Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, chẳng qua đối với một con mèo hoang mà nói đi tìm ăn quan trọng hơn là phơi nắng.
Hôm qua nó khá may, khi đi bộ đến gần trường học có một người tốt bụng cho nó một bát cơm, đó là một bát cơm chiên, mặc dù đối với một con mèo mà nói thì cơm này có hơi dầu mỡ, mùi hơi hăng, nó biết ăn nhiều thức ăn như vậy sẽ dễ bị rụng lông.
Có điều mèo hoang không hề kén ăn, lúc có đồ ăn thì nên ăn nhiều hơn một chút mới đúng.
Sau khi no nê nó liền đi tìm chỗ nằm phơi nắng.
Ăn xong bữa cơm này là cả ngày no căng luôn!
Đáng tiếc, ngày lành như vậy không phải lúc nào cũng có.
Ví dụ như hôm nay, nó đi khỏi sân nhà đi trên con đường trong khu chung cư một vòng thế nhưng ngay cả lá rau cải cũng chẳng thấy được.
Nó chỉ có thể mạo hiểm đi tìm đồ ăn ở chỗ khác.
Một con mèo hoang khi rời khỏi khu vực quen thuộc của mình để đi xa hơn là cực kỳ nguy hiểm. À đấy, vừa mới ra khỏi khu chung cư thôi mà nó đã bị một con mèo hoa hung dữ theo dõi, đối phương bước tiến cào nó một cái may mà nó nhanh chóng trốn đi, nhưng vùng cổ vẫn bị dính.
Con mèo quất chịu đau không dám đi lung tung nữa nên đành về lại khu chung cư. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chiều hôm nay nó cụp đuôi ủ rũ bước vào vòng sân thân quen, lần này nó không trốn tránh, lập tức lướt qua hàng rào hư bên ngoài để đi vào.
Cô bạn nhỏ vẫn giống như ngày hôm qua, ngồi cạnh cây lê vẽ tranh, con mèo quất thật sự vừa mệt vừa đói, cũng không có sức để đề phòng hành động của cô nhóc con vì thế đã ghé vào tàng cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra Hạ An An định vẽ cây lễ, nhưng sau khi con mèo quất ghé vào gốc cây ngủ đã hấp dẫn ánh mắt của cô bé.
Sau khi vẽ xong cây lê, ánh mắt cô bé dừng trên người con mèo quất.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, bàn tay cầm bút nhẹ nhàng vẽ vài ba nét trong tranh, dần dần vẽ ra hình dáng của con mèo.
Có lẽ con mèo quất cảm thấy trong sân rất an toàn cho nên cũng thay đổi tư thế ngủ, cơ thể đang cuộn tròn giờ dãn ra để lộ cái bụng lông xù.
Hạ An An đang chuyên chú vẽ tranh lại bị con mèo quất thu hút sự chú ý.
Cô bé phát hiện con mèo quất này cực kỳ gầy, bụng dẹp lép hô hấp hơi nông như đang dồn dập, giữa cái bụng đang phập phồng còn thấy được cả xương sườn.
Mèo nhỏ đang đói bụng.
Bỗng nhiên trong đầu Hạ An An hiện lên một câu như vậy.
Cô bé suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy quay vào nhà, mở tủ lạnh ra.
Cô bé định cầm cây xúc xích, là loại xúc xích lần trước cô nhóc cho mèo ăn, nhưng mới đi được hai bước Hạ An An đã dừng lại.
Cô nhóc quay về bỏ đồ xuống, trên giao diện hệ thống từng nhắc nhở rằng mèo không thể ăn nhiều xúc xích được.
Cô bé cầm lấy một miếng ức gà còn thừa trong cháo hồi sáng mẹ nấu, vì bỏ trong tủ lạnh nên có hơi nguội đi.
Hạ An An đóng cửa tủ lạnh lại, cầm miếng ức gà ra ngoài sân.
Con mèo quất đã tỉnh, bụng nó âm thầm kêu đói, đói đến mức ngực muốn dán vào lưng, nó chuẩn bị ra ngoài thử vận may lần nữa.
Muốn sống sót cần phải chăm chỉ một chút, đi bộ thêm vài vòng chắc sẽ tìm được đồ ăn thôi.
Đúng lúc này cô bé đi ra.
“Meo~” Con mèo quất kêu một tiếng như đang nói: Không chơi với cô nữa, tôi đi tìm ăn đây.
Con mèo chào tạm biệt xong thì xoay người đi.
Đột nhiên có một món đồ được ném theo đường parabol đến trước mặt nó.
Con mèo quất sợ hãi nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn về phía Hạ An An, quả nhiên trẻ con là loài vui buồn thất thường!
Khoan, mùi này là?
Mùi thịt!
Trên mặt con mèo lập tức lộ ra vẻ khó tin, đây…. Cô nhóc tự đưa đồ ăn cho nó ư?
Là một miếng gà nguyên vẹn.
Con mèo quất cũng không khách sáo nữa, ngậm vào cắn một miếng, ừ có hơi cứng chút nhưng rất thơm ngon a a a a!
Thật sự là quá ngon, khiến nó mỗi lần nuốt xuống đều phát ra tiếng ‘Ô, meo~’ đầy thỏa mãn.
Có lẽ là do quá đói cho nên tốc độ xử lý thịt gà nhanh hơn, thậm chí con mèo còn cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đã quay về rồi.
Sau khi ăn xong miếng thịt, con mèo quất ngồi xổm ở chỗ kia, ăn no thỏa chí thì yên lặng liếm lông, giống như trên móng vuốt còn lưu lại mùi của ức gà.
Cảm giác đói cồn cào đã biến mất, nháy mắt nó lại thấy cả người rã rời.
Ăn nó rồi thì không cần đi tìm ăn nữa, có thể ngủ dưới ánh mặt trời tiếp.
Chiều hôm nay, con mèo quất vẫn tìm một chỗ dưới tàng cây có ánh nắng tốt để nằm ngủ, bụng căng tròn nên ngủ cũng ngon hơn.
….
Lúc Hạ Thi Kế dọn dẹp tủ lạnh phát hiện ra không thấy miếng ức gà đâu nữa, cô ấy cứ cảm thấy quái quái, sau đó cô ấy thấy cái đĩa đựng ức gà đặt ở trên bàn cơm thì hiểu ra có lẽ là An An đã cầm rồi.
Hạ Thi Kết đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân chỉ thấy cô con gái đang ngồi vẽ tranh dưới cây, cô ấy vừa mới mở cửa ra đã thấy con mèo quất ghé dưới chân con gái ngủ ngon lành.
Hạ Thi Kết ngừng thở một giây, bàn tay đang nắm lấy chốt cửa khẽ buông ra, quyết định không làm phiền hai người họ.
Có điều Hạ Thi Kết vẫn không nhịn được mà cầm di động chụp một bức ảnh cho con gái và con mèo quất.
Từ khi chuyển nhà đến giờ, Hạ Thi Kết vẫn luôn muốn tìm một công việc chẳng qua nơi này khá xa, xung quanh ngoại trừ khu buôn bán thì chỉ có trường học, nếu muốn tìm một công việc tốt thì chỉ có thể vào trung tâm thành phố cách đây 10 đến 20km.
Vì không tìm được công việc ổn nên Hạ Thi Kết tự hỏi rằng việc mình đưa con gái đến thành phố Đông Hải có phải là quyết định đúng đắn hay không? Giờ đây nhìn cô con gái đang yên lặng ngồi bên con mèo, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Buổi tối.
Vẫn như bình thường, Hạ Thi Kết ăn cơm xong thì làm theo lời bác sĩ hướng dẫn Hạ An An làm một chuyện gì đó.
Hy vọng cô bé có thể khôi phục khả năng giao tiếp với người bên ngoài.
Chỉ là cô ấy còn chưa bắt đầu, Hạ An An đã cầm một cái đĩa đi ra.
“Sao thế An An? Con chưa ăn no à?” Hạ Thi Kết hỏi với giọng dịu dàng.
Hạ An An lắc đầu, chỉ sốt ruột cầm lấy cái đĩa hình như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Hạ Thi Kết nhìn ra được, cô ấy cất lời: “An An đừng nóng vội, con nói cho mẹ nghe từ từ có được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đáy mắt của Hạ An An dần bình tĩnh hơn.
Cô bé giơ đĩa lên đưa cho Hạ Thi Kết nhìn, khóe miệng giật giật khó khăn phun ra một chữ: “Thịt.”
Có lẽ là do lâu chưa mở miệng nói chuyện nên chữ này cô bé nói rất mơ hồ.
Nhưng lại làm Hạ Thi Kết ngây người tại chỗ.
An An nói chuyện ư?
Cô ấy vừa sợ vừa kích động, cảm xúc quá phức tạp nên quên mất phải đáp lại lời của An An.
An An sốt ruột hơn, giọng điệu cũng trở nên dồn dập: “Thịt.”
Lúc này cô bé đã nói rõ ràng hơn nhiều.
Hạ Thi Kết nhanh chóng hồi phục lại tinh thần cầm lấy chiếc đĩa trên tay An An.
“Con muốn ăn thịt gà à?” Hạ Thi Kết hỏi.
An An lắc đầu.
Hạ Thi Kết đã quen đoán An An cần gì nên cũng không nóng nảy chút nào: “Vậy con muốn đưa thịt gà cho người khác ăn à?”
An An vội vàng gật đầu.
Không phải lấy thịt cho mình ăn mà muốn cho người khác ăn, An An không hề quen người khác vậy chỉ có…
Hạ Thi Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy con mèo quất đang ở trong sân.
Trong lòng cô ấy hiểu rõ, hỏi An An: “Con muốn đưa thịt cho mèo con à?”
An An tiếp tục gật đầu.
Hạ Thi Kết hiểu, chẳng qua… Hôm nay đã ăn hết thịt gà rồi giờ đi mua thì cũng không thực tế chút nào.
Có điều khó khăn lắm con gái mới có thêm bạn, cô ấy không muốn đả kích sự nhiệt tình của con gái.
Cô ấy thấp giọng thương lượng với An An: “An An, nhà chúng ta hết thịt gà rồi.”
Cảm xúc của Hạ An An bắt đầu lộ ra sự lo lắng.
“Có điều An An con nghe mẹ nói này, tuy nhà chúng ta không có thịt gà nhưng vẫn còn gan gà, chúng ta dùng gan gà trộn với cơm đưa cho mèo con ăn trước sau đó đi siêu thị mua đồ ăn cho mèo có được không?” Hạ Thi Kết đưa ra phương án giải quyết.
Hạ An An dần bình tĩnh lại, cô bé đang ngẫm nghĩ lời nói của mẹ.
Một lát sau, cô bé gật đầu.
Khi nhận được câu trả lời Hạ Thi Kết mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ấy cầm lấy đĩa từ trên tay Hạ An An sau đó kéo tay cô nhóc bảo cô nhóc đứng với mình và nói: “Chúng ta cùng làm đồ ăn cho mèo con nha?”
An An đứng bên cạnh Hạ Thi Kết, lẳng lặng nhìn mẹ làm.
Tuy Hạ Thi Kết nói An An cùng làm với mình nhưng cô ấy biết với căn bệnh của cô nhóc việc cùng nhau hoàn thành một chuyện gì đó với người khác là điều khó hơn lên trời.
Nhưng may mà cô nhóc không bài xích.
Bởi vậy, Hạ Thi kết đứng đó làm từng bước đồng thời đưa cho An An một bát nhỏ bảo cô nhóc cầm.
Cô ấy bỏ cơm và nước ấm vào bát, dùng muỗng tán cơm ra đều sau đó cho nửa gan gà vào quấy một lúc đến khi nhuyễn thì bỏ nửa còn lại.
Mỗi một động tác Hạ Thi Kết đều làm rất chậm để tiện cho An An có thể bắt chước theo.
Tay của An An đặt trên vành bát, hình như cũng muốn làm thử nhưng động tác vẫn chưa được thành thục lắm.
Hạ Thi Kết không trách An An thay vào đó cô ấy luôn cổ vũ cô nhóc.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Hạ Thi Kết, phần cơm gan gà đã hoàn thành.
“Xong, An An giờ con đưa cho mèo con được rồi đó.” Hạ Thi Kết nói.
An An nhìn phần cơm gan gà, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện lên ý cười nhẹ.
Cô bé gật đầu, đôi tay vòng qua ôm lấy bát cơm rồi đi ra ngoài sân, dưới ánh nhìn chăm chú của con mèo quất cô bé đặt bát trước mặt nó, sau đó lùi ra sau một bước, bình tĩnh nhìn con mèo.
Ăn đi, cho em đó.
Cô bé thầm nói.