CĂN BỆNH MANG TÊN EM

PHẦN 1: VỌNG TƯỞNG - CHƯƠNG 4: KẺ ĐIÊN CẦM DAO ĐÂM NGƯỜI.


2 tháng

trướctiếp

Bàn tay đang chà xát quần áo của Thời Niệm Niệm dừng lại, cô nhìn thẳng qua, đối mặt với một khuôn mặt lộ vẻ tươi cười ngả ngớn.

Cô mặc lại đồng phục rồi đứng lên, phủi cỏ dính trên quần đồng phục, không nói gì mà xoay người đi luôn.

Thời Niệm Niệm đến nhà vệ sinh rửa mặt, nước khiến tóc ướt dúm thành mấy sợi, dính lên mặt, cô giơ tay dùng mu bàn tay lau đi.

“Mấy cậu nghe gì chưa? Giang Vọng đã trở lại rồi đấy, bây giờ học lớp 11-3, lớp của Thái Dục Tài.”

“Hả? Anh ta ra tù rồi mà vẫn có thể ở lại trường trung học Số 1 học á?”

“Bố anh ta là cổ đông của trường, gia đình giàu có, hơn nữa nghe nói chỉ có một đứa con trai là anh ta, còn không phải muốn đi đâu thì đi sao.”

“Nếu mà không có khuynh hướng bạo lực thì tốt rồi, mình sẽ là người đầu tiên viết thư tình cho anh ấy. Mình vừa mới qua lớp ba nhìn thử, đẹp trai lắm đấy.”

Thời Niệm Niệm ném giấy vào sọt rác, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

“Niệm Niệm ơi.” Khương Linh gọi cô một tiếng, “Mình lấy cơm cho cậu này.”

“Cảm ơn.” Thời Niệm Niệm mỉm cười với cô ấy.

Khương Linh xoay ra sau, đôi tay nâng má nhìn cô ăn cơm, hai mắt nhìn cô: “Đám người Trình Kỳ không làm gì cậu đấy chứ?”

Thời Niệm Niệm nhai thức ăn, quai hàm hơi phồng lên. Cô cụp mắt ăn tiếp, lắc đầu nói: “Chạy thôi.”

Bởi vì tật nói lắp nên khi nói chuyện Thời Niệm Niệm nói khá ngắn gọn. Lúc bình thường nếu nói một ít câu ngắn thì cũng có thể nói trôi chảy hơn một chút.

Khương Linh mỉm cười, giơ tay véo mặt cô một cái, mắt liếc cái bàn bên cạnh cô: “Ài, Niệm Niệm, cậu biết Giang Vọng không?”

“Ừ?” Cô ngước mắt lên, Khương Linh giọng xuống, vẻ mặt hóng hớt.

“Trước đây anh ta là đại ca của trường trung học Số 1. Vốn dĩ bây giờ anh ta phải học năm nhất đại học, nhưng sau khi kết thúc kì nghỉ hè năm lớp 11 thì anh ta cầm dao đâm người. Hồi trước trường học có dán một bức ảnh, toàn máu là máu, đáng sợ cực kì.”

Nói đến đây, Khương Linh nhíu mày.

Khương Linh được tuyển thẳng từ cấp hai lên, lúc Giang Vọng đang học lớp mười một thì cô ấy đang học lớp chín.

“Hình như tai của Giang Vọng cũng có vấn đề từ lần đó, anh ta nằm viện rất lâu, sau đó lại kiện tụng vân vân mây mây, cuối cùng thì ngồi tù.”

Thời Niệm Niệm nhớ tới Giang Vọng ở cửa đồn tạm giam vào buổi tối ngày hôm đó.

“Tai, tai của anh ấy ư?”

Không phải vẫn nghe được đó sao?

“Có thể là đã khỏi rồi, cũng đã hơn một năm rồi mà.” Khương Linh nhún vai.

Đang nói chuyện thì Giang Vọng bước vào từ cửa, lớp học vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Người nọ người cao chân dài, môi mím lại, đồng phục vắt trên tay, lộ ra chiếc áo thun màu đen bên trong, hai đường xương quai xanh rất sâu lộ ra ngoài, khiến người ta cảm thấy khát khô.

Anh bước vài bước đến chỗ ngồi, rồi gục xuống bàn, đồng phục bị ném dưới đất.

Từ phía của Thời Niệm Niệm nhìn qua thì có thể thấy được một nửa đuôi mắt nhắm lại của anh, cùng với mạch máu màu xanh sau vành tai.

Anh có một đôi tay rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng khí khái, thon dài sạch sẽ.

Chính đôi tay này, đã cầm dao đâm người, chảy máu đầm đìa sao.

Cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Sau khi Giang Vọng trở về Khương Linh lại đổi đề tài nói chuyện với cô. Cô nàng nằm bò ra bàn cô khẽ giọng phàn nàn: “Trình Kỳ cũng đáng ghét thật, cậu ta đang ghen ghét với cậu đấy, thành tích tốt lại xinh đẹp, đến Phương Thừa cũng có ý với cậu.”

Phương Thừa cũng xem như là bạn trai cũ của Trình Kỳ, hiện đang học lớp mười hai, lúc qua lại với Trình Kỳ còn tới tìm Thời Niệm Niệm xin số điện thoại nữa.

Trước kia Trình Kỳ cũng sẽ tìm Thời Niệm Niệm gây chuyện, chẳng qua lúc đó chỉ là mấy trò đùa dai, cười nhạo cô nói lắp. Sau này cô ta mới mang theo một nhóm người đi chặn cô lại.

Thời Niệm Niệm vừa nghe cô ấy nói chuyện, vừa làm xong bài tập hoá cuối cùng của ngày hôm nay, rồi đưa bài cho Khương Linh.

Khương Linh tặng cho cô một nụ hôn gió.

Ở trước cửa, Trình Kỳ và một nhóm người bước vào phòng học. Trình Kỳ đi tuốt ở phía trước, sau lưng có mấy người đi theo, người mặc đồ đỏ đi cuối cùng có vẻ mặt rất hung ác.

Khương Linh quay đầu nhìn, rồi nhanh chóng chuyển hướng sang Thời Niệm Niệm, thở ra nói: “Cậu điên rồi!”

Lúc nhóm người Trình Kỳ bước vào phòng học thì Giang Vọng đã bị đánh thức. Anh mất kiên nhẫn nhíu mày lại, ngay sau đó thì nghe thấy giọng nói trong vắt sạch sẽ.

“Cậu ta, đánh mình, trước.”

“Thời Niệm Niệm” ‘Đồ đỏ’ đạp một cước vào bàn, một tiếng “roạt” chói tai vang lên, “Con mẹ nó chứ mày ra đây cho tao.”

Thời Niệm Niệm không nhúc nhích, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Khương Linh lớn gan nói: “Lộ Trà, cậu đừng có quá đáng quá.” (Mẫn: Lộ Trà? Lục Trà? Green tea bitch? =)))) )

“Tôi cần cậu dạy à?” Lộ Trà “xuỳ” một tiếng, một tay khoác lên bả vai Trình Kỳ, lại đạp vào bàn, “Con nhóc thối nói lắp kia, mày đừng để tao phải ra tay ném mày ra ngoài.”

Giọng nữ cao lên giống như một tiếng hét toáng.

Sau âm thanh chói tai ấy, người vẫn luôn nằm bò trên bàn ngồi dậy.

Giang Vọng nhíu mày híp mắt, cái cằm mảnh khảnh ngước lên lên, nhìn cô ta chằm chằm.

Đôi mắt nửa cụp xuống thẳng thừng để lộ ra sự mệt mỏi và mất kiên nhẫn.

“Có phiền không vậy?” Giang Vọng lạnh nhạt nói.

Cùng với đó, anh thấy được chỗ xương gò má của ‘đồ đỏ’ có vết đỏ đã nổi lên một cục màu xanh đen, nhìn rất nghiêm trọng.

Thú vị thật.

Trình Kỳ ở bên cạnh cười thành tiếng, hai tròng mắt chứa làn nước thu, vỗ tay Lộ Trà: “Được rồi, đang giờ tự học buổi trưa, chờ tan học rồi thì có rất nhiều thời gian để cậu trút giận.”

Trước giờ tự học Thái Dục Tài tới lớp học dạo một vòng, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Nhóm người Trình Kỳ ở phòng học được một lát rồi lập tức ra khỏi phòng, không biết là đi đâu, mấy cô thường xuyên không tới học tiết học buổi chiều.

Thời Niệm Niệm không có thói quen ngủ trưa, cô cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.

Viết được một nửa thì vở bài tập bỗng bị người bên cạnh lấy đi, cô không phản ứng kịp, bút máy màu đen vạch ra một đường dài trên vở.

Khi nghiêng đầu thì thấy Giang Vọng đang đỡ đầu nhìn cô, đuôi mắt cụp xuống.

Thời Niệm Niệm ngẩn ra, rồi cúi đầu xuống, lấy ra một miếng giấy dán* trong hộp đựng bút, muốn dính lên cái đường kẻ màu đen vừa vẽ ra kia.

(*) cái này giống kiểu bút xoá mà dạng giấy dán á, hồi đi học mình cũng hay dùng cái này nè :3

Cánh tay Giang Vọng duỗi ra, ngón trỏ đưa đến vòng băng dán, nhẹ nhàng móc lên, cướp khỏi tay cô.

“Làm gì vậy!” Thời Niệm Niệm nhỏ giọng nói, âm thanh có chút bực bội.

Nhưng vẫn ngọt ngào.

Đường nét khuôn mặt của cô rất lanh lợi, khi tức giận đôi mắt trợn to hơn chút so với ngày thường, một đôi mắt nai xinh đẹp, tóc đuôi ngựa rũ xuống, có lẽ là lúc chạy trốn bị lỏng ra, mấy sợi tóc sót lại dán lên cái cổ trắng nõn.

Xinh đẹp như một bức tranh.

Mí mắt Giang Vọng nhảy lên, đáy mắt vừa đen vừa sâu lắng chứa nét tươi cười.

Giờ tự học buổi trưa rất nhanh thì đã kết thúc, tất cả mọi người đều gục xuống bàn ngủ, bọn họ ngồi ở dãy cuối cùng nên không ai chú ý.

Chàng trai gối lên cánh tay dựa sát lại.

Nhẹ nhàng nhướng mày lên: “Câu vừa rồi nói trôi chảy thật đấy.”

Thời Niệm Niệm không muốn phản ứng anh cho lắm.

Anh luôn lấy chuyện cô có tật nói lắp ra trêu chọc cô.

Tuy rằng không có ý xấu.

Nhưng Thời Niệm Niệm cũng không có quá nhiều thiện cảm.

Giang Vọng “Ài” một tiếng, tức giận cong môi vẻ lưu manh: “Hồi nãy vết máu đọng trên mặt người đó là do em đánh mà thành à?”

Cô gật đầu.

Thừa nhận một cách vừa dứt khoát vừa trơn tru.

Từ nhỏ tới lớn Giang Vọng đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, biết kiểu vết thương nào chỉ là để doạ người ta, kiểu nào là đau thật. Vừa rồi chỗ máu đọng nơi xương gò má của cô gái đó có lẽ là bây giờ vẫn chưa lộ ra, đến buổi chiều mới xanh tím một mảng.

Sau vài ngày mặt sẽ đau đớn, khi nói cũng sẽ đau.

Người bình thường thì quả thật sẽ không đánh trúng vị trí này một cách chuẩn xác được.

Vừa rồi lúc ăn cơm ở ngoài cùng đám người Hứa Ninh Thanh, Hứa Ninh Thanh có bảo anh rằng sau này nếu có người bắt nạt Thời Niệm Niệm thì giúp đỡ một chút, có điều bình thường cô có thể tự giải quyết được.

Ban đầu Giang Vọng vẫn chưa tin, chỉ nghĩ là Hứa Ninh Thanh cũng không quan tâm tới cô em gái này lắm.

Đến giờ mới tin.

Giang Vọng liếm môi cười: “Em đánh như thế nào vậy, dạy tôi đi.”

Dáng vẻ anh cà lơ phất phơ, khoé miệng nhếch lên một đường cong vừa lười biếng vừa ngạo mạn.

Thời Niệm Niệm có chút bực bội, cô lấy giấy nháp viết ra mấy chữ: Học được từ anh trai, anh đi hỏi anh ấy đi.

Chữ của cô gái nhỏ thật sự rất đẹp, không phải kiểu chữ Khải khuôn phép, mà có chút Hành Thư, nét bút mượt mà.

“Hứa Ninh Thanh ư?”

“Ừm.” Cô gật đầu.

“Em gọi cậu ấy là anh, thế sao lại không thể gọi tôi một tiếng?” Giang Vọng cười thành tiếng, “Đánh vào chỗ đó, tay không thấy đau à?”

Thời Niệm Niệm không muốn nói tiếp với anh nữa, cô kéo ghế dịch sang bên cạnh.

Rồi tiếp tục làm bài tập.

Giang Vọng không thích trêu chọc con gái, anh cảm thấy rất phiền phức, suốt ngày cứ ríu rít bên tai.

Nhưng cô bé ngồi cùng bàn này dường như lại khác biệt, ba bốn chữ là có thể lắp bắp nói một buổi sáng, cũng không thích nói chuyện.

Nhưng giọng nói nghe rất hay.

Giang Vọng hơi đổ người về phía trước, xương quai xanh nơi cổ áo lộ ra rõ ràng.

Tay áo của cô gái cuốn tới giữa cánh tay, bộ đồng phục mới khá chật, vòng tay áo siết chặt để lại mấy dấu lằn đỏ trên làn da của cô, trở nên cực kì chói mắt trên nước da trắng nõn.

Cửa sổ mở ra một nửa, làn gió nóng bức thổi tới, phất qua người cô, mang theo mùi hương.

Sau cổ có mồ hôi, sáng lấp lánh, ánh lên làn da khiến nó càng thêm trắng mịn.

Từ sau cái cổ trơn bóng vào trong.

Đệt!

Giang Vọng thoáng tỉnh táo lại, không nhìn nữa.

Buổi chiều Giang Vọng không đi học luôn.

Đêm đó, “Dã” được bao thầu toàn bộ, xem như là nhân cơ hội lấy cớ mừng anh ra tù, mọi người tụ tập. Đám bạn xấu trước kia của Giang Vọng đều đã lên đại học, còn mang cả bạn gái đến.

Ánh đèn laser tụ lại ở chỗ cao rồi đan xen chiếu xuống, băng khô trên sân khấu phun sương tựa như một làn sương mù bốc hơi lên.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nhịp trống mãnh liệt như tiếng lòng bị bóp chặt, khiến người ta không thở nổi.

Giang Vọng ngồi trước một chầu rượu.

Đường nét tinh tế của anh bị ánh sáng cắt qua vừa rõ nét vừa sâu sắc. Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, ánh lửa chiếu sáng đồng tử của anh.

Giang Vọng ngồi dậy, ngón trỏ lấy ly rượu đến trước mặt.

Rồi lấy ra một cái bút máy trong hộp đựng bút ở giữa bàn trà, hàm răng cắn nắp bút, lật danh sách rượu ra thành thạo gọi mấy loại rượu mà mọi người hay uống.

Chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh anh, mùi nước hoa toả ra.

Giang Vọng nghiêng đầu.

Rồi nhìn một khuôn mặt tinh tế, quần cao bồi cùng áo sơ mi lệch vai, đôi môi đỏ chót.

“Sao anh gọi nhiều rượu thế?”

Giọng nói được đè xuống, mềm mại như nước.

Hứa Ninh Thanh ở bên cạnh lấy khuỷu tay chọc anh.

Giang Vọng ném cái nắp bút đang cắn giữa răng lên bàn, ngồi thẳng dậy.

Hứa Ninh Thanh chụm tay lại một nửa có chút xấu xa nói bên tai anh: “Là cô gái mà rất lâu trước kia đã theo đuổi cậu, đây là đợi cậu một năm rồi đó.”

Giang Vọng nhướng mày.

Anh không có ấn tượng gì với khuôn mặt này cả.

Cô gái kia đang định nói gì đó thì di động để trên bàn trà của Giang Vọng sáng lên.

Anh giơ tay, rút cánh tay đang bị quấn lấy ra, cầm di động lên không nói lời nào mà đi ra ngoài.

Là Giang Thân gọi tới. Giang Vọng dựa vào hành lang ở bên ngoài, ngón tay kẹp điếu thuốc, anh thở ra một ngụm khói, rồi ấn nút nghe.

“Nghe nói mấy ngày trước con ra tù rồi phải không?”

Có lẽ là người đàn ông đang trong thang máy, “Tinh” một tiếng, ngay sau đó là một chuỗi những tiếng chào hỏi vang lên ở xung quanh, “Chào ngài, tổng giám đốc Giang.”

Hoá ra còn biết anh đã ra tù cơ đấy.

Giang Vọng đứng dựa vào tường, ngón trỏ gảy gảy tàn thuốc, trực tiếp bật cười thành tiếng.

“À.” Anh nhạt nhẽo đáp lại.

“Sao lại không về nhà?” Giang Thân hỏi.

“Hửm?” Giang Vọng cụp mi, nở nụ cười, “Ông nói lúc nào?”

Có lẽ là Giang Thân đã ra khỏi thang máy, sau một chốc hình tượng người cha hiền từ lập tức sụp đổ: “Mày đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tao! Tao là bố mày đấy!”

Giang Vọng trở lại phòng bao, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được cảm xúc của anh không ổn lắm.

Bình thường tuy mọi người quẩy lên thì nói năng cũng chẳng giữ kẽ, nhưng giữa một đám người ở đây, ngoài Hứa Ninh Thanh và Giang Vọng là anh em thật sự ra thì những người khác đều không dám chọc anh tức giận.

Đây chính là kẻ điên đánh nhau là có thể đánh đến mức cầm dao đâm người đó.

Không ai có thể chơi với Giang Vọng mà hoàn toàn không bận tâm đến cái tiền án này.

Giang Vọng làm mặt lạnh bước đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, bầu không khí xung quanh ngưng đọng.

Anh nhả ra một lượt khói, dí vào gạt tàn rồi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Hứa Ninh Thanh gọi anh.

Giang Vọng không trả lời.

Tại nhà lớn họ Giang.

Biệt thự Tân Giang.

Vừa vào cửa thì Giang Vọng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên sô pha, ung dung đẹp đẽ quý phái, dung mạo nhìn qua tầm ba mấy, có một cô bé mười tuổi đang ngồi bên cạnh.

Bước chân anh dừng lại, rồi quay đầu lên tầng.

Anh vào phòng ngủ, lấy va li trong ngăn tủ ra. Kể từ khi người phụ nữ đó về đây thì anh không còn ở lại căn nhà chính này nữa mà ra ngoài ở trọ.

Bây giờ sau khi anh ra tù thì mới về lần nữa, trở về một chuyến để lấy chút hành lý qua.

Đồ anh mang theo không nhiều lắm, rất nhanh thì đã thu dọn xong rồi xách xuống tầng.

“Đã về rồi à?”

Đúng lúc Giang Thân cầm theo cặp công văn bước vào, ông cởi áo vest ra đưa cho người giúp việc.

Giang Vọng nhìn ông ta một cái, không nói gì.

“Đang nói với mày đấy, có nghe thấy không hả?”

Giọng nói của Giang Thân chợt cao lên, ông ta đột nhiên đá một cước lên cái sô pha bên cạnh, sô pha ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Ánh mắt Giang Vọng lạnh lùng cứng rắn, anh mỉa mai nhếch môi: “Tai tôi điếc, ông quên rồi à?”

“Thế thì cũng là do mày tự chuốc lấy!” Giang Thân tóm lấy cánh tay Giang Vọng, ném va li của anh sang một bên, “Mày giết mẹ ruột của mày, đây là quả báo của mày!”

Giang Vọng đứng sững tại chỗ vì những lời này.

Giang Thân còn chưa nói nửa câu sau thì một cái tát đã đánh vào sườn mặt anh, đầu ngón tay hung hăng xẹt qua vành tai anh.

Ong…

Đột nhiên Giang Vọng không nghe thấy gì nữa cả, trong tai là âm thanh ầm ì loẹt roẹt.

Đủ loại thanh âm không thể nghe được rõ ràng, tựa như cách một bức tường, vây lấy anh ở bên trong.

Ảo giác, tiếng vang, tiếng khinh thường, các loại tạp âm lặp đi lặp lại.

Qua hai phút, âm thanh mới tụ lại lần nữa.

Giang Thân chỉ vào người phụ nữ kia, người phụ nữ ôm cô bé sít sao, giọng nói bén nhọn chói tai: “Ông mắng con gái ông làm gì! Hả? Liên quan gì đến con bé chứ! Vợ trước của ông chết thì liên quan quái gì đến con bé! Kẻ điên! Hai cha con các người đều là lũ điên!”

Giang Thân hung ác chỉ vào cô ta: “Con mẹ nó cô im mồm cho tôi! Tôi dạy dỗ con trai tôi mà đến lượt cô nói chuyện à?”

Giang Vọng lau miệng đứng lên, tay chống lên huyệt thái dương lắc đầu.

Giang Thân lại giơ tay muốn đánh thì bị Giang Vọng trực tiếp đá một cước.

Ông ta té ngã xuống đất, ôm chặt lấy bụng ho khan kịch liệt, vừa ho vừa mắng: “Mẹ nó chứ mày lại dám đánh bố mày! Có tin bố mày lại tống mày vào tù không hả!”

Hai mắt Giang Vọng đỏ rực lên, lồng ngực phập phồng.

Đầu ngón tay lạnh lẽo cọ mấy cái, nhiễm một vệt đỏ.

Một khi tính tình của anh đã bị khơi lên thì không cách nào kiểm soát nổi. Trong mắt người khác anh là một kẻ tính khí thất thường, nên rất nhiều người sợ anh.

Giang Vọng kéo va li lên lần nữa, ánh mắt hung ác, sau đó cửa vang lên một tiếng ‘rầm’ lớn.

HẾT CHƯƠNG 4.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp