CĂN BỆNH MANG TÊN EM

PHẦN 1: VỌNG TƯỞNG - CHƯƠNG 5: LÀN GIÓ THỔI QUA NGƯỜI CÔ GÁI MANG THEO HƠI NÓNG.


2 tháng

trướctiếp

Tiết tự học buổi tối ở trường trung học Số 1 không bắt ép yêu cầu mọi học sinh đều phải ở trường học.

Nếu cảm thấy ở nhà có hiệu quả cao hơn thì cũng có thể về nhà, nhưng mà phải nói một tiếng với giáo viên chủ nhiệm, còn được phê duyệt hay không thì không chắc lắm.

Thành tích của Thời Niệm Niệm tốt, lúc chập tối cô nói với Thái Dục Tài một tiếng thì được cho phép.

“Quả nhiên có con gái vẫn tốt nhất, người ta nói con gái là áo bông nhỏ tri kỉ đúng là không sai mà.” Mợ vừa nấu ăn vừa cười nói.

Thời Niệm Niệm nhặt từng cọng rau trong bồn rửa, rồi cuốn tay áo rửa rau.

“Dì, dì giúp việc…đâu rồi ạ?”

“Con gái của bà ấy qua thăm nên mợ cho bà ấy nghỉ một ngày.” Mợ lại hỏi, “Sau khi chia khối chắc cháu đã thích nghi được rồi nhỉ?”

Thời Niệm Niệm gật đầu, “Dạ” một tiếng.

“Mợ nghe nói chủ nhiệm của lớp các cháu là thầy Thái hả. Hồi trước ông ấy cũng là chủ nhiệm lớp của Hứa Ninh Thanh, cũng khá được, rất biết lo nghĩ cho học trò.” Mợ nói.

Trong đầu Thời Niệm Niệm xuất hiện một người.

Quan hệ giữa anh trai và Giang Vọng thoạt nhìn có vẻ khá thân. Theo như những gì Khương Linh nói thì, trước đây Giang Vọng và anh là bạn cùng lớp cùng khoá sao?

“Hôm nay lớp, bọn cháu, có một học sinh, mới đến.” Thời Niệm Niệm nói hơi vất vả, “Trước đây, có thể là, bạn cùng lớp, với anh ạ.”

Tay đang xào đồ ăn của mợ dừng lại, rất giật mình quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Tên là Giang Vọng à?”

Thời Niệm Niệm không ngờ mợ cũng biết tên của anh.

Cô gật đầu: “Dạ.”

“Hầy, là đứa bé đó.” Mợ thở dài, “Cũng rất đáng thương, vụ đó làm ầm lên, cuối cùng lại ngồi tù, chuyện này sẽ rất ảnh hưởng đến tương lai về sau.”

Bà bày đồ ăn ra đĩa, lại than thở: “Quan hệ giữa cậu ấy với anh cháu rất tốt, chuyện lần đó cũng không biết rốt cuộc là sao, nhưng mà cũng may người kia không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không nó còn nhỏ tuổi như vậy mà lưng đã phải cõng hai mạng người, cuộc sống sau này sẽ càng khốn khổ.”

Thời Niệm Niệm sửng sốt: “…Hai mạng ư?”

Mợ xua tay: “Mợ cũng không rõ lắm, từng nghe Hứa Ninh Thanh nhắc tới, cụ thể thế nào thì nó cũng không chịu nói cho mợ.”

Thời Niệm Niệm lấy rau trong bồn rửa ra, khó có lúc ngẩn ngơ, lưỡi dao cắt phải ngón trỏ của cô.

Cô vội buông tay, khẽ hít một hơi, rồi mút miệng vết thương theo bản năng.

Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị chảy chút máu, rất nhanh thì đã hết.

Cô không nói với mợ mà đứng ở bên kia vốc một chút nước, rất nhanh thì đã bị đuổi đi nghỉ ngơi. Bài tập của thứ hai không nhiều lắm, trong tiết tự học cô đã làm xong kha khá.

Chờ đến khi mợ ở bên ngoài gọi cô ra ăn cơm thì cô đã làm xong hết.

Cô đặt bút xuống, duỗi cái eo mỏi, rồi ra khỏi phòng ngủ.

“Anh…không về, không về ạ?”

Mợ “Hừ” một tiếng: “Đã sớm gọi điện bảo là buổi tối nó đi chơi với bạn rồi, nào có nhiều bạn như vậy chứ.” Bà lấy chiếc đũa chỉ vào ông cậu, “Đều do ông nuông chiều mà ra cả đấy.”

Cậu tốt tính nở nụ cười.

Sau khi ăn cơm xong Thời Niệm Niệm lấy sách sinh học ra soạn nội dung bài học của ngày mai.

Một lúc sau mợ gõ cửa phòng cô rồi đi vào, đưa cho cô một đĩa hoa quả: “Bài vở nặng lắm à?”

“Soạn…bài trước ạ.”

“Sao Niệm Niệm nhà chúng ta lại ngoan như vậy chứ.” Mợ cười xoa đầu cô.

Ánh đèn bàn khiến cho khuôn mặt người phụ nữ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mái đầu mềm mại của Thời Niệm Niệm bị xoa nhẹ hai cái, cảm xúc thật khác lạ, đó là điều mà cô chưa bao giờ có được khi ở cùng bố mẹ trước khi lên cấp ba.

“Thế thì cháu phải vừa học vừa nhớ nghỉ ngơi nhé, đừng để mệt quá, đi ngủ sớm một chút, mợ không làm phiền cháu học nữa.” Bà nói xong thì ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thời Niệm Niệm ngẩn ngơ nhìn hình ảnh trên sách sinh học hai phút.

Rồi giơ tay dụi mắt, hàng mi chớp chớp quét qua lòng bàn tay, hơi ngứa.

Sau đó cô mới xiên một miếng hoa quả cho vào miệng.

Khi ăn xong đĩa hoa quả đó thì Thời Niệm Niệm cũng đã soạn xong nội dung học của ngày mai.

Cô ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đã không còn ai, phòng ngủ của cậu mợ ở bên cạnh, có tiếng TV vọng ra.

Rửa xong đĩa hoa quả rồi đặt vào tủ bát.

Thời Niệm Niệm thay giày, lấy chìa khoá rồi lặng lẽ ra cửa.

“Chào bạn, 16 đồng tất cả, trả tiền mặt hay quét mã ạ?”

Thời Niệm Niệm lấy di động ra thanh toán.

Cô mua một cây kem hiệu Magnum, rồi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xé giấy gói, cắn phần socola phủ giòn rụm bên ngoài.

Vị ngọt lan toả.

Cô gái im lặng đứng ở trước cửa của cửa hàng tiện lợi, làn gió đêm hè thổi qua mái tóc đen lả tả của cô.

Tiếng ve sầu vang trên đỉnh đầu.

Ăn kem xong, cô khẽ cắn cái que một cái.

Rồi lấy miếng băng cá nhân vừa mua trong túi ra, ở mặt trên có hình một con gấu.

Cô lấy một miếng, dán lên ngón tay bị cắt phải hồi chiều, rồi mới tìm thùng rác vứt cái que và gói giấy bọc ngoài băng dán đi.

Cô chán chường đứng trong chốc lát.

Trong bóng đêm vô tận, cô nhìn những ngọn đèn sáng của vạn nhà.

Bên tai truyền đến tiếng bóng rổ đập xuống.

Bên cạnh cửa hàng tiện lợi chính là cái sân bóng rổ lần trước.

Chỉ xung quanh sân bóng rổ là có đèn đường, nhìn không rõ lắm.

“Bộp”, “Bộp”, “Bộp”, mỗi một lần đều đập rất mạnh xuống đất.

Chỉ dùng tai để nghe cũng có thể cảm thấy được trong lòng người cầm bóng đang rất tức giận.

Thời Niệm Niệm ngước mắt nhìn sang.

Anh đứng cách đó ba khoảng, mồ hôi nơi thái dương lấp lánh dưới ánh đèn đường mờ nhạt, như ánh lửa soi chiếu mặt anh.

Cằm ngước lên, tạo ra một đường nét mượt mà rõ ràng nơi quai hàm.

Quả bóng trong tay anh được ném ra, tạo một đường parabol xinh đẹp trên không trung.

Bóng đập lên bảng rổ, đập xuống mặt đất hai cái rồi lại quay trở về tay anh.

Cứ thế lặp lại.

Đường cong cơ bắp trên cánh tay vì dùng sức mà hiện ra, yết hầu nhô lên, gân cổ mượt mà, cổ tay đè bóng.

Thời Niệm Niệm đã nhận ra là ai, cô đứng bên cạnh nhìn một lát rồi mới xoay người chuẩn bị về nhà.

Đi được hai bước, rồi lại nghĩ tới lời mợ nói lúc chập tối.

Bước chân cô thoáng dừng, rồi lại xoay người đi về phía sân bóng.

Cửa vào sân bóng là một tấm lưới sắt, Thời Niệm Niệm đẩy một cái thì phát ra tiếng ồn.

Giang Vọng bắt bóng, không ném tiếp.

Đôi mắt lạnh lẽo đó va phải Thời Niệm Niệm.

Bớt đi sự ngả ngớn lơ đãng lúc ban ngày, lúc này đây đôi mắt anh vừa đen vừa sâu thẳm, không mang theo bất cứ một cảm xúc gì.

Cô gái mặc một chiếc áo liền váy bằng bông mềm mại, chân đi giày vải, trên dây giày màu trắng ở chân trái dính chút bùn đất, gót giày dẫm dưới chân, lộ ra gót chân trắng nõn mượt mà.

Tóc thả xuống, bị gió đêm phất qua bay lên.

Làn gió thổi tới, mùi hương tươi mát từ trên người cô gái vừa tắm xong quấn quít quanh mũi anh.

Ngày ấy khi tai không còn nghe được nữa, khứu giác và thị giác của Giang Vọng nhạy bén hơn rất nhiều so với trước đây.

Cơn gió mang theo hương nhài thơm ngát cùng mật ngọt, khiến cho sự tàn độc ở anh biến mất hơn nửa.

Làn gió thổi qua người cô gái mang theo hơi nóng.

Anh không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn cô.

Thời Niệm Niệm đến gần anh hơn một chút, ánh mắt cô gái như phản chiếu những ngôi sao trên bầu trời.

Cô ngửa đầu nghiêng sang, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm hai cái trên xương cằm của mình.

Giang Vọng giơ tay cọ một chút.

Máu.

Thời Niệm Niệm nhìn anh, ánh mắt vừa ngay thẳng vừa thuần khiết.

“Ai?”

Ai đánh.

Bố ruột đánh.

Giang Vọng cảm thấy buồn cười.

“Sao nào?” Anh thản nhiên nhếch môi cười giễu, “Em sẽ giúp tôi đánh trả sao?”

Thời Niệm Niệm không nói gì.

Cô cúi đầu, bàn tay với vào cái túi trước áo liền váy, lục lọi một chút, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Rồi rút một cái đưa cho anh, mặt trên là hình con gấu.

Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, tay cô giơ cao quá đầu.

Cô mím môi, vẻ mặt vô cảm.

Thoạt nhìn nghiêm túc đến mức có chút ngốc nghếch.

Lúc này Giang Vọng mới để ý là tay cô cũng có một miếng dán như vậy.

Anh lắc đầu, ý là không cần.

Anh chưa bao giờ dán cái loại đồ chơi này trên mặt.

Thời Niệm Niệm vẫn giơ tay, cũng không nói lời nào.

Giằng co một lát.

Một tay Giang Vọng giữ bóng, rồi nhận băng dán từ tay cô.

Ngón tay chạm vào đầu ngón tay cô.

Thời Niệm Niệm lại bỏ hộp băng dán vào trong túi, tiếp tục ngẩng đầu nhìn hành động của anh.

Giang Vọng dừng lại, rồi xé hai miếng giấy ra, ngón trỏ dán băng lên chỗ rách trên cằm.

Thời Niệm Niệm khẽ nhếch khoé môi.

Cô tháo dây buộc tóc màu đen trên cổ tay xuống, khẽ cắn ở giữa răng.

Rồi cúi đầu buộc mái tóc bị gió thổi loạn lên, cười với anh một cái, phất tay.

Sau đó chỉ về hướng phía sau.

Ý là cô phải về nhà rồi.

Cô thật sự không thích nói chuyện.

Vì chỉ buộc qua loa nên vẫn còn mấy sợi tóc rời ra ngoài, ôm lấy cái cổ trắng nõn, hơi phất lên trong gió.

Giang Vọng đóng đinh tại chỗ mấy giây.

Mùi hương thoang thoảng từ trên người cô gái trước mặt vẫn tràn ngập trong khoang mũi anh, anh thờ ơ liếc mắt nhìn bóng dáng cô chạy ra khỏi sân bóng rổ, vẫn không có vẻ mặt gì cả.

Rồi lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.

Nhưng không hiểu sao anh lại giơ tay lên, môi khẽ chạm lên ngón tay tiếp xúc với đầu ngón cái của cô hồi nãy.

Thời Niệm Niệm đi chưa được một lát thì nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Vọng tay đút túi, đang nhàn hạ đi theo sau cô.

Ngón tay kẹp điếu thuốc, anh im lặng, ánh mắt kín đáo lướt qua làn váy cô, sau đó thở ra một làn khói trắng.

Thời Niệm Niệm đi về phía trước một lát, người nọ theo sát phía sau. Cô đi chậm anh cũng đi chậm, cô đi nhanh anh cũng đi nhanh, không phải tiện đường mà hẳn là đi theo cô.

Cô dừng bước, rồi xoay người nhìn anh.

“Anh…làm gì vậy?”

Anh mặc một bộ quần áo ngắn tay màu đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân hình thon gầy lộ ra dưới ánh đèn.

Mí mắt cụp xuống, thoạt nhìn có chút chán chường.

Hồi nãy Giang Vọng đã vô thức nhìn chằm chằm đôi chân cô gái nhỏ một lát, có chút mất hồn.

Nghe vậy thì thờ ơ “Hửm?” một tiếng.

Thời Niệm Niệm không lặp lại.

Anh phản ứng lại, rồi thản nhiên nói: “Tiễn em.”

Giọng mũi rất nặng, tiếng khàn khàn.

Thời Niệm Niệm đã hiểu, đèn trên đoạn đường đi về đã bị hỏng, không biết tại sao mà mãi vẫn không sửa. Hồi trước anh trai cũng có nhắc nhở cô, buổi tối thì cố gắng đừng đi qua con đường này một mình.

Cô không đi song song với Giang Vọng.

Vẫn là một trước một sau như cũ.

Chỉ thỉnh thoảng sẽ có mùi khói bay tới từ phía sau, như đang nhắc nhở cô, Giang Vọng vẫn còn đi theo cô.

Khi đi vào cánh cổng của khu biệt thự, mùi khói lập tức phai nhạt, gió thổi qua, không còn nghe thấy gì nữa.

Thời Niệm Niệm đi vào trong được một lúc, rồi quay đầu lại đưa mắt nhìn.

Làn gió đêm gào thét lướt qua, đẩy ánh trăng ra khỏi tầng mây.

Giang Vọng đã xoay người đi về, gió thổi phía trước khiến cái áo ngắn tay rộng thùng thình của anh bị thổi lên, vẽ ra bờ vai rộng và vòng eo gầy rõ ràng.

HẾT CHƯƠNG 5.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp