HẾT CHƯƠNG 8.